Chương 14: Giống Cái Nhỏ Là Kẻ Lừa Gạt 2

“Những quả mâm xôi này là con hái về định đưa qua cho mẹ. Nhưng hôm qua con quên mất, đúng lúc mẹ đến thì hãy mang về đi.”

Cáp Nhĩ sững sờ một lúc nhưng cũng không nhận những quả mâm xôi đó. Bà chỉ nhìn con trai mình với ánh mắt như thể muốn biết xem con mình có bị ngốc hay không.

“Chẳng phải hôm qua con đã đưa cho mẹ một gói rồi à? Không phải cái này là con giữ lại để dành cho giống cái nhỏ của con à?”

Dương Sí xấu hổ lập tức lấy lại.

“Được rồi, hình như là như vậy, con nhớ nhầm.”

“Còn trẻ, mà sao trí nhớ lại kém vậy, lấy lại làm gì nữa, đưa cô ấy ăn đi. Trời nóng như vậy, còn để đó không ăn, không sợ bị hư sao?”

Cáp Nhĩ liếc mắt nhìn con trai mình, thầm mắng anh ta không giác ngộ, không hề biết thương tiếc gì cho giống cái nhỏ của mình hết.

Dương Sí không cam lòng, nhưng cũng đành miễn cưỡng đưa những quả mâm xôi trên tay cho Hàn Lộ.

“Cho cô đấy, ăn đi.”

Hàn Lộ chẳng phải là kẻ ngốc, mà không nhìn ra được sự bài xích trong ánh mắt anh ta. Thế là cô liền lắc đầu, không nhận những quả mâm xôi đó.

Lúc này, Cáp Nhĩ mới cảm thấy rằng giống cái này dường như im lặng quá mức.



“Con gái à, nói cho mẹ biết, con tên là gì?”

Hàn Lộ chỉ vào miệng của mình, rồi lại xua xua tay.

“Cô không nói được sao?”

Hàn Lộ gật gật đầu.

Cáp Nhĩ cảm thấy có chút tiếc nuối, đang định an ủi cô ấy thì liền bị con trai kéo ra ngoài.

“Mẹ, mẹ đừng để bị cô ta lừa gạt, sao lại không nói được chứ, cô ấy chỉ là không muốn nói chuyện với mẹ mà thôi!”

Dương Sí trong lòng tức giận đến bốc hỏa, mẹ là người mà anh ta kính trọng nhất, giống cái này quả thật là ngựa quen đường cũ. Ở kiếp trước cô ta cực kỳ vô lễ với mẹ anh ta, bây giờ còn quá đáng như vậy, giả vờ câm để lừa gạt người ta.

Vốn dĩ anh ta muốn đợi mẹ mình rời đi rồi sẽ mời cô ta rời khỏi đây, nhưng thái độ của cô đối xử với mẹ anh ta như thế, khiến cho anh ta càng tức giận hơn, ngay lập tức muốn đuổi ngay cô ra ngoài.

Cáp Nhĩ cảm thấy choáng váng, không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhìn thấy con trai muốn đuổi người ta ra ngoài, bà ấy lập tức ngăn cản lại.

“A Sí, dừng tay!”



Bà ấy liền che chắn Hàn Lộ ở sau lưng mình.

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô gái, thực sự Cáp Nhĩ vừa thương vừa giận con trai mình.

“A Sí, đó là điều mà mẹ thường dạy con sao? Con đối xử thô lỗ như thế với giống cái của mình sao?”

Dương Sí: “….”

Thật là oan uổng cho anh ta quá mà, mẹ không biết giống cái này ruốt cuộc đã làm ra bao nhiêu chuyện xấu đâu.

“Mẹ… cô ta thật sự đang lừa gạt mẹ đó.”

Hàn Lộ lại một lần nữa nghe từ lừa gạt này từ miệng anh ta, trong lòng thực sự càng tức giận hơn, lập tức, cô từ sau lưng mẹ anh ta bước ra, tức giận trừng mắt nhìn anh, thầm nói ba từ trong đầu.

Tôi không có.

Rõ ràng cô chỉ mới gặp anh ta lần đầu tiên vào ngày hôm qua, còn chưa nói được lời nào, sao lại nói là lừa gạt anh ta được chứ? Tối hôm qua chẳng phải vừa gặp đã đánh anh ta rồi sao? Tại sao bây giờ anh ta lại tính toán chi li đi bôi xấu cô khắp nơi vậy.

Ở trước mặt Hợp Khương, anh ta nói cô là đồ lừa đảo, ở trước mặt người lớn cũng nói cô lừa gạt, thật là quá đáng lắm rồi.

Hàn Lộ không hề do dự mà đưa cái tên Dương Sí vốn có ấn tượng không tệ này liệt vào danh sách đen của cô.