Chương 15: Giống Cái Nhỏ Có Vẻ Hơi Khác 1

Cáp Nhĩ có thể nhận ra rằng giống cái nhỏ này thực sự không phải là người nói dối.

Muốn biết một người nào đó có nói dối hay không, chỉ cần nhìn vào mắt người đó là sẽ biết được ngay.

Trong mắt giống cái này có sự giận dữ, có một chút đau lòng, nhưng lại hoàn toàn không hề có cái gọi là chột dạ. Bà tin tưởng giống cái nhỏ trước mặt mình thực sự không thể nói chuyện.

Cáp Nhĩ nhẹ nhàng ôm giống cái nhỏ vào lòng rồi quay sang hỏi con trai.

“Giống cái này mới đến tối hôm qua, con đã nghe cô ấy nói chuyện rồi sao?”

Dương Sí sững sờ, chuyện của ngày hôm qua, trong đầu anh ta căn bản không có chút ấn tượng gì. Sáng nay, sau khi thức dậy, dường như cũng không nghe giống cái nhỏ nói nửa lời.

Nhưng quả thực là kiếp trước cô ấy nói được!

“Cái này…..”

Dương Sí không biết nói dối, anh ta chỉ biết vò đầu bứt tai, im lặng.

Cáp Nhĩ lúc này lập tức thất vọng, không ngờ đứa con trai mà mình luôn cảm thấy tự hào lại đối xử với một giống cái yếu ớt như thế này. Bà ấy luôn cho rằng con trai mình là một đứa trẻ ngoan ngoãn, chính trực và tốt bụng.

Nhưng hôm nay trông thấy như vậy thì thực sự đã khiến cho bà ấy cảm thấy rất tồi tệ.

“Nếu như con không thích giống cái này, thì mẹ sẽ dẫn cô ấy đi ngay bây giờ. Con đừng có bắt nạt cô ấy như vậy!”



Vẻ mặt của Dương Sí trở nên biến sắc, anh biết mẹ anh ta đang rất tức giận.

Kể từ khi trận hỏa hoạn xảy ra thì địa vị của giống cái không còn được như trước nữa, mẹ của anh ta cũng bị bỏ rơi. Bà ấy căm ghét tất cả những người đàn ông chơi đùa và coi thường giống cái.

Lần này xem như bản thân anh ta đã thực sự chọc giận mẹ mình rồi.

“Mẹ! Con…không có…”

Cáp Nhĩ thậm chí còn không thèm nhìn anh ta, bà ấy sờ vào đỉnh đầu của Hàn Lộ hỏi: “Con gái ngoan, con có muốn đến chỗ mẹ ở vài ngày không?”

Hàn Lộ gật đầu lia lịa, cô ấy còn có thể đòi hỏi gì hơn được nữa.

Dáng vẻ khẩn thiết này của cô khiến Cáp Nhĩ càng thêm tức giận. Xem ra con trai bà đã không đối xử không tốt với giống cái này rồi, nếu không thì tại sao cô ấy lại đồng ý mà thuận theo mình rời đi dễ dàng như thế được chứ.

“Chúng ta đi thôi, mặc kệ nó.”

Dương Sí làm sao có thể để cho mẹ anh ta mang tai họa đó đi qua chỗ sơn động của mẹ được, liền lập tức chặn lại ở cửa sơn động.

“Mẹ… mẹ không thể dẫn giống cái này đi được.”

Mặt anh ta đỏ bừng lên vì lo lắng.

Nhưng bộ dạng này ở trong mắt của Cáp Nhĩ lại mang theo hàm ý khác, xem ra con trai mình vẫn không đành lòng để cho giống cái này rời đi.



Sau khi hai mẹ con trải qua một trận cãi vã qua lại thì Cáp Nhĩ lùi lại một bước, người thì bà ấy cũng không dẫn đi nữa. Nhưng cũng không để cho giống cái này sống cùng với con trai mình, mà sống ở trong sơn động bên cạnh sơn động của anh ta.

Lai lịch của giống cái này không rõ ràng, trong hoàn cảnh hỗn loạn như thế này, sẽ an toàn hơn nếu như có một người đàn ông bên cạnh. Hơn nữa, trên người giống cái ấy có dấu vết của con trai mình, trong lòng Cáp Nhĩ vẫn mang hy vọng hai người họ có thể chung sống vui vẻ bên nhau.

Nhìn thấy bộ dạng của con trai mình, cũng không phải là không thích giống cái này, cho nên Cáp Nhĩ cũng không còn cương quyết dẫn cô ấy đi như lúc đầu, mà quyết định để cho giống cái ấy sống ở sơn động bên cạnh, muốn hai người họ xây dựng mối quan hệ tốt đẹp và vun đắp tình cảm trước.

Hàn Lộ không hề tỏ ra thất vọng chút nào, trong lòng cô thoáng suy nghĩ, bọn họ có thể cho cô mượn tạm một nơi để ở, thì cô ấy rất vui rồi. Sơn động đó cũng rất gần với sơn động của người đàn ông này, coi như rất an toàn.

Chỉ cần cô nhanh chóng tìm được hướng để ra biển, sau đó cứ mặt dày mà nhờ Hợp Khương cho cô đi nhờ một đoạn là được rồi. Con hổ của Hợp Khương to lớn như vậy có lẽ chạy cũng rất nhanh.

Cáp Nhĩ thấy giống cái này không phản đối gì, lập tức đưa chân đá vào người con trai mình.

“Còn không mau đi thu dọn sơn động đó đi!”

Dương Sí sợ mẹ anh ta lại nhắc tới chuyện dẫn giống cái này đi, liền vội vàng đồng ý và rời đi. Trong đầu anh ta thầm nghĩ, ở bên cạnh thì ở bên cạnh, chỉ cần không làm hại mẹ tôi, thì ở bên cạnh cũng không thành vấn đề.

“Con gái à, A Sí nó cũng không phải là người xấu, chỉ là khi nói chuyện nó không suy nghĩ, nên con đừng để bụng. Con người của nó không đến nỗi tệ, ở lâu với nó thì con sẽ biết thôi.”

Hàn Lộ ngoan ngoãn gật đầu.

Dù sao thì mình cũng không định ở đây lâu dài.

Cáp Nhĩ âu yếm vỗ về cô, rồi kéo cô ra khỏi sơn động.