Chương 50: Găng tay thứ nguyên

Hôm sau, từ rất sớm, Sakata đã mang Không Gian Bảo Thạch tới khu nhà nghỉ của Yami, trên mặt vẻ hưng phấn không cách nào che giấu.

Tối qua, khi vừa từ chỗ Yami lấy được công thức, hắn và Hono đã lập tức thử kiệm. Kết quả khiến hắn phi thường hài lòng, mặc dù không biết có phải do tay nghề hay không mà chất lượng đan được luyện ra không thể so sánh được với hàng của Yami, nhưng hiệu quả này đã tuyệt đối bỏ xa bất kỳ loại đan dược nào hiện tại của Vạn Bảo Các, đó là chưa kể tính thực dụng của nó có thể làm mọi người điên đảo. Cho dù là phân chia lợi nhuận 5-5 đi nữa, Vạn Bảo Các vẫn là kiếm lớn.

Cũng vì vậy, Sakata càng ý thức thêm được Yami không đơn giản. Rất có thể đây là một lão quái vật trong lốt thiếu niên, dẫu sao, Định Nhan Đan trong tay, việc này cũng không phải là không có khả năng.

"Yami... tiên sinh! Người có ở nhà không?"

Nghĩ đến việc Yami thật chất là một lão quái vật, Sakata xưng hô cũng bất giác thay đổi, hắn vừa gõ cửa vừa gọi.

"Kẹtt!"

"Ngươi là người tối qua?"

"Sakata của Vạn Bảo Các?"

Cửa mở ra, phía sau nó là 2 thiếu nữ ăn vận trang phục hầu nữ, hai người lần lượt hỏi hắn.

"Là ta! Xin hỏi hai vị Yami tiên sinh đâu rồi?"

Sanae và Konoe có thể nhận ra Sakata, tất nhiên hắn cũng nhận ra đây là hai trong năm thiếu nữ đứng sau lưng Yami tối qua, một nam nhân và năm thiếu nữ ở cùng một nơi, quan hệ của họ thế nào cũng có thể nghĩ ra, vì thế hắn đối ứng hai người cũng rất cẩn trọng, tuy không nói là cung kính nhưng cũng không kiêu ngạo.

"Cậu chủ hiện tại vẫn chưa thức. Nếu cần thì ta có thể đi gọi cậu ấy."

Konoe nhẹ nhàng trả lời, bây giờ vẫn còn rất sớm, bình thường cũng phải tầm một tiếng đồng hồ nữa Yami mới dậy.

"Không cần! Không cần! Nếu tiên sinh vẫn chưa dậy thì không cần thiết phải làm phiền cậu ấy! Ta cũng chỉ đến để giao đồ thôi, chỉ cần sau khi tiên sinh tỉnh giấc, hai người có thể giao lại vật này và báo lại rằng Sakata của Vạn Bảo Các đã mang tới vật cậu ấy yêu cầu! Thôi, không làm phiền nữa, cáo biệt!"

Sakata đưa chiếc hộp gấm lớn đang cầm trên tay cho Konoe rồi xoay người rời đi. Thật sự hắn đang bận tối mặt cho việc tìm hướng phân phối cho hai loại đan dược kia, nhưng vẫn đích thân tới đây để bài tỏ sự chân thành của hắn cho mối quan hệ hữu nghị lâu dài giữa Vạn Bảo Các và Yami.

Sau đó, Konoe và Sanae dự định mang hộp gấm do Sakata để lại đặt vào phòng nghỉ của Yami, nhưng vừa mở cửa thì cảnh tượng bên trong đã khiến Konoe sững người, cô đóng cửa lại một cái rầm rồi lấy tay day day hai huyệt thái dương.

"Cậu sao vậy Konoe?"

Sanae quan tâm hỏi khi thấy bạn mình hành động hơi kì lạ.

"Không sao! Thức đêm nhiều làm tớ hơi choáng nên hoa mắt chút, cậu mang vào đi Sanae, tớ cần nghỉ một lát cho bớt choáng."

"Được rồi! Để mình vậy!"

Sanae nhận lấy hộp gấm trong tay Konoe và tiến lên mở cửa ra, nhưng rồi cô cũng trừng lớn mắt và đóng sầm cửa lại.

"Chắc tớ cũng thức đêm hơi nhiều nên giờ cũng hoa mắt rồi."

Sanae dụi dụi mắt rồi hướng Konoe nói.

"Chúng ta đều hoa mắt nhỉ?"

"Ừ! Khẳng định là hoa mắt rồi!"

"Vậy chúng ta về nghỉ một lát đi! Cái hộp này chờ cậu chủ thức rồi giao cho cậu ấy cũng không muộn."

"Đồng ý! Về nghỉ thôi!"

Hai người đang cố huyễn hoặc bản thân rằng cảnh tượng họ vừa trong thấy chỉ là ảo giác tạo thành do thức khuya. Rồi họ quyết định lơ nó luôn và quay về phòng nghỉ, nhưng đôi khi, hiện thực lại khác xa tưởng tượng.

"Sanae! Konoe! Hai em có thấy Yuu đâu không? Em ấy không có trong phòng, ta cũng tìm khắp nơi rồi nhưng không thấy!"

Vào khoảnh khắc hai người vừa định cất bước, Kokuren nhiên xuất hiện từ cuối hành lang, vừa thấy họ Kokuren lập tức hỏi ngay.

Tối qua khi thấy Yuu kích động như vậy, Kokuren định an ủi cô bé một chút, nhưng chưa kịp nói gì thì Yuu đã bị Yami đập ngất. Kokuren đành phải chờ sáng mai lại nói, thế mà Yuu li kì mất tích. Nếu có Alice ở đây, Kokuren có thể nhờ cô tìm giúp Yuu bằng khả năng của mình, tiếc là Alice đã đi tìm Micheal chuẩn bị vị trí cho tiện quan sát Đại Hội diễn ra.

"Yuu tiểu thư ạ?"

"Biến mất sao?"

Sanae và Konoe chảy một thân mồ hôi lạnh, người tính không bằng trời tính, muốn xem đây là ảo giác cũng không được rồi, cả hai bất giác liếc nhìn về cánh cửa phòng của Yami.

"Em nghĩ là cô chủ Yuu đang ở cùng cậu chủ ạ!"

"Cô chủ Kokuren có thể tự mình xem!"

Họ thở dài tránh ra hai bên, nhường lối đi cho Kokuren và làm ra dáng mời.

Kokuren hơi cảm thấy khó hiểu vì hành động của họ nhưng rồi cũng tiến lên mở cửa ra.

Và rồi khi cánh cửa mở ra, đập vào mắt Kokuren là cảnh tượng khiến cô sững sờ.

Trên chiếc giường cạnh cửa sổ, Yuu - em gái cô, và Yami - hôn phu của cô, đang mờ ám quấn lấy nhau thành một đoàn.

Yami, vẫn như mọi ngày, nằm nghiêng một bên, thả lỏng cả người, đôi mắt khép lại, toàn thân lộ ra đặc trưng lười biếng khí chất.

Yuu với bộ váy ngủ xộc xệch, tựa như một chú mèo con, nằm gọn trong vòng tay hắn, khuôn mặt nhỏ tựa vào ngực hắn chốc chốc lại cọ lấy nó.

"Cái gì thế này?"

Kokuren lẩm bẩm, rồi nộ khí xung thiên, chuyện này là thế nào.

Cô phóng tới trước, một chân đạp ra, Yuu lập tức bị cô đạp văng xuống sàn. Cô bé bị chấn động tỉnh giấc ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt vẫn còn mơ màng của mình, còn chưa hiểu chuyện gì diễn ra thì đã bị Kokuren nắm lấy hai tay.

"Yuu! Không công bằng!"

"Hả?"

"Sao em dám đi ăn mảnh một mình hả? Chị cũng muốn!"

Bên ngoài, Sanae và Konoe một mặt mộng bức. Diễn biến kiểu gì thế này? Không phải lúc này Kokuren nên nổi giận với Yami sao? Sao đối tượng bị giận lại là Yuu? Họ bắt đầu không theo kịp mạch truyện rồi đấy.

"Ồn ào!"

Bên trong bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét, sau đó là hai bóng người một lớn một nhỏ bay ra ngoài, chính xác hơn là bị ném ra.

"Rầm!"

Cánh cửa đóng mạnh lại trong sự ngỡ ngàng của bốn cô gái.

"À quên!"

Cánh cửa lại lần nữa mở ra.

"Thứ đó! Đưa đây!"

Yami chỉ tay vào hộp gấm trên tay Sanae, cô vô thức tiến lên và đưa ra chiếc hộp cho hắn.

"Rầm!"

Cửa lại đóng lại lần nữa, nhưng lần này cũng không tiếp tục mở ra.

.........

Trong phòng, Yami nhìn lấy thứ được lấy ra từ trong hộp gấm. Đó là một viên đá đen to khoảng ba nắm tay người trưởng thành, thuần một sắc đen.

"Không phải Không Gian Bảo Thạch chất lượng tuyệt hảo, nhưng để làm không gian thứ nguyên chứa đồ thì vẫn có thừa."

Hắn đã liên tiếp diệt một đám Thú Vương rồi, nghĩ lại thì có hơi hối hận, cả một núi mỹ vị mà, nhưng chất thịt của Thú Vương không giống linh thảo hay đan dược, để lâu thì năng lượng sống sẽ trôi đi, không bảo quản lâu được.

Nếu lúc trước có không gian thứ nguyên thì tốt rồi, hắn có thể tích trữ một mớ đủ loại thịt cá.

Mà nghĩ lại cũng không có gì, ở đây chẳng phải vẫn còn một mớ hải sản sao? Hơn nữa còn có một con cá to vô cùng chất lượng nữa.

"Có lẽ nên nhẹ nhẹ tay chút! Ít ra cũng nên chừa lại chút thịt. Mà điều kiện tiên quyết là phải có kho chứa đã!"

Nghĩ vậy, hắn liền bắt tay vào việc chế tạo không gian thứ nguyên, ngọn lửa tím bùng lên, nhiệt độ trong phòng bắt đầu không ngừng tăng lên.

.......

Không quá lâu sau, Yami cầm lấy một tinh thể hình thôi trong tay, khẽ cười.

"Một km khối, cũng không quá tệ! Nhưng cũng không thể để không nó như thế này được!"

Hắn nắm lấy một góc ga giường, một luồng khí đen bao trùm lấy nó, khi khí đen tan đi, trên tay Yami lúc này đã đeo lấy một chiếc găng tay màu đen. Hắn đính viên tinh thể lên phần mu bàn tay rồi vươn vai đứng dậy đi ra ngoài.

.......

Một thời gian ngắn trước đó.

"Kokuren! Xong chưa? Đại Hội sắp bắt đầu rồi!"

Phía ngoài cửa, đoàn người Tenma, Jin, Micheal và Alice đã ở, Alice lên tiếng gọi.

"Tớ ra ngay!"

Bên trong vọng đến tiếng trả lời, sau đó Kokuren từ trong bước ra.

"Hả? Mặt cậu sao vậy?"

Alice hiếu kì hỏi khi thấy mặt Kokuren có vài vết trầy nhẹ, dù với thực lực của cô thì rất nhanh nó sẽ lành lại, nhưng hiện tại thì vẫn rõ mồn một.

"Đừng để ý! Một con mèo ăn vụn cào tớ thôi!"

Kokuren mỉm cười không để tâm trả lời, rồi Yuu, Sanae và Konoe lần lượt đi ra.

"Mắt em sao vậy Yuu?"

Alice lần này từ hiếu kì thành kinh ngạc, hết Kokuren bị trì mặt, giờ đến Yuu bị bầm mắt.

"Không sao đâu chị Alice! Bị một con cáo già đột nhiên tấn công thôi!"

"Hả? Họ bị sao vậy? Chị em cãi nhau à?"

Sanae và Konoe nhẹ gật đầu, có chút bất đắc dĩ.

"Được rồi! Đi thôi!"

Không đào móc chuyện này sâu hơn, Kokuren vỗ tay nói.

"Còn đại nhân? Ngài ấy không đi sao?"

Tenma không thấy Yami thì buộc miệng hỏi.

"Bận chút việc! Hắn sẽ tới sau!"