Đường Thời Dư cẩn thẩn đánh giá Doãn Bạch Phượng nói: “Mặt mũi anh lớn nhỉ.”
Doãn Bạch Phượng nghe Đường Thời Dư nói có chút sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, muốn nổi giận, nhưng lại không dám, vì thế chỉ có thể nhẫn nhịn, hắn không hiểu tại sao Đường Thời Dư lại đứng ra nói giúp cái tên Thịnh Hi Trạch đáng ghét này, còn không chỉ là một lần, nghĩ đến đây hắn lén lút trừng mắt nhìn Thịnh Hi Trạch.
Thịnh Hi Trạch nhìn thấy có chút cạn lời nhìn Doãn Bạch Phượng nói: “Trừng cái gì mà trừng? Còn trừng nữa tôi móc mắt anh ra đó.”
Doãn Bạch Phượng không ngờ đến còn đang quay chương trình, Thịnh Hi Trạch lại dám nói như vậy, hắn muốn nói lại, nhưng nghĩ đến còn đang ghi hình, vì thế hừ một tiếng quay người đi vào phòng bếp, tìm kiếm đồ gì có thể ăn sống được.
Nhưng đáng tiếc trong phòng bếp dưa chuột, cà chua, rau xà lách có thể ăn sống được, đã bị Đào Nhạc, Thượng Quan Huyền, Lan Kinh Mặc ăn hết khi hắn náo loạn một trận vừa nãy rồi, chỉ còn lại những đồ có thể ăn những phải nấu chín, hắn lại không biết nấu, tổ chương trình cũng không quan tâm, vì thế chỉ có thể nhịn đói.
Mà bên này Thịnh Hi Trạch mỹ tư tư ăn xong bát miến, bưng bát đi vào phòng bếp, Đường Thời Dư cũng đem bát mình bưng vào phòng bếp, nhìn thấy cậu cũng muốn rửa bát, vì thế liền nói: “Để tôi.”
Nói rồi lấy bát từ trong tay cậu, cầm miếng rửa bát lên rửa bát.
Thịnh Hi Trạch có chút kinh ngạc nói: “Đường Thời Dư anh còn biết rửa bát à?”
Đường Thời Dư hỏi ngược lại: “Đây là chuyện rất đơn giản, tại sao lại không biết?”
Thịnh Hi Trạch nghe thấy lời này của Đường Thời Dư cảm thấy anh nói đúng, vì thế trả lời nói: “Anh nói đúng, quả thật rất đơn giản.”
Lúc nói chuyện bát cũng đã được rửa sạch, hai người cũng quay về phòng khách, Thịnh Hi Trạch ngồi xuống sô pha của mình nghịch điện thoại, mà Đường Thời Dư cũng lấy điện thoại ra không biết là đang làm gì.
Qua một hồi đạo diện cầm loa nói: “Nếu như mọi người đều ăn trưa xong rồi, vậy thì bắt đầu ghi hình buổi chiều.”
“Chắc hẳn thông qua một buổi sáng ở chung, mọi người đã quen thuộc với nhau rất nhiều.”
“Tiếp theo chúng ta lại chơi một trò chơi nhỏ, Thật hay Thách!”
“Thế nào có phải là rất mong chờ không?”
Đạo diễn nói xong hai mắt sáng lấp lánh nhìn mọi người, Thịnh Hi Trạch cúi đầu nghịch điện thoại, Đường Thời Dư không biết đang nghĩ cái gì, Đào Nhạc và người bên cạnh vẻ mặt mang ý cười nói cái gì đó, Từ Văn Quân ngồi quay lưng lại với đạo diễn không rõ biểu tình, đạo diện nhìn một vòng cảm thấy Thịnh Hi Trạch đáng giận nhất, vì thế gắt gao nhìn chằm chằm cậu, Thịnh Hi Trạch cảm nhận được ánh mắt u oán của đạo diễn, qua loa có lệ mà nói: “Mong chờ.”
Đạo diễn càng thêm u oán, sau đó hừ một tiếng nói: “Đây là do mọi người tự tìm, ‘Thật hay Thách’ sẽ được nâng độ khó lên.”
Thịnh Hi Trạch nghe thấy lời đạo diễn nói có chút không hiểu rõ nguyên nhân, ‘Thật hay Thách’ thì có độ khó gì? Còn nâng cấp độ?
Lúc này Thịnh Hi Trạch còn chưa cảm nhận được sự âm hiểm của đạo diễn, cậu vẻ mặt thản nhiên ngồi trên sô pha, có nhân viên công tác cầm ra một cái chai, đạo diễn vẫn còn nói tiếp: “Miệng chai chỉ vào ai, người có tiếp nhận trừng phạt.”
“Thật hay Thách hai chọn một.”
“Bắt đầu từ ai đây?”
Đạo diễn sờ sờ cằm sau đó nói: “Liền bắt đầu từ Từ Văn Quân đi, sau đó chính là ai chịu phạt, người đó quay chai.”
Từ Văn Quân đất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó ấn cái chai quay một vòng, rất nhanh cái chai đã quay lên, sau đó từ từ chậm lại, miệng chai chỉ về phía Thịnh Hi Trạch.
Đạo diễn cũng không ngờ thế mà lại trùng hợp như vậy, thật sự là ý trời, vừa ra đã có trò hay!
Thịnh Hi Trạch nhìn miệng chai chỉ về phía mình cũng có chút cạn lời, vì thế nói: “Tôi chọn nói Thật.”
Đạo diễn cười nheo mắt nói: “Nhân viên công tác đem hộp nói thật đưa lên đi, Thịnh Hi Trạch cậu chỉ cần ấn nút màu đỏ phía trên, là có thể rút được tấm card.”
“Rút xong tấm card xong, nhớ đọc lên một chút.”
Thịnh Hi Trạch ừm một tiếng sau đó có nhân viên công tác đưa hộp lên trước mặt Thịnh Hi Trạch, Thịnh Hi Trạch ấn nút màu đỏ sau đó rút ra một tấm card, nhìn nội dung trên tấm card, cậu cuối cùng cũng biết đạo diễn nói cái độ khó tăng cấp là có ý gì, cái lão bất tử không biết xấu hổ này!
Thịnh Hi Trạch nhìn nội dung trên tấm card, trên mặt đỏ lên một chút, thoạt nhìn vô cùng ngượng ngùng, có chút đẹp mắt, làm cho Đường Thời Dư ngồi đối diện phải nhìn cậu thêm vài cái.
Thịnh Hi Trạch hít sâu một hơi, sau đó cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi nói: “Đạo diễn ông xác định cái này có thể được phát sóng à?”
Đạo diễn cười cười nói: “Hẳn là.....có thể.”
Thịnh Hi Trạch bình tĩnh nói: “Vậy thì hẳn là không thể rồi, vậy tôi có thể không trả lời nhỉ?”
Những khách mời khác cũng có chút tò mò rốt cuộc là câu hỏi gì, Đào Nhạc không nhịn được sáp lại nhìn một cái, sau đó chấn kinh, theo bản năng mà khịa một câu:
“Trời ạ, đạo diễn ông chơi thật lớn đó.”
Đạo diễn vội vàng nói: “Dừng dừng dừng! Không được nói linh tinh, Thịnh Hi Trạch cậu nhanh chóng trả lời đi, đừng quan tâm có xét duyệt có qua không, tôi tự có cách!”
Thịnh Hi Trạch thở dà, sau đó nói: “Lần đầu tiên bạn mộng xuân là khi nào? Mùa hè năm 14 tuổi.”
Tốc độ nói Thịnh Hi Trạch rất nhanh, các vị khách mời còn chưa phản ứng lại cậu nói cái gì, đã thấy cậu ngậm miệng, qua một lúc mới phản ứng lại cậu nói cái gì, sau đó nhìn về phía đạo diễn, thần sắc cũng thay đổi, Thượng Quan Huyền và Lan Kinh Mặc đồng thành nói:
“Đạo diễn ông còn là người không?”
“Đạo diễn ông làm người chút đi!”
Sắc mặt đạo diễn đen sì, sau đó nói: “Thịnh Hi Trạch cậu xoay cái chai, cần phải xoay miệng bình vào một trong những người bọn họ, nếu như cậu xoay được, lần sau lúc cậu bị trừng phạt, có thể miễn một lần trừng phạt!”
Thịnh Hi Trạch nghe những lời đạo diễn nói có chút xin lỗi nhìn Lan Kinh Mặc mà Thượng Quân Huyền nói: “Xin lỗi nhé, các vị.”
Nói xong đã xoay cái chai, trong lòng Thượng Quan Huyền cầu nguyện tuyệt đối đừng là mình, tuyệt đối đừng là mình, Lan Kinh Mặc vẻ mặt thản nhiên ngồi trên sô pha, ai mà biết miệng chai lại vừa vặn dừng lại phía trước mặt anh ta.
Lan Kinh Mặc bị dọa hoa dung thất sắc, anh ta nghĩ nghĩ cảm thấy vẫn là lựa chọn thách, anh ta không muốn trả lời câu hỏi giống của Thịnh Hi Trạch, chuyện xấu hổ như vậy.
Nghĩ như vậy anh ta liền nói: “Tôi chọn Thách.”
Sau đó nhân viên công tác đem hộp Thách đến trước mặt anh ta, Lan Kinh Mặc rút ra một tấm card vừa nhìn sắc mặt lập tức khó coi.
Thượng Quan Huyền ngồi bên cạnh nhìn thấy cũng sáp lại, nhìn thấy bên trên viết
‘bị người ngồi bên phải ôm công chúa.”"Không nhịn được cười cười, sau đó phát hiện mình không phải là người ngồi bên phải sao?
Thượng Quan Huyền lúng túng ngưng cười nhìn về Lan Kinh Mặc, Lan Kinh Mặc vẻ mặt sống không còn luyến tiếc gì nói: “Bị người ngồi phía bên phải ôm công chúa.”
Thịnh Hi Trạch nghe lời anh ta nói, trong lòng bình ổn hơn nhiều, sau đó nhìn Thượng Quan Huyền ôm Lan Kinh Mặc lên, lại lập tức đặt xuống, sau đó Lan Kinh Mặc lại bắt đầy quay chai, cái chai quay hai vòng rồi dừng lại, dừng trước mặt Từ Văn Quân.
Từ Văn Quân rối rắm rất lâu, cuối cùng lựa chọn Thách, cũng không biết hắn là may nắm? Hay là không may mắn đây?
Nội dung hắn rút được là quay vòng tròn tại chỗ 30 vòng.
Đợi Từ Văn Quân quay xong, cũng không tìm được đông tây nam bắc nữa, cả người choáng váng thiếu chút nữa té ngã.
Đợi Từ Văn Quân thanh tỉnh lại, hắn mới xoay cái chai, trong lòng hắn cầu nguyện nhất định phải là Thịnh Hi Trạch, đáng tiếc lần này không có quay đến Thịnh Hi Trạch, mà quay đến Đào Nhạc.
Đào Nhạc lựa chọn nói thật, câu hỏi là qυầи ɭóŧ hôm nay anh ta mặc có màu gì, Đào Nhạc thành thành thật thật trả lời, sau đó đến Thượng Quan Huyền, Đoạn Dật Hưng, Doãn Bạch Phượng cũng đều trúng thưởng, chọn cái gì cũng có, trừng phạt cũng là đa dạng kiểu cách, làm cho người cảm thấy xấu hổ.
Doãn Bạch Phượng sau khi hoàn thành trừng phạt, bắt đầu quay chai, cái chai quay một hồi trên bàn, cuối cùng cũng dừng lại, miệng chai chỉ về phía Thịnh Hi Trạch.
Thịnh Hi Trạch không ngờ đến cậu lại trúng thưởng nhanh như vậy, vẫn may đạo diễn trước đó đã đồng ý với cậu, có thể miễn một lần trùng phạt, vì thế cậu trực tiếp nhận lấy chai xoay lên, cái chai rất nhanh đã dừng lại, chỉ về phía Doãn Bạch Phượng.
Sắc mặt Doãn Bạch Phượng vô cùng khó coi trừng mắt nhìn cậu, cứ cảm thấy cậu là cố ý, sau đó lựa chọn Thách, rút tấm card, bên trên biết tự hôn mình một lần.
Sau đó nhân viên công tác lấy ra một cái gương, Doãn Bạch Phượng sắc mặt khó coi hôn chính mình trong gương, sau đó xoay chai, miệng chai chỉ về phía Đường Thời Dư.
Đường Thời Dư ẩn thân quá lâu, lần này cuối cùng cũng trúng chiêu, không ít khách mời tò mò anh sẽ chọn cái gì, Thịnh Hi Trạch cũng nhìn sang.
Đường Thời Dư nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi chọn nói thật.”
Sau đó anh rút một tấm card, nhìn nội dung trên đó đọc: “Lần đầu tiên của bạn là khi nào?”
“Chưa có, không biết.”
Thịnh Hi Trạch nghe vậy nhìn Đường Thời Dư một cái, Đường Thời Dư cũng nhìn sang, Thịnh Hi Trạch xấu hổ khi đang hóng hớt mà bị bắt gặp, vội vàng cúi đầu.
Đường Thời Dư cũng cúi đầu xoay cái chai, miệng chai chỉ về phía Đào Nhạc, Đào Nhạc chịu trừng phạt xong, lại bắt đầu xoay chai, miệng chai lại xoay đến Thịnh Hi Trạch.
Thịnh Hi Trạch nghĩ nghĩ quyét định lựa chịn Thách, sau đó rút tấm card, Thịnh Hi Trạch nhìn nội dung bên trên, không khỏi thở phào, sau đó đọc lên: “Chống đẩy 30 cái.”
Từ Văn Quân ngồi bên cạnh nghe thấy xong có chút vui vẻ khi người gặp họa cười cười, sau đó nói: “Thịnh Hi Trạch cậu có thể làm xong không? Nếu như không làm xong, còn không bằng thương lượng với đạo diễn đổi hình phạt cho xong.”
Thịnh Hi Trạch kinh thường liếc mắt nhìn hắn một cái nói: “Tôi không có giống anh.”
Nói xong liền đứng lên, đi đến chỗ trống bên cạnh bắt đầu chống đẩy, rất nhanh một cái hai cái, không đến ba phút đã làm xong 30 cái chống đẩy.
Thịnh Hi Trạch từ nhỏ đã bắt đầu làm việc, thể lực không tồi, làm 30 cái chống đẩy cũng không thở hổn hển chút nào.
Sắc mặt Từ Văn Quân có chút khó coi, trong mắt Đường Thời Hi lại liên tục có tia sáng kỳ dị, có chút thưởng thức nhìn Thịnh Hi Trạch, Thịnh Hi Trạch bĩnh tĩnh về lại chỗ ngồi của cậu, bắt đầu xoay cái chai, xoay đến ai thì tốt đây nhỉ?
Vậy thì Từ Văn Quân là được rồi.
Sau đó cậu bắt đầu xoay cái chai, cái chai cuối cùng cũng dừng lại, miệng chai chỉ về phía Từ Văn Quân, Từ Văn Quân sửng sốt một chút, sau đó rút một tấm card Thách, rất may nắm hắn cũng là chống đẩy 30 cái, nhưng hắn làm đến 20 cái đã không làm được nữa, mệt đến không chịu nổi.
Nghĩ đến lời vừa nãy mình nói với Thịnh Hi Trạch, liền có chút xấu hổ, sắc mặt càng thêm khó coi, nhất là ánh mắt của Thịnh Hi Trạch còn dừng trên người hắn, hắn giống như bị kim đâm vậy rất khó chịu, càng thêm hổ thẹn.
Thịnh Hi Trạch cười nhẹ một cái, sau đó nói: “Từ Văn Quân, như vậy xem ra anh không thể hoàn thành được trừng phạt này, vì thể không làm lỡ thời gian của mọi người, không bằng đổi trừng phạt khác đi.”
Từ Văn Quân cũng biết Thịnh Hi Trạch nói rất đúng, nhưng không chịu nổi ngữ khí này của cậu, hắn cảm thấy bản thân có thể làm xong, vì thế lại có gắng làm một cái chống đẩy, sau đó mệt đến không chịu nổi.
Đợi qua 5 phút nữa hắn cuối cùng cũng làm xong 30 cái chống đẩy, mệt đến mức cả người đầy mồ hôi, đến lớp trang điểm cũng trôi mất, thoạt nhìn vô cùng khó coi.
Đạo diễn lúc này làm như không nhìn thấy, đối với ông ta mà nói chương trình càng hot một chút mới tốt.
Từ Văn Quân làm xong bắt đầu xoay chai, lần này xoay đến Đường Thời Dư.
Đường Thời Dư nghĩ nghĩ, lựa chọn Thách, sau đó rút ra một tấm card, nhìn nội dung trên đó: “Một tay ôm người thứ 3 bên trái 3 phút.”
Thịnh Hi Trạch nghe xong lời Đường Thời Dư nói liền sửng sốt, cậu không phải là người thứ 3 bên tay trái anh sao?