Chương 10: Bị ôm lên rồi

Đạo diễn nghe thấy lời Đường Thời Dư nói, không khỏi hít một hơi, nghĩ đến sau khi chương trình được phát sóng, fans của anh sẽ không xé chương trình chứ, hẳn là không đâu, ừm, hẳn là không đâu.

Có điều điểm nóng kỳ đầu tiên đã đủ rồi, ông ta tin chắc rằng sau khi chương trình phát sóng sẽ vượt qua những chương trình ông ta đã từng ghi hình, cho nên đoạn này không thể cut!

Nghĩ đến đây ông ta có chút hưng phấn nhìn Đường Thời Dư và Thịnh Hi Trạch, Thịnh Hi Trạch cảm nhận được ánh mắt của đạo diễn, nghĩ đến lát nữa được Đường Thời Dư một tay ôm lên, tai cũng có chút đỏ lên, nhưng Đường Thời Dư lại không có một tia dao động, bộ dáng vân phong kinh đạm.

Thịnh Hi Trạch lề mề một chút mới đứng lên, đi đến chỗ trống bên cạnh, Đường Thời Dư cũng đi tới một tay ôm eo cậu, trực tiếp ôm Thịnh Hi Trạch lên, đột nhiên bị ôm lên làm cho Thịnh Hi Trạch rất sợ hãi, nhất là đối phương vẫn còn một tay ôm lấy cậu, làm cho cậu càng không có cảm giác an toàn, không khỏi chủ động hai tay ôm lấy cổ Đường Thời Dư, ôm chặt lấy cổ đối phương.

Đường Thời Due cảm nhận được ngón tay mềm mại của Thịnh Hi Trạch, dán lên cổ anh, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì, cánh tay anh cũng dán chặt lên eo Thịnh Hi Trạch, cách một lớp vải mềm mỏng, có thể cảm nhận được làn da mềm mại trơn bóng của Thịnh Hi Trạch.

Thịnh Hi Trạch xấu hổ muốn thu tay lại, nhưng vẫn có chút sợ hãi, chỉ có thể tiếp tục ôm cổ Đường Thời Dư, mắt cũng không biết dừng ở đâu.

Trong lòng cậu cầu nguyện, hy vọng thời gian qua nhanh một chút, nhưng thời gian dường như là chống đối với cậu, cậu cảm thấy thời gian thật sự trôi qua rất chậm, tay Đường Thời Dư dán lên eo cậu, Thịnh Hi Trạch cảm thấy làn da của mình sắp bị hòa tan rồi.

Thịnh Hi Trạch cầu cứu nhìn về phía đạo diện, đạo diễn nhún vai, tỏ vẻ mình không thể làm gì.

Không biết qua bao lâu thời gian cũng hết, Đường Thời Dư đặt Thịnh Hi Trạch xuống, sau đó phát hiện mặt cậu đỏ ửng, đôi mắt cậu cũng rất sáng, giống như ngọc trai đen mắt mắt sáng rọi, làm cho người ta không rời mắt được.

Thịnh Hi Trạch xấu hổ chạy về chỗ ngồi của mình, Đường Thời Dư cũng bình thản về vị trí của mình, từ trong đôi mắt sâu thẳm của anh, có thể nhìn ra anh cũng không hề bình tĩnh.

Về đến vị trí ngồi của mình xong, Đường Thời Dư liền bắt đầu xoay chai, miệng chai từ từ chuyển động đến trước mặt Đào Nhạc, Đào Nhạc vẻ mặt bi thống lựa chọn Thách, nội dung Thách là cậu ta nhảy một điệu nhảy nóng bỏng.

Đào Nhạc hoàn toàn không sợ, anh ta vốn dĩ là học vũ đạo, điệu nhảy nóng bỏng cũng dễ như trở bàn tay.

Tổ chương trình còn mở âm nhạc, không khí hiện trường nóng lên, Thịnh Hi Trạch cũng thưởng thức vũ đạo của Đào Nhạc, cảm thấy nhảy không tồi, phiên bản nhảy ngay tại hiện trường đẹp mắt hơn trên TV nhiều.

Đào Nhạc nhảy xong, anh ta lau mồ hôi trên mặt, sau đó tiếp tục xoay bình, tiếp theo mười lần xoay chai không đến lượt Thịnh Hi Trạch, làm cậu thả lỏng không ít.

Nhưng đáng tiếc lần thứ 11, miệng chai cuối cùng cũng xoay đến cậu, Thịnh Hi Trạch nghĩ đến trừng phạt Thách trước đó của Đường Thời Dư, lỡ như cậu rút phải cùng kiểu như vậy, ví dụ như một tay ôm người bên cạnh lên, nghĩ đến gương mặt của Từ Văn Quân, cậu liền đánh rùng mình một cái.

Sau đó Thịnh Hi Trạch liền nói: “Tôi chọn nói Thật.”

Nói xong cậu rút một tấm card, nhìn nội dung bên trên, không khỏi thở phào, đạo diễn cuối cùng cũng làm người một lần.

Nghĩ đến đây trên mặt cậu cũng hiện ra một tia cười nhẹ, bất quá nụ cười của cậu đến nhanh đi cũng nhanh, nhưng vừa vặn bị Đường Thời Dư ngồi đối diện nhìn thấy.

Thịnh Hi Trạch không rõ điều này, cậu cầm tấm card đọc lên: “Tối qua nằm mơ thấy cái gì?”

Thịnh Hi Trạch tự hỏi tự đáp: “Tối qua mơ thấy ăn thịt gà trống chưng, còn gọi món xiên nướng.”

Doãn Bạch Phượng không ngờ câu hỏi của Thịnh Hi Trạch lại đơn giản như vậy, không khỏi có chút thất vọng thở dài, không ngờ sau đó lại đến lượt chính mình, chắc chắn là do cái tên Thịnh Hi Trạch giở trò!

Cậu ta là cố ý!

Thịnh Hi Trạch không quan tâm trong lòng hắn nghĩ gì, cậu chống cằm thưởng thức vẻ mặt của Doãn Bạch Phượng, cảm thấy rất thú vị, cảm thấy đến chương trình này cũng không uổng công, chuyện vui không ít.

Doãn Bạch Phượng trừng mắt nhìn cậu, sau đó làm trừng phạt của mình, nhảy ếch 100 cái, nhảy đến cái cuối cùng mệt đến nằm sấp xuống đất.

Đạo diễn cảm thấy không sai biệt lắm rồi, vì thế liền nói: “Được rồi, cảm thấy mọi người đều mệt rồi, mọi người có thể về phòng nghỉ ngơi nửa tiếng, nửa tiếng sau tiếp tục ghi hình.”

Thịnh Hi Trạch nghe thấy đạo diễn nói lập tức đứng lên về phòng mà tổ chương trình đã sắp xếp cho mình, những người khác cũng lục đυ.c về phòng của mình, chỉ có Từ Văn Quân chạy đến dìu Doãn Bạch Phượng về phòng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh nửa tiếng đã trôi qua, mọi người cũng từ trong phòng đi ra, đến phòng khách, Thịnh Hi Trạch ngồi xuống vị trí của mình chống cằm nhìn bức họa trên vách tường, cảm giác bức họa này còn rất đẹp.

Lúc cậu đang suy nghĩ, đạo diễn mở miệng nói: “Hiện giờ đã 3 giờ, tiếp theo còn có hai trò chơi nữa, là có thể ăn cơm rồi!”

“Cơm tối sẽ do tổ chưởng trình cung cấp, vô cùng phong phú, mọi người có vui không? Có kích động không?”

Từ Văn Quân, Đào Nhạc, Thượng Quan Huyền vô cùng phối hợp nói: “Kích động! Vui!”

Đạo diễn vừa lòng nói: “Trò chơi tiếp theo rất đơn giản, là khảo nghiệm năng lực phản ứng của khách mời!”

“Mọi người dùng tay tạo dưa hấu.”

“Tôi nói đại, thì sẽ làm ra một quả dưa hấu lớn.”

“Tôi nói tiểu, thì sẽ làm ra một qua dưa hấu nhỏ.”

“Thế nào, có phải là rất đơn giản không!”

Doãn Bạch Phượng cà khịa nói: “Cảm thấy rất không thú vị.”

Nói xong hắn liền cảm nhận được ánh mắt chết chóc của đạo diễn, đạo diễn cẩn thận đánh giá trò chơi này quả thật là không thú vị, phải cho bọn họ thêm độ khó, như vậy mới có cái để xem, vì thế liền nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì vừa tránh bóng vừa làm dưa hấu lớn nhỏ, đυ.ng phải coi như thua, làm chịu trừng phạt.”

Doãn Bạch Phượng hối hận rồi, hắn vội vàng nói: “Đạo diễn, tôi cảm thấy trò chơi nguyên bản cũng rất thú vụ!”

Đạo diễn trả lời nói: “Tôi cảm thấy rất không thú vị.”

Không đợi Doãn Bạch Phượng tiếp tục nói, ông ta lại mở miệng nói: “Tôi không cần cậu cảm thấy, tôi chỉ cần tôi cảm thấy.”

“Mọi người cùng đi ra bãi cỏ bên ngoài hoạt động nào.”

Nói xong các vị khách mời liền đi ra bãi cỏ, nhân viên công tác chuẩn bị mấy quả bóng da, ngồi xổm xuống chuẩn bị ném ra ngoài, đạo diễn cũng mở miệng nói: “Dưa hấu lớn.”

Thịnh Hi Trạch vừa tránh quả bóng da bên cạnh trên, vừa dùng tay làm ra một qua dưa hấu to, sau đó lại nghe đạo diễn nói dưa hấu nhỏ, lại vội vàng làm ra dưa hấu nhỏ.

Bóng da không ngừng lăn về phía Thịnh Hi Trạch, nhưng đều bị đối phương linh hoạt tránh thoát, từ đó có thể nhìn ra Thịnh Hi Trạch có tế bào vận động không tồi.

Hiện trường trừ những người quay phim, còn lại 8 người nhân viên công tác đều chạy đi ném bóng da, sân trong viện lại không phải là rất lớn, còn phải đặt máy quay, cho nên không gian cho cách vị khách mời tránh né cũng không lớn, rất nhanh đã có khách mời bị ném trúng.

Doãn Bạch Phượng là người đầu tiên bị loại, sau đó là Từ Văn Quân, sau đó nữa là Thượng Quan Huyền, cuối cùng còn lại hai người Thịnh Hi Trạch và Đường Thời Dư.

8 nhân viên công tác phân thành hai đội ném bóng da quấy nhiễu hai người họ, nhưng đánh tiếc hai người đều tránh được, đến mồ hôi cũng không chảy ra, nói xem có tức không chứ?

Cuối cùng ngược lại là có nhân viên công tác bị ngã trước.

Đạo diễn nhìn thấy chỉ có thể nói: “Được rồi, trò chơi này kết thúc.”

Sau khi trò chơi kết thúc, Thịnh Hi Trạch cũng dừng lại, Đường Thời Dư cũng nhìn Thịnh Hi Trạch, trong mắt toàn là tán thưởng, liền mở miệng nói: “Thịnh Hi Trạch không ngờ cậu sức bền của cậu lại tốt như vậy.”

Thịnh Hi Trạch kiêm tốn nói: “Vẫn ổn, anh cũng không tồi.”

Đường Thời Dư trả lời nói: “Cảm ơn đã khen ngợi.”

Chính vào lúc này đạo diễn mở miệng nói: “Được rồi, trừ Thịnh Hi Trạch và Đường Thời Dư đều tiếp nhận trừng phạt bột mì!”

Thịnh Hi Trạch nghe thấy lời đạo diễn nói cảm thấy may mà mình kiên trì đến cuối cùng, sau đó nhìn mấy người chịu trừng phạt bên cạnh.

Nhìn bát bột mì hất về phía mấy người họ, còn không thể tránh, dẫn đến cuối cùng trên người bọn họ đều là bột mì, Thịnh Hi Trạch không khỏi càng cảm thấy may mắn, vì thế liền nói:

“May là không có bị loại trước.”

Đường Thời Trạch nhàn nhạt mở miệng nói: “Quả thật.”

Lúc này đạo diễn để cho mọi người về sửa soạn lại, hai người liền cùng nhau đi về, Thịnh Hi Trạch nghĩ bọn họ tắm rửa cũng phải mất mười mấy phút, vì thế liền về phòng mình nghỉ ngơi.

Đợi 15 phút sau có nhân viên công tác gõ cửa, cậu liền đi ra, ngồi trên sô pha.

Đạo diễn mở miệng nói: “Vị trí hiện tại của chúng ta cách bờ biển rất gần, tiếp theo sẽ là trò chơi giẫm bóng!”

“8 người các cậu tổng cộng chia làm hai đội.”

“Đội thất bại sẽ chịu trừng phạt.”

“Được rồi, bây giờ rút thăm đi.”

Sau đó mọi người đi rút thăm, cuối cùng kết quả là Thịnh Hi Trạch, Đường Thời Dư, Lan Kinh Mặc, Thượng Quan Huyền một đội, 4 người còn lại một đội, Doãn Bạch Phượng giơ nắm đấm với Thịnh Hi Trạch, sau đó nói:

“Các cậu đợi chịu trừng phạt đi!”