Đường Thời Dư nghĩ cũng không thèm nghĩ gật đầu, sau đó đạo diễn theo lệ nói: “Mời vu nữ nhắm mắt.”
“Trời sáng rồi, mời các vị khách mời mở mắt.”
Thịnh Hi Trạch nghe đạo diễn nói liền mở mắt, nghe đạo diễn nói tiếp: “Tối qua không có ai chết.”
Nhưng nghe thấy lời đạo diễn và vu nữ nói với nhau, cậu xác định hôm qua người sói có gϊếŧ người, cậu vốn dĩ cho rằng cậu không được người yêu thích như vậy, người đầu tiên bị gϊếŧ chắc chắn là mình, nhưng cậu cảm thấy mình sau khi chết chắc chắn sẽ không được cứu, vậy thì người chết tốt qua hẳn không phải là cậu.
Thịnh Hi Trạch nghĩ xem người tối qua chết là ai, bỏ đi, quản người đó là ai, sau đó cậu dựa vào sô pha thả phóng bản thân, sau đó nghe Từ Văn Quân nói: “Tôi là nhà tiên tri, tối qua nghiệm chứng Thịnh Hi Trạch là người sói.”
Từ Văn Quân nói xong, người bên cạnh hắn cũng lên tiếng nói: “Tôi là bình dân, tôi cảm thấy Từ Văn Quân hẳn là nói thật, Thịnh Hi Trạch là người sói.”
Anh ta nói xong, đến lượt Đường Thời Dư, nhìn ánh mắt của mọi người anh nhàn nhạt mở miệng nói: “Thịnh Hi Trạch hẳn không phải là người sói, tối qua cậu ấy bị....gϊếŧ rồi, là tôi cứu cậu ấy, tôi cảm thấy cậu ấy sẽ không tự sát hai lần liên tiếp.”
Thịnh Hi Trạch nghe Đường Thời Dư nói có chút bất ngờ, thật không ngờ anh lại cứu cậu, vốn dĩ còn mặc kệ, mặc nhận thân phận người sói này, trực tiếp bị loại trừ, nhưng vì không muốn cô phụ lại Đường Thời Dư, cậu cảm thấy cậu nên từ bỏ suy nghĩ này!
Rất nhanh đến lượt Thịnh Hi Trạch lên tiếng, Thịnh Hi Trạch bình đạm nói: “Tôi là người tốt, Từ Văn Quân mới là người sói, bởi vì tối qua lúc đạo diễn nói người sói muốn gϊếŧ ai, tôi cảm nhận được tay anh ta động đậy, chỉ về phía tôi.”
Từ Văn Quân vội vàng biện giải nói: “Cậu đừng có nói linh tinh, dựa vào cái gì mà tôi động ngón tay, thì tôi là người sói.”
Thịnh Hi Trạch nhàn nhạt nói: “Xem ra cậu thừa nhận rồi.”
Từ Văn Quân tiếp tục biện giải: “Tôi không có, tôi không phải là người sói.”
Đào Nhạc nghe hai người nói, suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc đạo diễn lại nói người sói gϊếŧ ai, trừ tay người sói động đậy ra cũng không có ai động đậy, dễ dàng tạo thành hiểu lầm và quấy nhiễu.”
“Cho nên anh là người sói.”
Những người khác cũng gật đầu nói: “Tôi là người tốt, tôi cũng cảm thấy Từ Văn Quân là người sói.”
Đạo diễn thấy mọi người thương lượng xong, vì thế liền nói: “Mọi người thương lượng xong chưa?”
Các bị khách mời gật đầu, sau đó đạo diễn nói: “Cảm thấy Từ Văn Quân là người sói giơ tay!”
Đạo diễn vừa dứt lời, trừ Từ Văn Quân và Thượng Quan Huyền không có giơ tay, những người khác đều giơ tay, Thượng Quan Huyền thấy mọi người đều giơ tay, vội vàng giơ tay theo, một màn này bị mọi người ghi nhớ.
Đạo diễn cười nói: “Từ Văn Quân bị loại, trời tối rồi mời nhắm mắt.”
........
“Trời sáng rồi, mời mở mắt, tối qua Thời Đường Dư, Thượng Quan Huyền bị gϊếŧ.”
Nghe thấy lời đạo diễn nói mọi người hai mặt nhìn nhau, Thịnh Hi Trạch suy đoán nói: “Đường Thời Dư là vu nữ, tối qua hẳn là người sói gϊếŧ anh ấy, anh ấy lại lựa chọn độc chết Thượng Quan Huyền.”
Những người khác nghe cậu phân tích cảm thấy rất có đạo lý, vì thế ồn ào gật đầu, Lan Kinh Mặc nói: “Từ Văn Quân là người sói, Thượng Quan Huyền là người sói, vậy ở đây chỉ còn một người sói, nhanh chóng tìm ra người đó, tranh thủ kết thúc ván này.”
“Nhà tiên tri là ai? Tối qua nghiệm chứng ai rồi?”
Thịnh Hi Trạch nghe thấy lời anh ta nói: “Anh tại sao vừa lên đã hỏi nhà tiên tri là ai? Muốn để cho người sói gϊếŧ nhà tiên tri sao? Anh là người sói à?”
Lan Kinh Mặc cười nói: “Sao có thể? Tôi chỉ là hỏi vậy mà thôi.”
Thịnh Hi Trạch bình tĩnh nói: “Anh rất khả nghi.” Những người khác cũng gật đầu, Lan Kinh Mặc cười cười nói: “Tôi là thợ săn, nếu như mọi người nhất định bỏ phiếu cho tôi, tôi chỉ có thể dẫn một người đi.”
Thịnh Hi Trạch nghe vậy trả lời nói: “Vậy thì quá tốt rồi, tôi chính là muốn bỏ phiếu cho anh, dẫn tôi đi đi.”
Lan Kinh Mặc: “.......”
Sau đó mọi người lại thương lượng một chút, đạo diễn mở miệng nói: “Mọi người đã thương lượng xong chưa?”
“Bỏ phiếu Lan Kinh Mặc giơ tay.”
Thịnh Hi Trạch là người đầu tiên giơ tay, còn có hai người giơ tay, tổng cộng có ba người, tiếp theo đạo diễn lại hỏi một chút ai bỏ phiếu Thịnh Hi Trạch, không có ai giơ tay, lại hỏi có ai bỏ phiếu xx, tên khách mời đều hỏi một lượt, đều không có ai giơ tay, cho nên cuối cùng Lan Kinh Mặc bị loại.
Đạo diễn vỗ tay nói: “Chúc mừng đội người tốt dành thắng lợi!”
Đội người sói cảm thấy mình chưa từng chơi trò chơi này, hoắc là không có nhiều kinh nghiệm chơi trò này, nhưng đã qua hai ván trò chơi, cảm thấy kinh nghiệm chơi cũng nhiều lên rồi, tiếp theo đội ngũ của bọn họ nhất định sẽ thắng.
Kết quả đợi chơi xong ba ván, bọn họ đột nhiên phát hiện chỉ cần có Thịnh Hi Trạch ở đội ngũ nào đội đó sẽ giành thắng lợi, năng lực chơi trò chơi của cậu ta không tồi, không phải nói cậu ta là bình hoa cái gì cũng không biết sao? Cảm giác cũng không có bình hoa như vậy.
Mọi người chơi 5 ván trò chơi ma sói, thời gian có dài có ngắn, nhưng cũng tốn hơn 1 tiếng đồng hồ, mấy ván trò chơi ma sói này sẽ được đặt vào đoạn phim chính, một số cảnh hay sẽ đặt ở bên trong, coi như là kinh hỉ.
Bây giờ thời gian cũng đã 10 rưỡi, đạo diễn mở miệng nói: “Tèn ten, bây giờ đã là 10 rưỡi rồi.”
“Thời gian ăn cơm trưa đã đến, nhưng tổ chương trình không có chuẩn bị cơm trưa, cũng không có đầu bếp, hắc hắc hắc.”
Lời nói tiện hề hề của đạo diễn làm cho khách mời ở đây đen mặt một chút, sau đó nghe đối phương nói tiếp: “Cho nên cần các vị khách mời tự nấu cơm.”
“Tổ chưởng trình sẽ chuẩn bị nguyên liệu phong phú cho mọi người, có thể tùy ý lựa chọn nha!”
Đạo diễn nói xong, Từ Văn Quân vì muốn nghịch chuyển để lại cho mọi người ấn tượng tốt, chủ động nói: “Cơm trưa để cho tôi nấu đi!”
“Trù nghệ của tôi rất tốt!”
Nói xong hắn còn vỗ vỗ mình, Thịnh Hi Trạch có chút nghi ngờ nhìn hắn, Từ Văn Quân cảm nhận được ánh mắt của cậu, có chút bất mãn nói: “Sao nào cậu không tin tôi?”
Thịnh Hi Trạch khẽ ‘ừm’ một tiếng, Từ Văn Quân nghe vậy hừ một tiếng nói: “Vậy đến lúc đó cậu đừng có ăn cơm tôi nấu.”
Thịnh Hi Trạch vẻ mặt không sao cả ‘ò’ một tiếng, ngữ khí cậu bình thản làm cho Từ Văn Quân cảm thấy vô cùng thất bại, vì thế lại hừ một tiếng nói: “Tốt nhất là như thế!”
Thịnh Hi Trạch lười để ý đến hắn, trực tiếp đứng dậy đi vào bếp, phòng bếp vô cùng xa hoa, có ba cái bếp gas, hai cái bếp từ, còn có bếp nướng gì đó, tổ chương trình chuẩn bị cho mọi người các loại nguyên liệu nấu ăn, Thịnh Hi Trạch lấy thịt bò, miến, Từ Văn Quân nhìn nguyên liệu trong tay cậu, cũng cầm lấy mấy món, cố ý muốn cùng cậu chiến đấu.
Đường Thời Dư cũng không biết từ lúc nào đã đi vào, hỏi: “Có gì cần giúp đỡ không?”
Từ Văn Quân cho rằng Đường Thời Dư đang nói với mình, vì thế vội vàng nói: “Không cần đâu, Đường ảnh đế mình tôi nấu là được rồi.”
Đường Thời Dư không có trả lời Từ Văn Quân chỉ yên lặng nhìn Thịnh Hi Trạch, sắc mặt Từ Văn Quân rất khó coi, nhưng lại không để đắc tội đối phương, chỉ có thể yên lặng mà tức giận.
Mà Thịnh Hi Trạch cảm nhận được ánh mắt của Đường Thời Dư, nhìn thấy chân thành trong mắt anh, vì thế nói: “Anh giúp tôi rửa rau cải nhé.”
Đường Thời Dư gật đầu, nhận rau đi tới rửa rau, đợi rửa sạch xong, lại bẻ rau cải, đưa cho Thịnh Hi Trạch.
Lúc này Thịnh Hi Trạch cũng đã cho miến vào nồi, nấu một lúc, cậu nhận lấy rau của Đường Thời Dư đưa tới trực tiếp bỏ vào nồi, lại cho thịt bò vào nồi.
Những vị khách khác nhìn thấy Đường Thời Dư cũng vào bếp giúp đỡ, cũng không tiện ngồi ở phòng khách đợi cơm nấu xong, vì thế cũng đi vào phòng bếp hỏi: “Có cần giúp gì không?”
Thịnh Hi Trạch không có trả lời, Từ Văn Quân lắc đầu nói: “Hai người ở lại rửa rau, thái rau là được rồi.”
Thượng Quan Huyền và Lan Kinh Mặc nghe thấy xong, liền đi tới bắt đầu rửa rau, thái rau, những vị khách mời còn lại nhìn thấy liền quay lại phòng khách, mà Đạo Nhạc lấy khăn ra lau bàn, lại bày xong bát đũa và bát lên bàn.
Thời gian qua rất nhanh, Thịnh Hi Trạch đã nấu xong miến, cậu múc cho mình và Đường Thời Dư mỗi người một bát to, rồi lấy đữa đi ra phòng ăn, khách vị khách mời nhìn thấy miến trong bát cậu, cảm thấy mùi vị rất thơm ngon, bọn họ cũng hơi thèm rồi.
Vẫn may lúc này miến của Từ Văn Quân cũng nấu xong rồi, anh ta bỏ vào rất nhiều nguyên liệu, trừ tôm, thịt bò còn có thịt lợn, gan gà, nấm, v...v, thoạt nhìn cũng rất muốn ăn.
Từ Văn Quân đắc ý nhìn Thịnh Hi Trạch một cái, Thịnh Hi Trạch căn bản không để ý đến hắn, cúi đầu ăn miến, cậu từ lúc 9 tuổi đã bắt đầu nấu cơm rồi, mùi vị món ăn cậu nấu mặc dù không so được với nhà hàng 5 sao, nhưng mùi vị cũng không tồi.
Đường Thời Dư ngồi bên cạnh ăn rất ngon, làm cho cậu rất có cảm giác thành tựu, cảm thấy miến trong miệng càng thơm ngon hơn.
Những vị khách mời khác cũng cầm đũa ăn món miến của Từ Văn Quân, thiếu chút nữa là nôn ra, đây là cái gì? Sao lại khó ăn như vậy? Mặn quá, còn mang theo một cổ vị cay cay còn đăng đắng, khó ăn chết mất.
Ẹo~~~
Đoạn Dật Hưng thật sự không chịu nổi cái mùi vị này, anh ta yên lặng đi vào phòng bếp, phát hiện Thịnh Hi Đặng nấu miến không còn một chút nào, mà anh ta lại không biết nấu, những người khác cũng không biết nấu, nếu như biết nấu, đã sớm đi nấu rồi.
Đoạn Dật Hưng nghĩ nghĩ một chút quay lại phòng ăn, nhìn Thịnh Hi Trạch đang ăn miến, cảm thấy cậu ăn rất ngon, yết hầu anh ta không khỏi lăn lăn, sau đó nhìn Thịnh Hi Trạch nói: “Cái đó Thịnh Hi Trạch cậu có thể nấu một chút miến không?”
Thịnh Hi Trạch nghe Đoạn Dật Hưng nói ngẩng đầu lên nói: “Không thể.” Nói xong lại tiếp tục cúi đầu ăn miến, thịt bò kết hợp với sợi miến mềm thực sự là ăn rất ngon.
Doãn Bạch Phượng không ngờ Thịnh Hi Trạch lại lạnh lùng như vậy, không trách được thời điểm Hà Dương Thanh nói đến Thịnh Hi Trạch lại có vẻ mặt ưu thương như vậy, chắc chắn là thường xuyên bị cậu ta bắt nạt!
Nghĩ đến đây liền có chút bất mãn nói: “Thịnh Hi Trạch cậu giúp chúng tôi thì đã làm sao chứ?”
“Chúng tôi đều đang đói mà.”
Đường Thời Dư nghe Doãn Bạch Phượng nói thì dừng động tác ăn miến lại.