Chương 7: Chơi trò chơi

Đường Thời Dư vẻ mặt phong vân kinh đạm nói: “Có thể là vì cậu ấy thuận mắt nhất.”

Nhân viên sửng sốt, khác mời nào ở đây mà không thuận mắt? Nhưng còn thật đừng nói chứ, ngũ quan của Thịnh Hi Trạch vô cùng nhu hòa, lớn lên rất tinh xảo, còn mang theo một cỗ khí chất u buồn, ở trong nhóm khách mời vô cùng bắt mắt, sự mỹ soái của Thịnh Hi Trạch chỉ có Đường Thời Dư mới sánh được, có điều phong cách khí chất của hai người không giống nhau, tóm lại trong lòng người nhân viên này nghĩ Thịnh Hi Trạch và Đường Thời Dư ai đẹp hơn, cô cũng không phân rõ được.

Đợi nhân viên hồi thần mới phát hiện Đường Thời Dư đã đi rồi, lại có một vị khách mời khác đi vào, cô vội vàng đặt câu hỏi.

Đợi các khách mời về đến vị trí của mình xong, đạo diễn Bạch Sanh mở miệng nói: “Bởi vì có rất nhiều người lần đầu tiên gặp nhau, vẫn còn là người xa lạ, cứ như vậy mà để cho mọi người đi hẹn hò, có chút làm khó mọi người, cho nên hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ, làm quen với nhau.”

“Tổ chương trình chuẩn bị cho mọi người rất nhiều trò chơi nhỏ.”

“Trò chơi đầu tiên tương đối tương giản, tiếp nối thành ngữ tin rằng mọi người đã từng nghe nói rồi đúng không?”

Đạo diễn nói rồi nói cảm thấy miệng khô lưỡi khô vì thế nhìn về phía khách mời, chỉ có Từ Văn Quân vô cùng phối hợp nói: “Nghe qua nghe qua.”

Đạo diễn liền mở miệng nói: “Vậy thì bắt đầu từ Thịnh Hi Trạch đi, sau đó là Từ Văn Quân, sau đó là bên cạnh Từ Văn Quân....., dựa theo trình tự này chơi tiếp nối thành ngữ, có thể dùng đồng âm, phải cùng một điệu.”

Thịnh Hi Trạch nghe đạo diễn nói cảm thấy ông ta chính là cố ý, nhưng cậu không có chứng cứ, vì thế liền nói một thành ngữ --- Tì phù hám đại thụ (*)

(*) kiến càng rung cành lớn, không biết tự lượng sức mình.

Từ Văn Quân nghe Thịnh Hi Trạch nói thành ngữ này, nhất thời có chút sửng sốt, không biết nên tiếp nối thế nào mới tốt.

“Thụ thụ....thụ đại chiêu phong.” (*)

(*) cây cao hút gió.

Thịnh Hi Trạch cũng không ngờ Từ Văn Quân tiếp thành ngữ lại kẹt như vậy, không khỏi có chút nghiền ngẫm nhìn hắn một cái, Từ Văn Quân có chút bất mãn nhìn sang nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Thịnh Hi Trạch hỏi ngược lại: “Anh không nhìn tôi sao biết tôi đang nhìn anh?”

Từ Văn Quân bị nghẹn không nói được gì, vì thế người tiếp theo bắt đầu nối thành ngữ, sau đó đến Đường Thời Dư, Đường Thời Dư nhàn nhạt mở miệng: “Phiêu phiêu khởi vũ.” (*)

(*) nhảy múa nhẹ nhàng

Rất nhanh lại đến Thịnh Hi Trạch, vòng đầu tiên mọi người tiếp nối rất nhanh, chỉ có Từ Văn Quân là có chút đứt dây, lần này hắn cẩn thận dựng lỗ tai nghe Thịnh Hi Trạch mở miệng nói: “Cố phán tự hùng.” (*)

(*) vênh váo tự đắc.

Từ Văn Quân càng khẩn trương thì đầu óc càng trống rỗng, căn bản không biết nên nói cái gì, hắn nhìn mọi người đều đang nhìn mình, vì thế vội vàng mở miệng nói: “Cố.....cố.”

“Bất quản bất cố (*), không đúng, là cố ảnh tự liên (**).”

(*) không quan tâm

(**) nghĩ lại xót cho chính mình

Từ Văn Quân nói xong cúi thấp đầu, mặt đỏ lên, cũng không tiện lại nhắm vào Thịnh Hi Trạch nữa.

Sau đó trò chơi tiến hành rất thuận lợi, mọi người chơi đến 5 vòng, đạo diễn mở miệng nói: “Được rồi, đã 15 phút rồi, trò chơi này kết thúc! Mọi người đối với trình độ văn hóa của nhau đã có bước đầu hiểu rõ.”

Trải qua mấy vòng trò chơi, mọi người đã có hiểu biết nhất định về trình độ văn hóa của nhau, là ai nói Thịnh Hi Trạch không có văn hóa? Biểu hiện cũng không tệ lắm? Biết nhiều thành ngữ như vậy, so sánh thì Từ Văn Quân có chút không được.

Vì thế liền gật đầu với đạo diễn, đạo diễn tiếp tục nói: “Con người tôi cảm thấy chương trình yêu đương, thay vì cường ngạch kéo mọi người lại cùng nhau, thì có chút giống xem mắt, là dùng kiểu tương đối nhanh, nhưng rất khó lâu ngày sinh tình.”

“Con người tôi cảm thấy, từ các phương diện nhìn thấy điểm sáng của người đối phương, tương đối dễ nảy sinh tình cảm.”

“Đây cũng là tôi thiết lập trò chơi tiếp nối thành ngữ ngay ban đầu, sau đó sẽ còn có các loại trò chơi nhỏ khác.”

“Tiếp theo mọi người đoán xem chúng ta sắp làm gì?”

Từ Văn Quân không nói gì, Thịnh Hi Trạch nhàm chán thả lỏng bản thân, chỉ có Đào Nhạc mở miệng nói: “Ma sói! Thật hay thách! Diều hâu bắt gà con!......”

Cậu ta bla bla nói một loại tên trò chơi, đạo diễn thở dài nói: “Bạn Đào Nhạc đoán đúng rồi, trò chơi tiếp theo là ma sói!”

“Nghĩ rằng ma sói mọi người đều đã nghe đến nhỉ?”

Đạo diễn nhìn hầu hết khách mời đều gật đầu, vì thế tiếp tục nói: “Ở đây chúng ta có 8 vị khách mời, sẽ có ba người là sói, hai người là thường dân, một người là nhà tiên tri, một người là vu nữ, một người là thợ săn.”

“Ba người sói sẽ cùng một trận doanh, 5 người còn lại cùng một trận doanh.”

“Mỗi tối người sói sẽ lựa chọn gϊếŧ một người đương nhiên cũng có thể lựa chọn không gϊếŧ, tùy bạn, trong tay vu nữ có một lọ thuốc trị thương và một lọ thuốc độc, có thể lựa chọn cứu người hoặc là gϊếŧ người, nhà tiên tri có thể nghiệm chứng thân phận một người, chỉ có thể nghiệm chứng là người tốt hay là người sói, thợ săn bị người sói gϊếŧ hoặc là bị bỏ phiếu ra có thể lựa chọn dẫn đi một người, cũng có thể lựa chọn không dẫn theo, nếu như là bị độc chết, sẽ không thể dẫn người đi.”

“Quy tắc trò chơi đã hiểu chưa?”

Khách mời ào ào nói: “Hiểu rồi.” Chỉ có Thịnh Hi Trạch và Đường Thời Dư là gật gật đầu, đạo diễn tiếp tục nói: “Được rồi, nếu như mọi người đã hiểu rồi, vậy thì tiếp theo sẽ là chơi trò chơi ma sói này.”

Nói xong có nhân viên công tác đi tới, cầm lấy mã QR để cho các vị khách mời quét mã, rất nhanh các vị khách mời đã tải xuống trò chơi này, tổ chương trình thiết lập một căn phòng, các khách mời đi vào phòng đều nhận được nhân vật của chính mình.

Bởi vì quay chụp ngay tại hiện trường tương đối phí lực, cho nên tổ chương trình chỉ dùng trò chơi này để trích xuất thân phận, sau đó sẽ là chơi offline, Thịnh Hi Trạch nhìn thấy nhân vật mình rút trúng, thật không ngờ vận khí của cậu lại kém như vậy, thế mà rút được người sói, có điều cậu cũng không biểu hiện ra ngoài, có nói thế nào cậu cũng là diễn viên chuyên nghiệp.

Đạo diễn thu hết biểu tình của các khách mời vào trong mắt, sau đó nói: “Mọi người đều đã biết nhân vật của mình rồi chứ?”

“Bây giờ trò chơi chính thức bắt đầu!”

“Trời tối mời nhắm mắt.”

Nghe lời đạo diễn nói, tất cả khách mời nhắm mắt lại, đạo diến lại nói:

“Người sói mời mở mắt.”

Thịnh Hi Trạch xoạt một cái mở mắt ra, phát hiện đồng bạn của cậu là Đào Nhạc, Lan Kinh Mặc, ba người liếc mắt nhìn nhau, sau đó nghe đạo diễn nói tiếp:

“Xin hỏi bạn muốn gϊếŧ ai?”

Thịnh Hi Trạch nghe vậy chỉ chính mình, đồng đội của cậu sửng sốt một chút, dùng ánh mắt hỏi cậu thật sự muốn gϊếŧ chính mình, Thịnh Hi Trạch vì thế lại chỉ chính mình, đồng đội khác thấy vậy chỉ có thể chỉ cậu.

Đạo diễn nhìn thấy bọn họ thương lượng xong, liền nói: “Mời người sói nhắm mắt.”

“Nhà tiên tri mời mở mắt.”

Đường Thời Dư mở mắt, nghe đạo diễn nói anh muốn nghiệm chứng thân phận của ai, vì thế anh chỉ Từ Văn Quân, nghe đạo diện trả lời ‘người tốt’, anh liền nhắm mắt lại, sau đó đạo diễn nói vu nữ mở mắt, Thượng Quan Huyền mở mắt.

Đạo diễn chỉ chỉ Thịnh Hi Trạch nói: “Cậu ta chết rồi, có cứu không?”

Thượng Quan Huyền nhíu mày, sau đó lắc đầu, sau đó nhắm mắt lại, sau đó nghe đạo diễn nói: “Trời sáng rồi, tối qua Thịnh Hi Trạch bị gϊếŧ chết rồi.”

Thịnh Hi Trạch như chuyện không liên quan đến mình ngồi trên sô pha, chơi điện thoại, nghe những người khác lên tiếng, có chọn nhà tiên tri, có người chọn nói mình là dân thường, thảo luận vô cùng khí thế ngất trời, Thịnh Hi Trạch phát hiện Đường Thời Dư lúc bắt đầu chỉ nói một câu ‘tôi là người tốt’, sau đó liền không nói gì nữa, mà an an tĩnh tĩnh ngồi bên cạnh, Thịnh Hi Trạch không xác định có phải là cậu nghe sót không.

Thịnh Hi Trạch vừa đặt điện thoại xuống nhìn Đường Thời Dư, phát hiện anh thật sự là không nói gì, Đường Thời Dư cảm nhận được ánh mắt của Thịnh Hi Trạch, không khỏi nhìn sang, nhất thời hai người đối mắt trong không trung, cảm thấy cả căn phòng đều yên tĩnh lại.

Trong mắt Thịnh Hi Trạch chỉ có gương mặt của Đường Thời Dư, nhìn vào đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của anh, có cảm giác như linh hồn mình cũng bị hút mất, sau đó vội vàng cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại, Đường Thời Dư nhìn mái tóc đen xõa tung của cậu, làm cho làn ra của cậu càng thêm trắng nõn, đường cong cằm vô cùng tinh xảo.

Sau đó tầm mắt của Đường Thời Dư trong lúc vô ý nhìn thấy được Thịnh Hi Trạch không cẩn thận lộ ra một mảnh da nhỏ, lộ ra một vết sẹo nhỏ.

Thịnh Hi Trạch cảm nhận được ánh mắt của Đường Thời Dư, chú ý đến ánh mắt của anh rơi lên trên tay cậu, mới phát hiện lúc nâng tay lên chơi điện thoại, tay áo bị kéo lên một chút, cậu vội vàng sửa sang lại tay áo, không muốn để Đường Thời Dư nhìn thấy vết sẹo trên tay cậu, sau đó giống như đà điểu cúi đầu nghịch điện thoại.

Nội dung lướt trên điện thoại cậu cũng không chú ý là cái gì, cũng không biết trò chơi gϊếŧ người sói kết thúc từ khi nào.

Nghe đạo diễn nói cậu mới biết đội người sói thế mà thắng rồi, bởi vì vòng đầu tiên cậu đã chết rồi, đội người tốt cho rằng cậu là người tốt cho nên bị gϊếŧ, vậy thì người sói còn lại 3, vì thế liền ngộ sát Từ Văn Quân.

Sau đó phát hiện hắn là người tốt, vì thế lại hạ độc người đầu tiên bỏ phiếu cho hắn, phần thắng liền nghiêng về đội người sói, cuối cùng đội người sói có được thắng lợi!

Thịnh Hi Trạch lúc nghe thấy kết quả, đều sửng sốt, đạo diễn vô tay nói: “Vòng này chơi rất xuất sắc, thêm một vòng nữa!”

Sau đó các vị khách mời lại rút nhân vật của mình, Thịnh Hi Trạch lần này rút được thường dân, cái này làm cho cậu có chút thất vọng, cậu còn muốn đến một màn tự sát.

Thịnh Hi trạch thở dài xong nghe thấy đạo diễn nói: “Trời tối rồi mời nhắm mắt,” Thịnh Hi Trạch nhắm mắt lại, suy nghĩ cũng không biết bay đi đâu, đạo diễn cũng nói từ người sói mở mắt, đến vu nữ mở mắt, rất trùng hợp lần này nữ vu là Đường Thời Dư.

Đạo diễn nhìn Đường Thời Dư chỉ Thịnh Hi Trạch hỏi: “Cậu ta chết rồi, cứu hay không cứu?”