Hựu Hựu là bổ nhào về phía Đường Thời Dư trước, Thịnh Hi Trạch cũng bổ nhào về phía Đường Thời Dư, thể trọng của Hữu Hữu đến gầng 60 (*) cân Thịnh Hi Trạch cũng có đến 100 cân, 160 cân này trực tiếp đυ.ng phải Đường Thời Dư, lập tức đυ.ng ngã anh.
(*)~30 cân Thịnh Hi Trạch cũng ngã lên người anh, chỉ có điều ở giữa còn kẹp một Hựu Hựu, nhưng khoảng cách mặt hai người cũng rất gần, Đường Thời Dư có thể nhìn thấy từng cọng lông tơ trên mặt Thịnh Hi Trạch, Thịnh Hi Trạch cũng nhìn thấy thần sắc biến hóa trong mắt Đường Thời Dư.
Hô hấp ấm áp phả lên mặt hai người, đôi mắt Thịnh Hi Trạch ướŧ áŧ, vô cùng câu nhân, làm người ta không nhịn được mà hãm sâu vào trong đó, bầu không khí dần dần ái muội lên, đột nhiên Hựu Hựu kêu lên một tiếng, Thịnh Hi Trạch vội vàng đứng lên, Hựu Hựu nhảy sang một bên, vẻ mặt u oán nhìn Thịnh Hi Trạch lại nhìn Đường Thời Dư.
Đường Thời Dư cũng đứng lên, sau lưng dính một chút bụi, Thịnh Hi Trạch chủ động nói: “Đường Thời Dư tôi giúp anh phủi bụi.”
Đường Thời Dư gật đầu nói: “Cảm ơn.”, Thịnh Hi Trạch vừa giúp phủi bụi, vừa nói: “Chuyện nhỏ thôi, không cần khách khí.”
Hựu Hựu lại kêu hai tiếng, sau đó lại bổ nhào về phía Thịnh Hi Trạch, bị Đường Thời Dư nắm lấy vòng cổ, chỉ có thể dùng ánh mắt vô tội nhìn Đường Thời Dư, thỉnh thoảng lại kêu hai tiếng, vẫn không ngừng giãy giụa.
Thịnh Hi Trạch cười cười, nhặt dây nhảy trên mặt đất, đưa cho Đường Thời Dư, lần này Hựu Hựu không có chạy loạn, dây thừng được nhận lấy rất thuận lợi, Đường Thời Dư cầm lấy đầu khác của dây nhảy, kéo Hựu Hựu rời đi.
Thịnh Hi Trạch cũng đi vào thang máy về nhà mình, mà bên này Đường Thời Dư về đến nhà, nhốt Hựu Hựu vào l*иg sắt xong, bớt cho nó lại lén chạy ra ngoài.
Thịnh Hi Trạch về đến nhà liền chuẩn bị cho chuyện casting phim
[Ngôi so kungfu], bộ phim này là song nam chủ, một trong hai nam chính đã được định xuống là Đường Thời Dư, Đường Thời Dư từ khi xuất đạo đến nay còn chưa từng diễn phim có nhiều tình tiết tình cảm.
Trước đây anh diễn đều là kịch bản đại nam chủ, tình cảm chỉ là điểm vào, không có quá nhiều đất diễn, hôn đều là mượn vị trí góc quay.
Bộ phim
[Ngôi so kungfu] cảnh tình cảm cũng không nhiều, tình cảm của hai vị nam chủ là trên tình bạn dưới tình yêu, càng nhiều hơn thưởng thức cao lẫn nhau, Thịnh Hi Trạch đã đọc kịch bản, cảm thấy viết rất xuất sắc, Thịnh Hi Trạch rất muốn diễn nam chủ trong đó, vì thế vô cùng tích cực chuẩn bị.
Thời gian rất nhanh đã đến ngày hôm sau, cũng chính là lúc đo casting phim
[Ngôi so kungfu], Đường Thời Dư cũng đã có thời gian, phần diễn của anh trong phim khác đã kết thúc, sau đó trừ quay chụp chương trình yêu đường thì chính là một vài phỏng vấn, quay chụp quảng cáo gì đó, bộ phim
[Ngôi so kungfu] cũng vào hai tháng sau mới bắt đầu quay, khoảng thời gian này Đường Thời Dư cũng không định nhận kịch bản khác, coi như là nghỉ ngơi.
Thịnh Hi Trạch và trợ lý của mình cùng nhau đến nơi casting, ở đây có không ít minh tinh diễn viên, lần casting này là vai diễn nam chủ, nam phụ quan trọng, vai phản diện nhỏ, trùm phản diện, và nữ phụ quan trọng, rất cả diễn viên dựa theo nhân vật mình đến casting mà phân thành 5 khu vực.
Thịnh Hi Trạch được nhân viên dẫn đến khu vực casting nam chính, cậu tìm một góc, an an tĩnh tĩnh đọc kịch bản, đột nhiên trên đỉnh đầu có một cái bóng, nhưng Thịnh Hi Trạch cũng không có ngẩng đầu lên,, mà tiếp tục đọc kịch bản.
Liễu Bách Tuyên không nghĩ tới Thịnh Hi Trạch thế mà coi như không nhìn thấy hắn, quả nhiên giống hệt như Hà Thanh Dương nói trong mắt không coi ai ra gì, nghĩ đến đây liền hừ lạnh một tiếng ngồi xuống bên cạnh trào phúng nói: “Lâm thời ôm chân Phật thì có lợi ích gì?”
“Thịnh Hi Trạch, chỉ bằng cậu chắc chắn sẽ không casting nổi, khuyên cậu vẫn là đừng uổng phí sức lực, không bằng đi casting mấy vai diễn nhỏ đi.”
Thịnh Hi Trạch lúc này mới biết là đối phương đang nói chuyện với cậu, cậu đến đầu cũng không ngẩng lên trả lời nói: “Vị nam sĩ không biết tên họ này, lời vừa nãy anh nói tôi cũng tặng lại cho anh.”
“Không cần cảm ơn tôi.”
Nói xong trợ lý đạo diễn liền gọi: “Thịnh Hi Trạch đi vào casting.”
Thịnh Hi Trạch ưu nhã đứng lên, đưa kịch bản trong tay cho trợ lý, sau đó nhấc đôi chân dài đi vào phòng, vừa nhìn đã thấy Đường Thời Dư ngồi ở trung tâm, cậu nhìn về phía mọi người nói: “Chào buổi sáng đạo diễn, nhà làm phim, Đường tổng.”
Mặc dù Thịnh Hi Trạch và Đường Thời Dư rất quen thuộc, nhưng những trường hợp chính thức như thế nào, cậu không có trực tiếp gọi tên anh, mà là gọi tên trên thϊếp danh của anh, gọi một tiếng Đường tổng.
Bộ phim
[Ngôi so kungfu] là một bộ phim do công ty giải trí Đường thị toàn quyền đầu tư, Đường Thời Dư là có chức vụ tổng giám độc trong công ty nhà mình, bình thường trừ lúc quay phim tham gia chương trình, còn phải phụ trách một vài nghiệp vụ công ty nhà mình, vô cùng bận rộn.
Thịnh Hi Trạch đưa sơ yếu lý lịch của mình cho trợ lý, trợ lý giao sơ yếu lý lịch cho mấy người đạo diễn, đạo diễn đọc sơ yếu lý lịch của cậu một chút, lập tức nhớ đến những bộ phim mà Thịnh Hi Trạch từng quay.
Những người đến casting vai nam chính khác, đạo diễn dù ít dù nhiều cũng đã từng xem tác phẩm của bọn họ, đối với trình độ diễn xuất của bọn họ cũng có hiểu biết, đối với kỹ năng diễn xuất của Thịnh Hi Trạch đạo diễn vẫn là rất mong đợi.
Vì thế nói: “Thịnh Hi Trạch cậu rút thăm một chút đi.”
Thịnh Hi Trạch gật đầu, sau đó nhân viên công tác đưa thẻ rút thăm cho cậu, Thịnh Hi Trạch rút một cái, nhìn nội dung bên trong đọc lên: “Hai vị nam chủ lần đầu gặp nhau, diễn cảnh đánh nhau trong rừng trúc.”
Đạo diễn không ngờ Thịnh Hi Trạch lại rút trúng cảnh diễn này, vì thế nói: “Thịnh Hi Trạch diễn cảnh đánh nhau cậu tự do phát huy, kịch bản cậu đọc một chút, thuận tiện đổi trang phục.”
Thịnh Hi Trạch gật đầu, nhưng Đường Thời Dư lúc này lại mở miệng nói: “Đây là cảnh diễn hai người đối diễn, còn là cảnh đánh nhau, không bằng tôi tới cùng diễn cảnh đối diễn này với cậu ấy.”
Đạo diễn gật gật đầu nói: “Cũng được.”
Sau đó Dường Thời Dư đi vào phòng khác thay quần áo, thuận tiện đọc kịch bản một chút, rất nhanh hai người đã từ phòng hóa trang đi ra.
Thịnh Hi Trạch một thân trang phục luyện công màu trắng, thoạt nhìn vô cùng dịu dàng ôn hòa, giống như là ngọc thạch được mài giũa tốt vậy.
Mà Đường Thời Dư cũng mặt một thân đồ thể dục màu đen, cả người thoạt nhìn vô cùng sắc bén.
Khóe miệng Thịnh Hi Trạch ngậm ý cười nhưng ánh mắt nhìn Đường Thời Dư lại vô cùng bình thản, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, nụ cười trên mặt cùng với ánh mắt giống như là mặt nạ đã được cố định.
Thịnh Hi Trạch vẻ mặt ôn hòa Đường Thời Dư nói: “Cậu chính là Lâm Nhất mà sư phụ nói?”
Đường Thời Dư lãnh khốc ừm một tiếng, sau đó Thịnh Hi Trạch nói: “Sư phụ nói chỉ cần cậu có thể tiếp được 10 chiêu của tôi thì sẽ nhận cậu vào sư môn.”
“Bắt đầu đi.”
Đường Thời Dư nghe vậy thần sắc thay đổi một chú, ánh mắt nhìn Thịnh Hi Trạch giống như con báo hung ác, sau đó liền vọt tới.
Thịnh Hi Trạch hơi nghiêng người tránh đi công kích của Đường Thời Dư, một tay ấn lên vai Đường Thời Dư, chuẩn bị bẻ cánh tay của Đường Thời Dư, ai mà biết Đường Thời Dư lại đè cánh tay cậu lại.