Chương 13: Không phải là rất tốt sao?

Thịnh Hi Trạch nghe thấy lời Hà Phong Thịnh nói, cười cười hẳn là Tạ Thiên Lưu cho rằng cậu còn ôm hy vọng với nhà họ Hà, còn tình cảm với nhà bọn họ, cho nên mới dùng cách thức này, làm cho cậu phải thỏa hiệp, vậy thì hắn đã tính toán sai rồi.

Nghĩ đến tương lai nhà họ Hà bị Tạ Thiên Lưu hủy hoại, cậu cảm thấy vô cùng sảng khoái, vì thế nói: “Đây không phải là rất tốt sao?”

Hà Phong Thịnh cũng không ngờ đến Thịnh Hi Trạch sẽ nói ‘không phải là rất tốt sao’, ông ta tức đến không ngừng ho khan, Thịnh Hi Trạch cười nói: “Cảm ơn ông đã nói cho tôi biết tin tức nhà họ Hạ sắp bị hủy hoại.”

“Tôi không làm phiền ông nữa.”

Nói xong Thịnh Hi Trạch liền cúp điện thoại sau đó liền kéo số điện thoại của Hà Xuyên Bách, Nạp Lan Thư Tuyết, Hà Thanh Dương, Hà Thanh Tuyết vào danh sách đen, miễn cho bọn họ làm phiền đến cậu.

Sau đó Thịnh Hi Trạch nhìn danh bạ điện thoại của mình, nghĩ nghĩ một chút liền kéo hết số điện thoại những người có liên quan đến nhà họ Hà vào danh sách đen, lúc này mới yên tâm đặt điện thoại xuống, đeo bao tay lên ăn gà rán.

Bỏ bên ngoài của gà rán vô cùng xốp giòn, cắn vào kêu răng rắc, vô cùng giải tỏa áp lực, bên trong lớp da gà cũng được rán rất giòn xốp, ăn không ra mùi vị da gà, cậu vừa ăn vừa chấn tương chanh mật ong, chua chua ngọt ngọt còn mang theo mùi vị thanh mát của chanh, mùi vì rất tuyệt.

Thịnh Hi Trạch ăn vô cùng vui vẻ, mà nhà họ Hà bên kia lại tình cảm bi thảm, hai vợ chồng Hà Xuyên Bách không kéo mặt xuống đi gọi điện cho Thịnh Hi Trạch được, vì thế cha Hà Xuyên Bách là Hà Phong Thịnh chủ động gọi điện cho Thịnh Hi Trạch, thật không ngờ sẽ nhận được kết quả như vậy, nếu như là họ Hà cứ như vậy mà phá sản, Hà Xuyên Bắc cho dù thế nào cũng không chấp nhận kết quả như vậy, nhưng đính hôn với ai không phải là đính hôn, nhà ông ta có nhiều con như vậy kia mà.

Nghĩ đến đây ông ta lại nổi lên tâm tư lệch lạc.

Mà bên này Thịnh Hi Trạch đang ăn gà rán, ăn đến vô cùng vui vẻ, cậu gọi phần gà rán này, trừ bỏ gà rán còn có bánh gạo mềm mềm, và cả bánh khoai thơm ngọt.

Nếu không phải là cậu chỉ có một mình không thể ăn quá nhiều, cậu còn muốn gọi gà viên tiêu đen, tôm rán, ly nước ngô gì đó nữa.

Thịnh Hi Trạch thở dài một hơi, tiếp tục ăn mỹ thực, lại uống một ngụm coca, cảm thấy trải qua những ngày tháng như vậy thật là sảng khoái!

Thịnh Hi Trạch ăn miếng cuối cùng bụng cũng phồng lên, cậu cảm thấy mình sắp no chết rồi, da bụng cũng sắp nứt ra, thực sự không chịu nổi, vì thế đội mũ, đeo khẩu trang, đeo kính râm đi xuống lầu tản bộ.

Thịnh Hi Trạch đi dạo hai vòng dưới tiểu khu cảm thấy tốt hơn nhiều, không có no chướng như vậy nữa, tính đi thêm một vòng nữa, trong lúc vô ý phát hiện trong bụi cỏ tiểu khu nhìn thấy một cái đuôi trắng to, thoạt nhìn sờ rất dễ chịu, vì thế đi tới.

Con chó hình như nghe được tiếng bước chân, vì thế quay đầu lại, Thịnh Hi Trạch vừa nhìn đã thấy đây không phải là Hựu Hựu nhà Đường Thời Dư sao?

Cậu cũng không xác định cậu có nhận nhầm không, cẩn thận nhìn kỹ một chút, phát hiện trên cổ nó còn đeo một cái vòng, bên trên viết hai chữ Hựu Hựu, lập tức xác định là chó nhà Đường Thời Dư, cậu vội vàng chụp một tấm ảnh gửi cho Đường Thời Dư, nói: “Đường Thời Dư chó nhà anh chạy ra ngoài rồi, bây giờ anh có ở nhà không?”

Một lúc sau Đường Thời Dư mới trả lời lại: “Tôi bây giờ không có ở nhà, trong nhà không có người, nó hẳn là lại lén chạy ra ngoài rồi, có thể ký gửi ở chỗ cậu một lát không?”

Thịnh Hi Trạch trả lời lại Đường Thời Dư: “Được, đương nhiên có thể.”

Sau đó cậu cất điện thoại, nhìn cái đuôi to đang dán lên chân mình, có chút phát sầu, không biết nên dắt nó về nhà thế nào?

Thịnh Hi Trạch nhìn thể hình của Hựu Hựu, nó là hình thể của một con chó Samoyed thành niên, Thịnh Hi Trạch cảm thấy không bằng cậu trực tiếp ôm nó về, bớt việc.

Nghĩ đến đây cậu ngồi xổm xuống, một phát ôm Hựu Hựu lên, Hựu Hựu đột nhiên bị ôm lên, làm cho nó cảm thấy sợ hãi, vì thế kéo chặt cổ Thịnh Hi Trạch, trong miệng không ngừng phát ra tiếng ‘ô ô ô’, vừa nhìn đã biết là sợ hãi.

Thịnh Hi Trạch sờ sờ cái đầu lông trắng của nó, cảm giác vô cùng mượn mịn, cảm xúc dưới tay cũng rất tốt, vì thế sờ thêm vài cái, Hựu Hựu cũng yên tĩnh lại, để mặt Thịnh Hi Trạch ôm về nhà.

Thịnh Hi Trạch về đến nhà liền đặt Hựu Hựu xuống, Hựu Hựu nhìn sô pha nhà Thịnh Hi Trạch không có tổn hại gì, cảm thấy móng vuốt có chút ngứa ngáy, vì thế liền xông về phía sô pha, vẫn may Thịnh Hi Trạch nhanh tay lẹ mắt nắm lấy chân nó, lúc này mới ngăn không cho nó đi cào sô pha nhà mình.

Thịnh Hi Trạch nhìn vòng cổ trên cổ Hựu Hựu, đem dây nhảy của mình đặt trên tủ giày buộc vào cổ nó, sau đó buộc Hựu Hựu ở ban công.

Nút thắt dây nhảy cậu buộc rất chắc, một chốc lát sẽ không bị hỏng, cậu yên tâm buộc Hựu Hựu ở ban công, đương nhiên không quên cho nó một bát nước, lại đặt cho nó hai cái xúc xích.

Thịnh Hi Trạch cảm thấy cậu lăn lộn cả người đầy mồ hôi, vì thế đi đến phòng tắm tắm rửa, đại khái là nửa tiếng sau, cậu tắm xong, mặt đồ ngủ, lại cầm máy sấy tóc sấy tóc mình.

Âm thanh ong ong ong không ngừng vang lên che lấp đi chuông điện thoại, Thịnh Hi Trạch sấy sấy tóc đột nhiên nhớ đến Đường Thời Dư, lỡ như lúc này anh về gọi điện cho cậu thì sao, cậu đang ở đây sấy tóc, lại không nghe thấy tiếng chuông.

Nghĩ đến đây cậu liền đặt máy sấy tóc xuống, đi đến phòng ngủ cầm điện thoại của mình lên, sau đó nhìn thấy tin nhắn thoại Đường Thời Dư gửi cho cậu, cậu vội vàng gọi lại, rất nhanh đối phương đã nghe điện thoại.

Thịnh Hi Trạch có chút xấu hổ nói: “Xin lỗi, vừa nãy tôi sấy tóc không nghe thấy.”

Đường Thời Dư trả lời nói: “Không sao, Hựu Hựu không có phá nhà chứ?”

Thịnh Hi Trạch nghe vậy thì nhìn Hựu Hựu ở ban công, nó hình như là ngủ rồi, vì thế nói: “Rất ngoan, bây giờ hình như đang ngủ, anh bây giờ đang ở đâu?”

Đường Thời Dư nói: “Tôi ở dưới tầng lầu nhà cậu.”

Thịnh Hi Trạch ừm một tiếng sau đó nói: “Anh ở dưới đó đợi tôi, tôi lập tức mang Hựu Hựu xuống.”

Đường Thời Dư khẽ ừm một tiếng, sau đó Thịnh Hi Trạch cúp điện thoại, gọi Hựu Hựu đang trong giấc ngủ dậy, dắt nó đi xuống tầng lầu.

Sau đó liền nhìn thấy Đường Thời Dư đang đứng ở ngoài hành lang, Thịnh Hi Trạch sợ anh đợi quá lâu, vì thế mặc quần áo ngủ đi xuống, cậu cũng không nghĩ đi quá xa, cũng không đeo khẩu trang đội mũ.

Đường Thời Dư nhìn thấy Thịnh Hi Trạch một thân quần áo ngủ màu xanh, đầu tóc còn hơi ướt, làm cho cậu thoạt nhìn càng thêm trắng, cũng làm cho cả người càng nhỏ xinh.

Thịnh Hi Trạch đưa dây thừng trong tay cho Đường Thời Dư, Đường Thời Dư vừa muốn nhận lấy dây thừng, ai mà biết Hựu Hựu nhìn thấy anh vô cùng hưng phấn, vì thế bổ nhào về phía anh, cái đuôi trắng không ngừng phất qua phất lại, dây thừng trong tay Thịnh Hi Trạch cũng rơi xuống, cũng tức là nói lúc này Hựu Hựu là đang được tự do.

Hựu Hựu húc húc Đường Thời Dư, sau đó lại nhào về phía Thịnh Hi Trạch, không ngừng dùng đầu của mình ủng ủng vào bụng Thịnh Hi Trạch, dây nhảy cũng bị quăng dưới đất vào cái, vừa lúc quấn quanh chân Thịnh Hi Trạch.

Thịnh Hi Trạch cũng không chú ý đến điểm này, cậu sờ sờ đầu Hựu Hựu, Đường Thời Dư thấy tóc cậu còn đang nhỏ nước, liền nói: “Thịnh Hi Trạch hôm nay cảm ơn cậu, tôi dẫn Hựu Hựu về trước, cậu mau về nhà sấy khô tóc đi, nếu không thì sẽ bị đau đầu.”

Thịnh Hi Trạch gật đầu, sau đó Đường Thời Dư gọi một tiếng ‘Hựu Hựu, về nhà thôi, có thịt’, Hựu Hựu nghe thấy từ thịt hai mắt sáng lên, bổ nhào về phía Đường Thời Dư, tốc độ nhanh đến mức Thịnh Hi Trạch cũng phản ứng kịp, đã bị kéo ngã, bổ nhào về phía Đường Thời Dư.