Chương 12: Sau này đừng có gọi điện cho tôi

Thịnh Hi Trạch nghe lời của Hà Thanh Tuyết nói cũng không có bất cứ cảm giác nào, cậu không hề mang theo chút cảm xúc nào nói: “Hà Thanh Tuyết tôi và nhà họ Hà đã đoạn tuyệt quan hệ, cô đối với tôi mà nói cũng chỉ là người xa lạ, sau này đừng có đổi số điện thoại khác gọi cho tôi nữa.” Nói xong cậu lập tức cúp điện thoại, kéo số điện thoại này vào danh sách đen.

Hà Thanh Thuyết bị những lời nói này của Thịnh Hi Trạch làm cho có chút ngơ ngác, Thịnh Hi Trạch thế mà lại đoạn tuyệt quan hệ với nhà bọn họ?

Chuyện xảy ra từ lúc nào? Cô ta sao lại không biết?

Khoảng thời gian này cô ta vẫn luôn cùng bạn thân ra ngoài đi du lịch, người trong nhà cũng không nói với cô ta chuyện này, bỏ đi, không nói thì không nói, dù sao Thịnh Hi Trạch đối với cô ta mà nói là người không quan trọng.

Nhưng Thịnh Hi Trạch dựa vào cái gì mà kéo số điện thoại của cô ta vào danh sách đen? Còn dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với cô ta? Dựa vào cái gì?

Hà Thanh Tuyết càng nghĩ càng tức, phải làm cho Thịnh Hi Trạch xin lỗi cô ta!

Mà bên này Thịnh Hi Trạch không biết suy nghĩ của cô ta, biết thì cũng không quan tâm, Hà Thanh Tuyết đối với cậu mà nói cũng chỉ là một người không quan trọng, đối với cậu mà nói còn không quan trọng bằng một ván game.

Cậu lại chơi hai ván game, xe đã dừng dưới tầng lầu, Thịnh Hi Trạch đội mũ đeo khẩu trang xuống xe, về nhà của mình.

Đi đến cửa cậu liền nhìn thấy Hà Thanh Tuyết đang ngồi xổm một bên, không khỏi sửng sốt, sau đó trực tiếp xem nhẹ cô ta, đi đến cửa liền mở cửa đi vào.

Hà Thanh Tuyết không ngờ Thịnh Hi Trạch lại làm như không thấy cô ta, chuyện này làm cho cô ta vô cùng tức giận, vì thế trực tiếp kéo cửa, ngẩng đầu nói với Thịnh Hi Trạch nói: “Thịnh Hi Trạch anh có bản lĩnh rồi hả, thế mà dám cúp điện thoại của bản tiểu thư, còn làm như không thấy tôi!”

Giọng nói của cô ta vô cùng lãnh đạm, không hề có một tia tình cảm, Thịnh Hi Trạch hờ hững liếc mắt nhìn Hà Thanh Tuyết một cái, sau đó nói: “Cô cũng không phải là người gì đó của tôi.”

Hà Thanh Tuyết nghe Thịnh Hi Trạch mặt vô biểu tình nói lời này, có chút bất mãn nói: “Tôi là em gái của anh!”

Thịnh Hi Trạch nhàn nhạt nói: “Sửa lại cho đúng, chúng ta chưa từng ở cùng trên một cuốn sổ hộ khẩu, cho nên không có bất cứ quan hệ gì.”

“Tôi muốn đóng cửa, nếu như cô còn không lấy tay ra, bị thương tôi sẽ không chịu trách nhiệm, là cô đáng đời.”

Hà Thanh Tuyết nghe lời Thịnh Hi Trạch nói hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: “Tôi không tin anh sẽ trực tiếp đóng cửa.”

Thịnh Hi Trạch không trả lời lại, cậu trực tiếp đóng cửa lại, tay Hà Thanh Tuyết bị kẹp trúng, làm cô ta cảm thấy vô cùng đau đớn, cô ta không ngờ Thịnh Hi Trạch thế mà thật sự đóng cửa, Thịnh Hi Trạch sao lại trở nên lạnh lùng, xa lạ như vậy?

Trước đây Thịnh Hi Trạch thường xuyên ân cần hỏi han cô ta, mua các loại quà, chính vào lần trước cô ta không cẩn thận đẩy anh ta vào trong hồ bơi, anh ta cũng vẫn dịu dàng trước sau như một với cô ta, sau bây giờ lại trở nên lãnh khốc vô tình như vậy?

Trước sau tương phản quá lớn, làm cho cô ta trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng lại được, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, chỉ có điều cô ta cảm thấy là cô ta đang bị đau.

Hà Thanh Tuyết đau đến không chịu được, vội vàng rút tay ra, cũng nói: “Thịnh Hi Trạch anh phải phụ trách tiền thuốc men, cần phải bồi thường cho tôi 1000 tệ, không, 1 vạn!”

Thịnh Hi Trạch nhàn nhạt nói: “Tự cô tìm chết còn trách ai?”

Nói xong cậu liền trực tiếp đóng cửa lại, Hà Thanh Tuyết nhìn cánh cửa đóng chặt, cô ta vừa đau vừa tức giận, vì thế lại dùng cánh tay không tổn hại gì đập cửa nhà Thịnh Hi Trạch.

Thịnh Hi Trạch đeo tai nghe lên nghe âm nhạc, không hề bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại Hà Thanh Tuyết đập cửa đập đến đỏ tay, Thịnh Hi Trạch cũng không mở cửa cho cô ta, Hà Thanh Tuyết càng nghĩ càng tức, vì thế bang bang bang gõ cửa, còn tức giận mắng: “Anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy?”

Bác gái ở đối diện nhà Thịnh Hi Trạch thật sự không nhịn được nữa, liền mở cửa ra nói: “Tiểu cô nương cô vẫn là phản tỉnh lại bản thân mình đi, còn có đừng tiếp tục quấy nhiễu dân, nếu còn tiếp tục tôi sẽ báo cảnh sát.”

Hà Thanh Tuyết vừa muốn mắng bà ta, đối phương đã đóng cửa lại, sắc mặt Hà Thanh Tuyết khó coi, qua một lúc sau mới có chút không cam tâm mà rời đi.

Thịnh Hi Trạch không biết Hà Thành Tuyết rời đi khi nào, cậu đang xem phim xem đến nhập tâm, thỉnh thoảng còn ăn miếng bỏng ngô, trải qua vô cùng thích ý.

Đợi đến tối, người đại diện Lạc Diệc Trừng gọi điện thoại cho cậu, Thịnh Hi Trạch nghe điện thoại liền nghe thấy đối phương nói: “Hi Trạch, tập đoàn đồ uống dưới trướng Đường thị có cho ra một thức đồ uống dâu tây đông lạnh mới muốn mời cậu làm người phát ngôn.”

Thịnh Hi Trạch nghe thấy những lời này của Lạc Diệc Trừng có chút kinh ngạc, cậu không ngờ nhanh như vậy đã có người tìm cậu làm người phát ngon, đồ uống Đường thị là một công ty dưới trướng tập đoàn Đường thị, bá chiếm một nửa giang sơn thị trường đồ uống, cũng tức là đại ngôn này rất không tồi.

Cho nên làm cho cậu có càng ngơ ngác hơn, vì thế liền nói: “Danh tiếng của tôi kém như vậy? Bọn họ tại sao lại mời tôi?”

Lạc Diệc Trừng cười trả lời nói: “Hi Trạch cậu không cần tự coi nhẹ mình, hình tượng kỹ thuật diễn xuất của cậu rất không tồi, rất thích hợp với quảng cáo này.”

“Phí đại ngôn là 10 vạn.”

Thịnh Hi Trạch nghe thấy 10 vạn hai mắt lập tức sáng lên, mấy năm nay kiếm thêm chút tiền, tranh thủ tốt nghiệp đại học xong là có thể nghỉ hưu, sau đó cậu gật đầu nói: “Được, lúc này thì quay?”

Lạc Diệc Trừng trả lời lại: “9 giờ sáng ngày mai ký hợp đồng, là bắt đầu quay.”

Thịnh Hi Trạch trả lời một tiếng được, rồi cúp điện thoại, thời gian rất nhanh đã đến ngày hôm sau Thịnh Hi Trạch đến phòng họp của công ty đồ uống Đường thị ký hợp đồng, sau đó lại đến studio của công ty giải trí Đường thị quay chụp.

Chuyên viên trang điểm đơn giản đánh cho cậu một cái nền, lại làm kiểu tóc một chút, rồi để cậu đi thay quần áo, Thịnh Hi Trạch nhìn quần áo trong phòng thử đồ, tổng thể áo là màu trắng, bên trên còn có mấy đồ họa dâu tây, tay áo cũng là màu hồng trắng.

Quần là một cái quần đùi đen, bên trong còn kết hợp với sọc màu trắng hồng, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Thịnh Hi Trạch nhìn một thân quần áo dễ thương, sửng sốt một chút, sau đó thay quần áo, cậu chưa từng mặc đồ dễ thương như vậy, lúc đi ra từ phòng thay quần áo, trên mặt còn có chút xấu hổ.

Cậu mang vẻ mặt xấu hổ đi đến studio, giữa lúc đó đúng lúc gặp được Đường Thời Dư, lúc này sợ nhất chính là gặp phải người quen, cậu vội vàng ôm lấy mặt mình, hy vọng Đường Thời Dư không nhận ra cậu.

Đường Thời Dư nhìn thấy động tác này của Thịnh Hi Trạch, không khỏi cười cười, cảm thấy cậu đáng yêu quá, muốn đi trêu chọc cậu, nhưng lại sợ đối phương thẹn quá hóa giận, cuối cùng cũng không có vạch trần Thịnh Hi Trạch, trực tiếp từ bên cạnh lướt qua, làm cho Thịnh Hi Trạch thở phào một hơi, Đường Thời Dư không có nhận ra cậu, tốt quá rồi.

Còn về chuyện sau khi quảng cáo được phát sóng Đường Thời Dư có nhìn thấy cái quảng cáo này không? Cậu cũng chưa nghĩ đến.

Thịnh Hi Trạch ném chuyện này ra sau đầu, sau đó đi đến studio bắt đầu quay chụp poster, trong tay cầm chai nước uống dâu lạnh bày ra cái loại kiểu dáng.

Sau đó lại ghi hình quảng cáo, nội dung quảng cáo rất đơn giản, Thịnh Hi Trạch làm ca sĩ ở trên sân khấu hát hò nhảy múa, mệt không chịu nổi, nằm liệt trên ghế, sau đó trợ lý đưa đưa một chai dâu tây lạnh, cậu lập tức hồi máu sống lại!

Điệu nhảy cậu nhảy tương đối đơn giản, chính là điệu nhảy thỏ kinh điển, thầy dậy vũ đạo nhảy một lần xong, cậu liền biết nhảy, quay chụp rất thuận lợi, đến giữa trưa cậu đã hoàn thành quay chụp, bởi vì cậu biểu hiện vô cùng tốt, người phụ trách đồ uống Đường thị lâm thời quyết định đồ uống việt quất lạnh cũng sẽ do Thịnh Hi Trạch làm đại ngôn, cho nên buổi chiều cậu lại quay một cái quảng cáo nữa.

Quay xong quảng cáo Thịnh Hi Trạch liền về nhà, cậu về đến nhà cơm tối đặt cũng đúng lúc vừa đến, cậu gọi gà rán cùng coca, lúc cậu đang muốn đeo bao tay ăn gà rán, điện thoại vang lên, cậu nghĩ cũng không nghĩ đã nghe điện thoại, sau đó nghe thấy giọng của ông nội Hà Phong Thịnh.

“Hi Trạch à, cháu thật sự nhẫn tâm đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Hà chúng ta sao? Trơ mắt nhìn Tạ Thiên Lưu hủy hoại nhà họ Hà sao?”