108.
Ta hỏi Bùi sư huynh: "Đệ không hiểu gì cơ?"
Bùi sư huynh ôm ta, bàn tay ấm áp của anh vuốt ve tóc ta, nói: "Tuần Chi sư đệ, chớ để người khác làm chuyện này với đệ đó."
Ta không rõ ràng lắm: "Tại sao không?"
Trong quyển thoại bản kia nói đệ đệ cùng ca ca sớm chiều ở chung, tình cảm cực sâu, sau khi ngủ chung lại càng cảm thông cho nhau...
Bùi sư huynh nhéo nhéo môi dưới của ta, nói: "Thoại bản kia tên là gì?"
Ta nói: "Huynh hữu đệ cung."
Bùi sư huynh nói: "Cho nên, chỉ có huynh đệ mới có thể làm mấy chuyện này."
Ta khiêm tốn học hỏi: "Sư huynh đệ cũng tính ạ?"
Bùi sư huynh trầm ngâm một hồi, nói: "Nếu sư đệ muốn làm chuyện này, có thể tới tìm Bùi sư huynh, tuyệt đối không nên đi tìm Giang sư huynh."
Ta có chút nghĩ không ra đạo lý trong đó, nhưng Bùi sư huynh nói vậy thì ta cũng gật đầu đáp ứng.
109.
Giang Cận nằm đối diện bức tường gõ mõ gỗ, đột nhiên cảm thấy mũi hơi ngứa, không nhịn được hắt hơi.
Hắn ngồi dậy, bắt đầu suy tư đến tột cùng là Tuần sư đệ đang nghĩ đến hắn hay Bùi rắm thúi đang mắng hắn.
Gã Bùi Ứng cũng chẳng tốt hơn hắn bao nhiêu, sao sư phụ có thể yên tâm giao Tuần Chi sư đệ một mình cùng Bùi Ứng xuống núi?
hắn đang lẩm bẩm, trán chợt bị cây phất trần của sư phụ đánh một cái.
Nguyên Chân tiên nhân vuốt râu dài, nói: "Bùi Ứng làm việc có chừng mực chứ đâu liều lĩnh tăng động như ngươi?"
Giang Cận che đầu, nói: "Sư phụ, con đã qua nhược quán mà sư phụ vẫn xem con như búp bê vô sao."
Nguyên Chân tiên nhân nói: "Nếu ngươi có nửa phần tự giác làm sư huynh thì sẽ không mang sư đệ ngươi đi đến hiểm địa như vậy."
Giang Cận cũng hối hận chuyện lúc trước, đối với lời trách cứ của sư phụ cũng không còn lời nào để phản bác. Hắn cúi đầu suy nghĩ một hồi, nói chuyện với Nguyên Chân tiên nhân: "Vậy con...con cũng xuống nhân gian, đi giúp Bùi Ứng tu đạo đi."
"Đó là kiếp nạn của hắn." Nguyên Chân tiên nhân chắp tay sau lưng, lắc đầu nói: "Ngươi chớ đi thêm làm loạn."
"Vậy con cứ phải ngẩn ngơ bên vách tường này sao? Nếu không con tìm Tuỳ sư huynh cũng được, y không phải đi môn phái khác luận đạo sao?"
Giang Cận ngửa mặt ngả lưng xuống, trong lòng buồn bực, lại không thể oán giận gì.
Nguyên Chân tiên nhân nói: "Cái này cũng không tệ. Tuỳ Trăn tấm tính ổn trọng, ngươi đi theo hắn học cho tốt..."
Đang nói, Nguyên Chân giương mắt nhìn thấy xa xa hiện lên một đạo tử lôi, trăm năm qua trái tim nhỏ bé chưa bao giờ chịu qua kinh hãi bị làm cho muốn ngừng đập.
Ôi tía má ơi là vị tiên nhân nào độ thiên kiếp nha?
Ông vội vàng lấy la bàn từ trong linh giới thay Bùi Ứng tính một quẻ, sau khi xác định số mệnh của Nhị đồ đệ mình vô ưu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau một lát ông lại nhấc lên một hơi, cắt một đường lên đầu ngón tay, vì Tiểu sư đệ và Đại đồ đệ Tuỳ Trăn tính cho mỗi người một quẻ.
Mệnh đồ của Tuần Chi ông vẫn không thấy rõ, nhưng của Đại đồ đệ hiển nhiên đã thay đổi.
Hạng người đoạn huyết mạch long vương nhân gian đương nhiên sẽ bị Thiên đạo tam trọng trách phạt.
(đại khái là gϊếŧ vua á.)
110.
Giang Cận đánh giá thần sắc của sư phụ, cẩn thận hỏi: "Sư phụ, con còn đi tìm Đại sư huynh nữa ạ?"
Nguyên Chân tiên nhân thở dài, nói: "Ngươi vẫn nên ngốc tại chỗ này mà gõ mõ đi."
-=-=-=-=-=-=-=-=-=-
Cảm ơn đã chờ đọi, chúc mọi người đọc truyện vui. :3