Chương 37

106.

Bùi sư huynh so với lúc trước bình tĩnh hơn nhiều, nhưng đáy lòng anh vẫn hận hoàng đế đương triều.

Nếu hoàng đế là người thường, anh nhất định không nói hai lời đốt trụi cái cung điện này...Nhưng hoàng đế là cửu ngũ chí tôn, được chân long khí của Thiên đạo che chở, nếu tuỳ tiện ra tay chỉ sợ sẽ dẫn đến hậu quả không tốt.

Anh cùng ta ngồi trên nóc Thiên điện, nhìn trên đầu điểm điểm tinh quang, nhẹ giọng cười nói: "Sư đệ, đệ nói phụ thân ta khi đó sẽ đau bao nhiêu a."

Lăng trì là thiên đao vạn tử, vả lại là dân chúng ông dành bao năm bảo hộ nhìn ông chết đi.

Ai là người xấu?

Khi ta nghe Bùi sư huynh nói lời này, cũng cảm thấy dân chúng thiên hạ đều là ác nhân, Bùi gia chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với bọn họ, chẳng qua do triều đình tuỳ tiện áp xuống tội danh phản quốc, bọn họ liền theo đó hận Bùi gia.

"Huynh không thể để hắn chết, huynh muốn hắn còn thống khổ hơn chết." Bùi sư huynh nói xong, chợt quay đầu lại nhìn ta, hỏi: "Tuần sư đệ, đệ không thích sư huynh nói những lời này phải không?"

Ta còn chưa trả lời, anh liền lẩm bẩm một câu: "Nếu trời đã tối, hai người chúng ta trước tiên về nghỉ ngơi...Vẫn là phải bàn bạc từ từ mới tốt."

Sau khi trở lại khách xá, Bùi sư huynh lại dựa đầu bên cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần. Các sư huynh không giống ta sẽ buồn ngủ vào ban đêm, bọn họ chỉ nhắm mắt vận khí tu luyện, giả như Bùi sư huynh tu Nhân Gian đạo như vậy, xuống nhân gian thì khí tức thu được càng nhiều.

Bùi sư huynh lúc tu luyện cau mày, bộ dáng như cực kỳ không thoải mái, nhưng ta lại không dám tuỳ ý quấy rầy anh, đành phải nằm sấp trên giường yên lặng nhìn anh.

Chuyện Tuần Túc ta vẫn chưa kịp nói với anh, Tiểu Hung kia hình như lại ở trên người ta, lúc Bùi sư huynh ở đây cậu không đi ra, cũng không biết có phải cậu sợ Bùi sư huynh hay không.

"Sư đệ luôn nhìn ta như vậy làm gì?" Ta đang suy nghĩ xem nói với sư huynh về chuyện Hung thú thế nào, anh chợt lên tiếng hỏi ta một câu.

Ta do dự một hồi, đem cằm đặt trên gối, nhỏ giọng nói: "Bùi sư huynh có thể ngủ cùng đệ không?"

Bùi sư huynh cười, nói: "Giường quá nhỏ, nếu huynh lên nằm thì đệ sẽ ngủ không thoải mái."

Ta nói: "Sư huynh ngủ với đệ, đệ sẽ không gặp ác mộng."

Anh nở nụ cười, rốt cuộc vẫn là cởi xiêm y xuống, cùng ta nằm nghiêng ngủ bên chỗ trống cạnh ta.

Ta vươn tay, len lén chọc chọc thắt lưng anh.

Bùi sư huynh không xoay người.

Ta chọc chọc lưng anh cái nữa.

Lưng anh rắn chắc và rộng hơn ta nhiều.

Qua nửa khắc, Bùi sư huynh buồn bực cười, lật lại đè lên người ta. Anh nắm cằm ta lắc lư, mắt đào hoa cong cong nhìn ta: "Ngủ một giấc cũng không thành thật."

Ta thấy trong mắt anh lại có thần thái, cũng theo anh cười lên.

Môi Bùi sư huynh đảo qua mi tâm ta, mùi đàn hương quanh thân anh từng chút từng chút nhiễm vào xiêm y ta. Anh cắn lỗ tai ta, một chân đặt giữa hai chân ta, thấp giọng hỏi: "Có muốn ngủ chung với Bùi sư huynh không?"

Ta chớp mắt, ừm một tiếng.

107.

Bùi Ứng từ khoé môi sư đệ hôn xuống, bàn tay rộng lớn của anh thò vào trong quần áo sư đệ, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên.

Dưới lớp vải là làn da ấm áp.

Anh nghe được tiếng hít thở của sư đệ, cũng nghe được tiếng tim đập của mình.

Khi đôi môi mềm mại của thiếu niên vụng về hôn lên khoé mắt anh, anh bỗng nhiên ngẩn người một chút, động tác dưới tay cũng ngừng lại.

Bùi Ứng kéo chăn đắp lên người bọn họ, thay Tuần Chi khép lại quần áo, thở dài nói: "Thôi, đệ hiện tại vẫn chưa hiểu gì đâu."

-=-=-=-=-=-=-=-=-=-

Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. (꒪ω꒪υ)