99.
Mãi đến chiều hôm sau ta mới thức dậy khỏi giấc mơ của mình, ta cũng không biết sao mình ngủ lâu như vậy, ngồi dậy một hồi mới tỉnh táo.
Bùi sư huynh lại không ở trong phòng, bức hoạ ta vẽ đêm qua cũng không thấy đâu. Ta không biết mình có thể nói gì với Bùi sư huynh, chỉ có thể làm chuyện này để uyển chuyển an ủi anh.
Khi anh trở lại, ta sẽ nói với anh giấc mơ đêm qua, có khi anh sẽ thật hạnh phúc.
Ta đang xuất thần nghĩ đến Bùi sư huynh chợt cảm thấy mu bàn tay đau đớn, mở chăn ra nhìn phát hiện lại là Đồ Hư Hỏng đang cắn ta.
Nó cắn ta thì là đồ xấu xa, không cắn ta thì là Tiểu Hung.
Ninh Vũ nói yêu thú chủ động cùng linh tu kí toàn bộ huyết khế không nhiều. Có thể là do vừa sinh ra không lâu đã phải rời khỏi mẫu thân mới có thể đối với linh tu không hề có sở trường như ta sinh ra ý thân cận.
Ta nghiêm túc nhìn vết cắn trên mu bàn tay mình, Đồ Hư Hỏng răng sắc bén, cắn đến tàn nhẫn muốn chảy máu. May mà vẫn là vết thương nhỏ, ta tự mình băng bó một chút là ổn.
Trước khi xuống giường ta nhớ lời Giang sư huynh đã dạy ta, trên người sau khi bị xước có thể liếʍ liếʍ chỗ vết thương, qua một thời gian sẽ không đau nữa.
Hương vị chát chát của máu một chút cũng không tốt.
Ta nhẹ nhàng liếʍ liếʍ mu bàn tay mình, nghĩ thầm nếu chảy máu là chuyện không tốt như vậy sao vẫn có người muốn người khác chảy máu đây?
Giá như ta lợi hại như Bùi sư huynh hay Tuỳ sư huynh, ta liền đem nhốt những người xấu kia lại...
Lao tù không phải vì trừng ác dương thiện thành lập sao? Vì sao không liên quan đến ác nhân lại để những người tốt chịu hết tra tấn?
Ta còn chưa nghĩ ra đáp án, đột nhiên cảm thấy trên đùi trầm xuống, đang nghĩ có chuyện gì xảy ra liền thấy có một đôi tay lạnh lẽo nâng mặt ta lên.
Ta buộc phải ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt màu xanh nhạt.
"Tuần Chi" Thiếu niên nhìn ta một lúc, goi: "Tuần Chi."
Ta có chút mờ mịt. Thiếu niên này là ai? xuất hiện lúc nào? Chẳng lẽ ta vẫn còn đang mơ? Thiếu niên này chẳng phải người lúc nãy trong mộng ta sao?
Thiếu niên này cũng không nói mình là ai, trực tiếp tiến lại gần liếʍ khoé môi ta, lại kéo cổ tay ta lên, vươn đầu lưỡi ở chỗ miệng vết thương của ta liếʍ hai cái.
"A Chi, ấn ký." Thiếu niên giương mắt nhìn ta, lúc cười còn lộ ra hái cái răng hổ nhòn nhọn, "Nơi này là ấn kí của ta."
Ta: "Ngươi..."
Thiếu niên trừng mắt nhìn ta: "Không phải Đồ Hư Hỏng."
100.
Mặc dù ta không hoàn toàn hiểu làm thế nào để yêu thú hoá người, nhưng vấn đề cũng không quá lớn, nó dường như vẫn còn hiểu tiếng người, cũng sẽ không làm điều gì tổn thương ta.
Bất quá nó hình như vẫn chưa rành tiếng người lắm, là ngày trước học theo bộ dáng sư huynh ở Thanh Tước môn nói chuyện nên ọng điệu còn có chút kì quái.
Ta đưa tay chạm vào tóc nó, nó có vẻ rất hạnh phúc khi ta làm như vậy.
Biến thành bộ dáng người còn ngoan hơn bộ dáng yêu thú.
ĐIều duy nhất làm ta thấy giở khóc giở cười là nó nhất quyết không chịu xuống khỏi người ta, phải kéo eo ta như một con gấu lớn.
Ta suy nghĩ một chút rồi nói với nó: "Mọi người đều có tên, vì ngươi đã hoá hình nên để ta đặt tên cho ngươi nha?"
Nó nhe hàm răng trắng mỉm cười với ta, nói: "Tuần Hung."
Tuy họ của ta cũng không tệ nhưng cái tên này ghép lại nghe có vẻ không đúng lắm.
Ta nói: "Không, cái tên đó thật kì lạ."
Ta nâng cằm suy nghĩ một lúc lâu, nói: "Ngươi gọi là Tuần Túc đi." Lúc trước ở trên người ta ngươi chỉ có ngủ thôi.
*Túc: ngủ.Tuần Túc đang tập trung tinh thần cắn ngón tay của ta, cũng không biết nó có nghe ta nói không, ta lại bảo: "Yêu thú khác cùng linh tu kết huyết khế, đều xưng linh tu là chủ nhân, ngươi..." Nó nghe được câu này của ta mới nhấc mí mắt lên nhìn ta, trong con ngươi màu lam nhạt phản chiếu ánh sáng kì dị.
Cậu nói: "Ta là chủ nhân của A Chi."
101.
Ta: "...?"
-=-=-=-=-=-=-=-=-=-
Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ヽ(・∀・)ノ