Chương 35

102.

Ta nói, "Không, chuyện này..." không phải nó mới nên gọi ta là chủ nhân sao?

Bàn tay Tuần Túc đặt trên mu bàn tay ta, nâng môi cười vui vẻ với ta: "Ta và Chi kết huyết khế nên ta là chủ sở hữu của A Chi."

Ta cảm thấy hình như nó nói cũng có chút đạo lý, lại hình như sai sai, nào có linh thú làm chủ nhân linh tu bao giờ?

"Người A Chi chán ghét, ta sẽ thay A Chi gϊếŧ chết." Tròng mắt màu xanh nhạt của Tuần Túc đảo quanh, lại chậm rãi nói với ta, "Sẽ không để A Chi khổ sở."

Ta nói: ""Ta không muốn gϊếŧ người."

Tuần Túc chớp chớp mắt, lại gọi tên ta.

"Ta có lý do gì để gϊếŧ người đây?" Ta đem chân bị Tuần Túc đè rút ra, một mặt nói, một mặt ngồi bên giường đeo vớ cùng giày, "Ta khổ sở là do Bùi sư huynh khổ sở, anh một lòng muốn trở về nhân gian xem một chút, nhưng hôm nay lại phát hiện cái gì cũng không có."

"Còn A Chi thì sao?" Tuần Túc dựa đầu lên đùi ta, khi cúi đầu ta liền đối diện đôi mắt màu xanh của nó, cảm thấy mình trong phút chốc rơi vào một mảnh đầm nước sâu không thấy đáy.

Đôi mắt của nó thật đẹp, nhưng khi ta nhìn nó, trái tim ta chỉ cảm thấy buồn.

Còn ta thì sao?

Ta...ta có nên khổ sở cho cha mẹ ta không?

Ta biết hoa mai trong tranh có thể mãi nở nhưng hoa mai trong viện cuối cùng cũng sẽ có một ngày điêu tàn.

Con người cũng như vậy thôi.

"Ta cũng chỉ đôi khi thương tâm."" Ta nói: "Cha ta từng nói với ta, lúc ta nhớ nương liền đi tới tàng cây nghe tiếng gió, nếu ta đủ dụng tâm, có thể nghe được thanh âm nương gọi ta."

Bàn tay Tuần Túc nắm lấy tua rua bên hông ta, ta nghĩ nó tuy là hình người nhưng chung quy vẫn là Hung thú, hơn phân nửa là nghe không hiểu lời ta nói.

Ta không mong đợi hiểu ta nói.

Bởi vì ta thường nằm mơ, ta cũng không thể phân biệt lời nào là cha nói lời nào là trong mơ của ta.

Ta chỉ là đang suy nghĩ, nếu người chết có thể hoá phong vũ (gió mưa), có thể hoá mộc (gỗ) vậy cũng không có gì phải bi thương. Khi ở trong núi, chỉ cần ta nghĩ về cha nương, họ sẽ trở thành gió đêm, gọi cho ta với tiếng nói của tất cả mọi thứ.

103.

Bùi Ứng nuốt xuống một ngụm máu đen, tựa vào tường trong ngõ nhỏ tối tăm nghỉ ngơi một hồi, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.

Phàm nhân không thể đả thương được anh, nhưng sư phụ có thể, Thiên đạo cũng có thể.

Sư phụ biết ông đang làm gì.

Anh cũng biết mình đang làm hỗn loạn gì.

Anh nhắm mắt lại nghĩ đến sư đệ, nghĩ đến Phúc Lộc sơn, thời điểm còn có thể tạm thời trấn tĩnh một chút, nhưng vừa mở mắt nghĩ đến những gian tặc dẫm lên Bùi gia để thượng vị, hưởng hết vinh hoa phú quý mà tâm không nửa phần áy náy thì trong đầu anh chỉ còn lại ý niệm khát máu.

Nhân Gian đạo, anh vì sao phải tu Nhân Gian đạo?

Ác bất đắc ác báo, thiện bất đắc thiện chung, đây chính là nhân gian sư phụ muốn anh xem sao?

Anh đúng là muốn hận lây cả sư phụ, tiên nhân có thể thông qua mọi việc trên thế gian, nếu đã biết Bùi gia gặp nạn, vì sao không nói cho anh biết? Vì sao phải để cho anh chờ đợi vô vị nhiều năm như vậy?

Bùi Ứng nhìn xuống chú phạt đau đớn, mới muốn nhấc chân ra đầu ngõ Tuần Chi không biết từ đâu xuất hiện ôm lấy thắt lưng anh.

Anh không nghĩ sẽ gặp phải sư đệ giữa đường, đôi mắt bị hận ý nhuộm đỏ ngay lập tức thanh minh lại.

Tuần chi nắm chặt xiêm y của anh, ngửa đầu nói: "Sư huynh, huynh lại muốn đi gϊếŧ người sao?"

Bùi Ứng nói: "Sư đệ cũng đến cản ta?"

Tuần Chi bình tĩnh nhìn anh một hồi, rất nghiêm túc nói: "Đệ...đệ muốn đi cùng huynh."

"Đệ đi làm gì?" Bùi Ứng nhịn không được nở nụ cười, nói: "Bùi sư huynh không trở về được, Tuỳ sư huynh cũng sẽ đến đón đệ. Hơn nữa, đây là đi chịu Thiên Khiển, không phải một điều thú vị."

Tuần chi nói: "Đệ biết."

Bùi Ứng thở dài, nói: "Đệ không biết."

Bàn tay mảnh khảnh mà mềm mại của Tuần Chi cùng Bùi Ứng khoá lại một chỗ, ấm áp như gió xuân lướt qua mặt băng.

Bùi Ứng nghe sư đệ nói: "Nếu thật sự có Thiên Khiển, đệ đi, liền có thể giúp sư huynh chịu một nửa đi."

-=-=-=-=-=-=-=-=-

Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ヽ(・∀・)ノ