Chương 5 (5.2)

Một năm rưỡi trước, cha Hướng Triết mắc một khoản nợ cờ bạc rất lớn, Hướng Triết một ngày làm hai công việc, buổi tối đến quán bar làm bồi bàn, chính là lúc ấy Hạ Vân Thâm đã để ý đến anh, hắn nhìn ra được Hướng Triết rất chán ghét cái loại giao dịch không chính đáng tại quán bar này, cũng từ trong miệng quản lý mà hắn mới biết Hướng Triết là vì trả nợ nên mới phải làm việc ở đây, nhưng anh không muốn bán thân, nếu không thì anh đã có thể kiếm được nhiều tiền hơn từ lâu rồi.

Hắn luôn tuân theo nguyên tắc cậu tình tôi nguyện, chia tay trong vui vẻ, nếu người ta không muốn thì hắn sẽ không bao giờ ép buộc, chính vì vậy hắn mới tìm Dung Tình có nét hao hao Hướng Triết, sau đó hắn tình cờ gặp lại anh đại xã hội đen hay nịnh bợ, đúng lúc hắn nhìn thấy gã bắt một chàng trai trẻ tuổi có vài nét tương tự với Hướng Triết, vừa hỏi, gã đại ca kia liền nói ra gần hết mọi chuyện, cậu trai đó chính là em trai của Hướng Triết.

Hạ Vân Thâm gần như không suy nghĩ đến chuyện gì nữa, hắn đã vi phạm nguyên tắc mà bản thân luôn tuân thủ, dùng thủ đoạn đê hèn như vậy để có được Hướng Triết, hắn cho rằng bản thân mình đã đưa người ấy vào quên lãng rồi, nhưng nếu thật sự đã quên rồi, thật sự không nghĩ đến nữa, thì tại sao hắn phải giữ Dung Tình ở lại?

Lừa mình dối người mà thôi.

Nhưng mà, hắn không có ý định, cũng cảm thấy không cần thiết phải nói cho Hướng Triết biết tất cả những chuyện này, bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu rõ đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, anh ở trong lòng hắn chiếm một vị trí đặc biệt như thế, cái loại không thể kiểm soát được này là không nên có.

Nhìn thấy Hướng Triết đang sợ hãi cùng né tránh, hắn càng khó chịu hơn.

Hắn bày ra gương mặt tươi cười: "Sao em lại sợ tôi như thế?"

Hướng Triết cũng cảm thấy mình không nên sợ hãi, nhưng không biết tại sao trên người Hạ Vân Thâm quanh quẩn hơi thở lành lạnh, trực giác nói cho anh biết hắn đang rất giận, giọng nói của anh run run: "Không... Không có."

Hạ Vân Thâm nghĩ thầm, em nghe thấy mấy lời nói đó của Dung Tình, chẳng lẽ em không tức giận chút nào sao?

Biểu tình của hắn khựng lại, nhẹ giọng nói: "Có phải là đang tức giận hay không?" Làm thế thân cho người khác, sao em có thể thản nhiên đến thế?

Hướng Triết vẫn phun ra hai chữ đó: "Không có."

Anh không tức giận, mà chỉ đau lòng, chàng trai kia khiến anh dừng mơ mộng, anh không ngờ mình đã mơ mộng biết bao lâu rồi, tim anh như bị đào đi, sau đó bị nhét vào cục đá nặng trĩu, vừa lạnh vừa nặng nề, có lẽ bọn họ trùng hợp là kiểu người Hạ Vân Thâm thích, nghĩ đến Hạ Vân Thâm đối xử tốt với mình cũng giống như đã từng đối xử với mấy người khác, anh liền tức thở l*иg ngực đau đớn, có lẽ người đàn ông này có thích anh, nhưng hắn chỉ thích một phần, phần còn lại còn phải chia cho vô số người khác trên thế giới.

Môi Hướng Triết đau xót, không biết từ khi nào anh đã bị Hạ Vân Thâm lấp kín miệng, anh không chút suy nghĩ liền đẩy hắn ra, chỉ cần nghĩ có thể lúc trước hắn đã hôn những người khác, anh liền thấy khó chịu vô cùng, lý trí đã nói cho anh biết rất nhiều lần, anh không có tư cách từ chối hắn, cho dù là diễn kịch thì cũng phải diễn đến nơi đến chốn, nhưng rõ ràng, anh không có tài năng này, cha như thế nào em trai thì làm sao, ngay tại giây phút này anh đều gạt hết sang một bên, anh chỉ biết bản thân mình đang đau đớn muốn chết luôn rồi!

"Buông... Hưʍ... Buông ra..." Hướng Triết bất lực giãy giụa, trừng to mắt nhìn đôi con ngươi đen kịt của hắn như bị một tầng mây đen che kín, hiện ra mưa gió sắp ập đến, hai bàn tay to lẻn vào dưới lớp quần áo của anh, nói là vuốt ve, chi bằng nói là hắn muốn bóp vào tầng thịt qua làn da mịn màng của anh thì hơn, Hướng Triết đau đến mức chảy cả nước mắt, anh nhận ra có thể hắn muốn ở tại chỗ này làm chuyện gì đó, anh cố gắng đẩy hắn ra, to gan lớn mật đánh vài cái lên người Hạ Vân Thâm, vẻ mặt lại vô cùng sầu đau, bị hôn đến sắc mặt tái nhợt.

Thật ra anh sớm đã biết tác dụng của mình chỉ để Hạ Vân Thâm thoả mãn du͙© vọиɠ mà thôi, không khác gì một cỗ máy tìиɧ ɖu͙©, nhưng cuối cùng nước mắt của anh cũng đã lăn dài khi hắn sắp cởϊ qυầи ra, như thể bị rót vào một chén thuốc bắc thật lớn, những nụ hôn ngọt ngào trong quá khứ giờ đây chỉ còn lại vị chua xót khôn tả.

Hạ Vân Thâm trông thấy dáng vẻ nhắm mắt khóc thầm của anh, hắn cau mày buông anh ra, giọng điệu lạnh như băng: "Em quên mất cha và em trai của mình rồi à? Hướng Triết, đừng quên em tới chỗ này làm gì."

Hướng Triết cứng đờ, mở to đôi mắt ngấn nước, nhìn sắc mặt lạnh nhạt của hắn, anh mấp máy môi, lại không nói được gì, không sai, có lẽ anh còn khó coi hơn các cậu trai khác, anh cũng chỉ là đĩ điếm bán thân vì tiền mà thôi, sao có thể mặt nặng mày nhẹ với kim chủ cho được?

Người này, từ đó đến nay chưa bao giờ yêu cầu anh bất cứ thứ gì, trước giờ anh chỉ dựa vào chút dung túng của người này dành cho anh nên anh mới bắt đầu tùy hứng, vặn vẹo mối quan hệ của hai người, tạo dựng trạng thái chính anh là người được hắn yêu, nhưng mà hắn chưa từng yêu anh.

Hạ Vân Thâm nhìn đôi mắt sáng trong bởi vì lời hắn nói mà không còn đấu tranh nữa, hơi chìm xuống, đôi mắt đỏ hoe ngoan ngoãn nghe lời tựa như thỏ con, những cảm xúc cộc cằn trong hắn nói đến là đến, không phải đây chính là kết quả hắn mong muốn ư?

Hướng Triết bị hắn ném lên trên giường, anh nghe lời cởi sạch quần áo, anh biết bước tiếp theo phải làm gì nhưng anh không hề chờ mong nó đến một chút nào.

Trong mắt Hạ Vân Thâm đều là du͙© vọиɠ cường bạo, hắn hận không thể cứ như vậy xé nát người trước mặt, có lẽ đây mới là bộ mặt thật của hắn.

Hạ Vân Thâm suy sụp mà thừa nhận rằng thân thể Hướng Triết vẫn có lực hấp dẫn với hắn như thế, chỉ cần nhìn một cái đã khiến cho hắn xao động, hắn duy trì nụ cười, lấy ra một cái đuôi chó, thật dài, lông xù xù, trên phần đầu của đuôi chó có gắn gậy mát xa hình dạng đáng sợ, trên đó còn nổi lên mấy hình kim cương, mô phỏng lại cái đầu khấc cực lớn, hắn dùng cái đuôi quét trên thân thể Hướng Triết, nhưng lại không chạm vào anh.

Đôi mắt Hướng Triết rũ xuống, thân thể ở trên giường tựa như một bức tượng tinh xảo xinh đẹp, dường như xúc cảm của lông tơ khiến anh nổi da gà, ngứa, lại có chút tê tê dại dại, Hạ Vân Thâm ném đuôi chó cho anh: "Nhét vào đi."

Hướng Triết run tay cầm lên, mở hai chân ra muốn nhét vào bên trong, bộ dáng ngoan ngoãn của anh khiến Hạ Vân Thâm càng thêm khó chịu, hắn trầm giọng nói: "Nhét vào phía sau."

Động tác của Hướng Triết dừng lại, anh theo bản năng dùng ánh mắt van nài nhìn hắn, giống như vô số lần trước đây, bản chất của anh đã biết làm nũng, Hạ Vân Thâm cũng thích anh như vậy, đáng yêu đến quá đáng, trước đây khi anh dùng loại ánh mắt này, Hạ Vân Thâm sẽ dịu dàng hôn hôn lên bờ môi của anh.

Nhưng lúc này đây, khi anh ngẩng đầu lên, tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là đôi mắt lạnh lùng của hắn, hốc mắt anh nóng rực, nước mắt lại muốn tuôn rơi, anh biết người đàn ông này sẽ không bao giờ giống như trước nữa.

Sao mà Hạ Vân Thâm không biết ý tứ của anh, hắn chỉ cố tình lờ đi mà thôi.

Nếu không có bôi trơn thì c̠úc̠ Ꮒσα sẽ bị rách, hắn chờ Hướng Triết mở miệng xin tha, nhưng hắn không ngờ Hướng Triết sẽ nghe lời đến mức độ này, gậy mát xa nhét vào mở ra c̠úc̠ Ꮒσα đang khép chặt, nơi đó rất khô ráo nhưng anh cứ tiếp tục nhét vào trong như thế, hắn đã có thể thấy máu đỏ nhàn nhạt.

Hạ Vân Thâm dập tắt nụ cười, mím chặt môi, hắn muốn không màng gì cả bảo Hướng Triết dừng tay, nhưng lại không hề nhúc nhích, như muốn nói với chính mình, rằng Hướng Triết không khác gì bao tình nhân khác, chẳng qua chỉ là một món hàng để hắn phát tiết du͙© vọиɠ mà thôi, làm sao hắn có thể có tình cảm được?

Đôi môi run rẩy của Hướng Triết trắng bệch, vầng trán mịn màng tấm lấm mồ hôi, anh đau đến không chịu nổi liền cắn chặt môi dưới, đôi môi gợi cảm bị anh cắn đến máu tươi đầm đìa, anh đau đến mức bàn tay không thể sử dụng sức lực, nhưng gậy mát xa chỉ mới đi vào một nửa, anh sờ đến chất lỏng ấm áp chảy dọc xuống theo gậy mát xa, còn thoang thoảng mùi máu tươi, chỗ đó đã bị rách, trên gậy mát xa có mấy góc cạnh nhô lên, giống như một con dao đang khứa mạnh lên vách ruột.

"Hức..." Anh yếu ớt nức nở một tiếng, thậm chí đến cắn chặt môi mình cũng không còn sức, lông mi rung động như cánh bướm, anh nghiêng đầu, nước mắt chảy xuống cánh môi đang bị cắn, lại thêm một cơn đau nhói, nhưng so với nửa người dưới thì cũng chẳng là gì cả, anh khẽ nghẹn ngào, anh không nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Hạ Vân Thâm, mà có lẽ ngay cả chính Hạ Vân Thâm cũng không nhận ra.

"A... Không..." Nửa câu sau của Hướng Triết đã bị nghẹn lại trong cổ họng, Hạ Vân Thâm tách hai chân anh ra, dươиɠ ѵậŧ nóng hầm hập cọ xát hai cái trên l*и non dính vết máu rồi đút vào, Hướng Triết ngẩng đầu kêu đau thảm thiết, anh không phân biệt rõ rốt cuộc là trái tim của mình đau, hay là thân thể bị đau, hoặc là cả hai đều đau.

Anh không dám ôm Hạ Vân Thâm, một tay nắm tấm ga giường, tay khác bắt lấy cái gối, anh quay sang một bên nhìn thấy ngón tay dính máu của mình, đồng thời nửa người dưới truyền đến cơn đau như muốn xé rách, l*и non không hề hứng tình nên không thể tiết ra chất nhờn để bôi trơn, may mà nơi đó đã được khai phá triệt để, ngửi thấy mùi vị của ©ôи ŧɧịt̠ lớn liền dâʍ đãиɠ bao chặt lấy nó.

Hạ Vân Thâm đè chặt anh, dưới háng dùng sức đâm vào trong, ©ôи ŧɧịt̠ nóng bỏng đã tiến vào hơn phân nửa, hắn cảm giác được thân thể dưới thân lúc nào cũng căng chặt, đặc biệt là mông, bởi vì dùng lực quan hệ nên lỗ l*и khít chặt thật sự tiến vào rất khó khăn, nhưng hắn lại không ngơi nghỉ giây nào, càng tiến vào càng sâu. Gậy thịt lớn thô bạo ma sát lên vách thịt non bên trong, giống như đang ép nước, rất nhanh đã bị hắn ép ra nước.

Chợt cả người Hướng Triết giật nảy lên một cái, "A a... Không... Đau..." Dươиɠ ѵậŧ to cứng lấp đầy trong l*и non, c̠úc̠ Ꮒσα cũng đau không chịu nổi, nhưng càng đau, anh càng nhớ đến cảm giác vui sướиɠ mà người đàn ông này mang đến cho mình lúc trước, thân thể lại vi phạm ý chí của anh, không ngừng tiết ra dâʍ ɖị©ɧ trơn trượt, chỗ giao hợp đã dễ chịu hơn chút, tạo điều kiện cho hắn tiến vào bên trong.

Hạ Vân Thâm nghe thấy anh kêu lên đau đớn, dừng lại một chút, hắn hôn lên trán anh, Hướng Triết sửng sốt, không ngờ hắn còn sẽ làm động tác xoa dịu mình, nhưng giây tiếp theo hắn đột nhiên tiến vào sâu hơn, khiến anh không kịp suy nghĩ gì nữa, cảm giác toàn thân đều dồn xuống thân dưới, giống như có thể sử dụng bướm non miêu tả ra hình dáng gậy thịt to lớn ở trong đầu, hắn nhìn đôi mắt anh rưng rưng, ©ôи ŧɧịt̠ của hắn lại càng cương cứng, không lùi mà tiến tới, hắn nắm lấy eo anh, tiếp tục tiến vào bên trong.

Lỗ thịt ướt mềm bị gậy thịt to lớn đâm vào không chút trở ngại, nơi đó cắn chặt như thế sẽ chỉ khiến hắn càng thêm kiên định tiến vào trong, có loại kích động muốn phịch cho anh hỏng luôn, đáng tiếc Hướng Triết ngây thơ không biết gì cả, lúc này gậy thịt lớn lui về phía sau một chút rồi lại mạnh mẽ đút vào trong, cứ như vậy qua lại vài cái, qυყ đầυ to lớn liền đυ.ng phải miệng tử ©υиɠ.

Hạ Vân Thâm lập tức hung hăng nắc ©ôи ŧɧịt̠ vào trong, ©ôи ŧɧịt̠ của hắn cương cứng đến phát đau, cứng rắn nghiền nát đường đi mềm mại, Hướng Triết thở hổn hển lắc lư lên xuống theo động tác của hắn, cơ thể anh đau đớn nhiều hơn là sung sướиɠ, bởi vì thân thể anh đang căng chặt mà khiến cho gậy mát xa nhét trong c̠úc̠ Ꮒσα tiến vào sâu hơn, không có tay thì không cách nào rút ra được, đau đến mức cả người anh run lên bần bật.

"Không... A... Hức... Dừng lại... Hức a a..."

Hạ Vân Thâm gập hai chân anh đè trước ngực, mông nhếch lên cao, hắn từ trên cao đâm vào rút ra trong cơ thể của người nằm phía dưới, lỗ thịt mềm mịn bị hắn đâm đến rộng mở, bên trong có sức hút ngất ngây, cho dù chủ nhân có đau đớn như thế nào thì nó vẫn chỉ biết vừa thèm khát lại vừa dâʍ đãиɠ cắn chặt dươиɠ ѵậŧ của hắn, c̠úc̠ Ꮒσα ở phía sau còn nhét cái đuôi chó cũng lắc lư theo nhịp đẩy của hắn, như thể vô cùng vui mừng.

Lần nào gậy thịt to lớn cũng đều hung hăng ȶᏂασ đến tử ©υиɠ khiến miệng lưỡi anh quắn quéo, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn bị nước da^ʍ làm cho ướt nhẹp sáng lấp lánh, bướm non của Hướng Triết đã bị xâm nhập thành quen từ lâu, hắn đυ. ȶᏂασ càng lúc càng sâu càng ngày càng hăng, mỗi lần tiến vào rút ra đều phát ra tiếng nước nhớp nháp vang dội.

Hạ Vân Thâm cᏂị©Ꮒ vừa nhanh lại vừa mạnh, lần nào cũng như muốn đâm thủng Hướng Triết, Hướng Triết khóc la đau đớn, vì thân thể không biết xấu hổ mà khiến anh cảm thấy thẹn thùng không thôi, anh đá chân lung tung, chỉ cảm thấy cơ thể sắp bị đâm nát, gân xanh nổi trên thân ©ôи ŧɧịt̠ như sắp mài nát mị thịt của anh, nhưng anh có giãy giụa cỡ nào thì cũng chỉ đổi lấy từng cú nhấp thô bạo tàn nhẫn hơn, đâm vào rút ra không có kỹ thuật nào, thúc vài cái đã ȶᏂασ thẳng vào trong tử ©υиɠ, cái mông cong tròn của anh cũng bị phần hông của hắn va chạm đến run lên phát ra tiếng vang "bạch bạch".

"Vân... Vân Thâm... Đừng mà... Sắp hỏng rồi... Ưm a a..."

Hạ Vân Thâm nghe thấy vậy thú tính trong mắt càng đậm hơn, vẻ mặt dịu dàng của hắn như thay đổi biến thành một người khác, hơi nghiến răng nghiến lợi, bế anh đi ra ban công, để cho Hướng Triết ghé vào trên lan can, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn cương cứng cọ xát lên miệng l*и từ phía sau, hắn nhìn c̠úc̠ Ꮒσα ngậm đuôi chó của Hướng Triết, vết máu hoà với nước da^ʍ chảy ngoằn ngoèo trên cánh mông, hình thành một hoa văn màu máu, vừa tàn nhẫn vừa yêu dị.

Sau eo Hướng Triết bị đè lại, mông bị đâm phát ra tiếng "bạch bạch", trong nháy mắt thân thể của anh đau nhức không thôi, cơ thể anh như đang run rẩy, bị người đàn ông ở phía sau đυ. ȶᏂασ mạnh mẽ vào lỗ thịt, khuôn mặt tái nhợt ửng hồng đầy bất thường, anh nhìn thấy người làm dưới lầu vội vàng chạy đi, cảm thấy xấu hổ đến muốn bật khóc, gậy thịt to lớn vọt vào trong thân thể của anh một cách kịch liệt, chợt gậy mát xa ở trong c̠úc̠ Ꮒσα giật giật, sau đó lại chậm rãi đẩy về phía trước.

"Hức a a a... Đừng... Đừng mà... Á a... Đau..." Hướng Triết đau đến mức không thể kiềm chế được giọng nói của mình, lúc mới đầu nhét vào thì chỗ đó đã bị rách rồi, cho dù phía sau có sướиɠ thì cũng không thể phớt lờ được cơn đau đớn, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn đâm mở âʍ đa͙σ khít chặt của anh hết lần này đến lần khác, nước da^ʍ vẩy ra ngoài, Hướng Triết bị tra tấn đến lệ rơi đầy mặt.

Hạ Vân Thâm sảng khoái đến mức sau lưng tê rần, bờ mông bị hắn đánh đến biến dạng, hắn tùy ý dùng gậy thịt lớn va chạm hung ác bên trong, khuấy động trong đường đi rối tung rối mù, lầy lội không chịu được, mỗi một lần đều ȶᏂασ thẳng vào bên trong, vừa rút ra một chút lại thúc vào mạnh mẽ, dưới trận gian da^ʍ thô bạo này, Hướng Triết bị bắt lên cao trào, đây là chuyện anh không thể nào kiểm soát được, thân thể thì đau đớn nhưng sâu bên trong lại vui sướиɠ đạt tới cao trào.

Mặc dù vậy, Hướng Triết vẫn đau đến hít thở không nổi, đầu óc trống rỗng, hắn ȶᏂασ anh trong tư thế bồng em bé, gậy mát xa ở phía sau cũng di chuyển lộn xộn theo, như thể có người ở đằng sau cᏂị©Ꮒ c̠úc̠ Ꮒσα của anh vậy, anh bị hắn xóc lên xóc xuống, gậy mát xa đè lên tuyến tiền liệt của anh rất nhiều lần, anh bị cᏂị©Ꮒ đến cả người bủn rủn, bờ mông trắng nõn bị đâm đến đỏ bừng, Hạ Vân Thâm nâng mông anh lên rồi đè xuống dưới háng hắn, ©ôи ŧɧịt̠ lớn tiến vào với một độ sâu xưa nay chưa từng có.

Hướng Triết vừa khóc vừa thét chói tai, cặp đùi run rẩy quấn lấy eo hắn, ngón tay dùng sức cào lên tấm lưng của hắn, cào ra từng vết máu đỏ tươi, anh như sắp hỏng mất trong miệng cứ liên tục gọi Vân Thâm, từng tiếng gọi to đó chứa đựng tình cảm sâu nặng đến không giải thích được.

Đột nhiên Hạ Vân Thâm hôn anh, chặn lại âm thanh của anh, phía dưới lại dùng hết sức tàn nhẫn đâm vào trong lỗ da^ʍ, Hướng Triết không thể phát ra tiếng, chỉ còn lại tiếng "bạch bạch bạch" cùng tiếng nước nhớp nhép dâʍ ɖu͙©, Hướng Triết bị đè xuống sàn nhà hứng chịu những cú thúc tựa như mưa rền gió dữ từ hắn, có quá nhiều nước da^ʍ bôi trơn cho c̠úc̠ Ꮒσα, nơi đó vừa sảng khoái lại vừa đau đớn.

Hướng Triết bị hắn cᏂị©Ꮒ ở ban công lên cao trào đến mấy lần, sau đó lại bị hắn ôm về phòng tiếp tục lần cᏂị©Ꮒ đυ. mới, sau đó nữa cả hai ở trong phòng tắm vừa tắm rửa vừa làʍ t̠ìиɦ, ngay lúc anh tưởng rằng bản thân mình sắp bị cᏂị©Ꮒ đến chết đi thì hắn đã phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong thân thể anh, lỗ thịt bị đυ. ȶᏂασ hồi lâu co rút kịch liệt, bên trong như muốn cắn đứt luôn gậy thịt.

Trong lúc Hướng Triết đang mơ mơ màng màng, anh cảm giác được hắn dịu dàng hôn lên khoé miệng cùng đôi mắt của anh, chắc chỉ là ảo giác mà thôi... Nghĩ đến đây, anh lập tức ngất đi vì không còn sức lực.

Đến trưa ngày hôm sau Hướng Triết mới tỉnh lại, lúc thức dậy cũng cảm thấy không được khoẻ, cả người anh đau nhức đến mức hệt như có chiếc xe tải nặng thật nặng cán ở bên trên, bên cạnh không có bất cứ ai hết, sau khi anh tỉnh lại, một vị bác sĩ gia đình mặc áo blouse trắng đến hỏi anh có thấy khó chịu ở đâu không, viết cho anh đơn thuốc, còn hỏi anh có muốn giúp bôi thuốc hay không, anh liền lúng túng từ chối.

Sau đó, Hướng Triết cũng chưa gặp lại Hạ Vân Thâm lần nào, cho đến một ngày nọ, thư ký đến nhà, đưa cho anh một khoản tiền, nói với anh rằng anh có thể rời đi, việc của em trai đã được giải quyết, món nợ của cha cũng đã trả xong.

Cô thư ký vẫn luôn duy trì nụ cười lịch sự nhưng cũng không kém phần xa lạ, Hướng Triết nói anh không cần tờ chi phiếu đó, cô thở dài trong lòng, có thể thấy ông chủ đối với Hướng Triết rất khác, nhưng không biết tại sao vẫn để cho người ta rời đi, nếu cô nhìn không lầm thì chắc là hai người nọ đang thích nhau, nhưng mà, trên đời này vẫn có nhiều trường hợp yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau, cô chỉ là một nhân viên làm thuê, cô cũng không cần phải nhúng tay vào chuyện tình cảm riêng tư của sếp.

"Cậu Hướng, cậu cứ nhận tờ chi phiếu đi." Hình như cô đã nói mấy câu này rất nhiều lần, cô chỉ hy vọng đây chính là lần cuối cùng.

Hướng Triết nghe vậy, giống như từ trong mộng tỉnh lại, anh có chút mê man nhìn thư ký, anh nhìn chăm chú vào tay mình rồi đứng dậy, "Không cần đâu, cảm ơn cô, còn có... Thay tôi cảm ơn Hạ tiên sinh."

Anh mặc lại bộ quần áo lúc mình mới đến đây, anh không mang theo thứ gì cả, bước đi vội vàng, tất nhiên, người đàn ông đã giúp đỡ anh nhưng cũng tra tấn anh, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, thì bọn họ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau, anh được tự do.