Chương 18

"Reng...reng...reng" Tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi,Thùy vội vàng chụp lấy điện thoại

"Alo..."

"Gì mà hối hả vậy chuyện hôm bữa cậu nhờ tớ điều tra có kết quả rồi nè"

"Uhm,cậu nói đi" Thùy nói giọng tiêu ngỉu.

"Zen tên thật là Trịnh Tâm"

"Cái gì?cậu nói lại tên của hắn là gì?" Thùy giật mình hét lên

"Trịnh Tâm,có gì hả?" Chi ngạc nhiên.

"Ơ...không có gì.Còn gì nữa không?"

"Tự nhiên nhảy vào mồm người ta xong cho đã rồi hỏi còn gì là còn gì,Tâm sang Mỹ từ lúc 18 tuổi mới về nước trong năm nay.Theo tài liệu tớ điều tra được thì Trịnh Tâm là con trai cả của Trịnh Huân là một nhà kinh doanh một thời ở Việt Nam một thời gian sau ông Huân sang Mỹ lập nghiệp cho tới bây giờ."

"Zen là con trai của Trịnh Huân sao?" Thùy há hốc mồm

"Uhm,đúng rồi."

"Vậy tớ hiểu rồi,cám ơn cậu nhiều nha"

"Uhm,có gì đâu"

Tắt điện thoại Thùy lại rơi vào trạng thái trầm ngâm suy tư,cầm chặt 4 mặt dây chuyền trên tay Thùy dần hiểu ra mọi chuyện.

...

Lang mang tỉnh dậy sau giấc ngủ Nghiêm ngốc đầu lên trong căn phòng tối om chỉ có mỗi cái bóng đèn dây tóc bé xíu,Khẽ cựa mình Nghiêm mới biết là tay chân mình bị trói chặt.Bất giác nhớ đến Kun,cô quay sang nhìn xung quanh rồi chợt phì cười khi Kun cũng đang ngoi ngoi đầu dậy

"Tỉnh rồi à" Nghiêm nhìn Kun cười nhẹ.

"Đây là đâu mà ồn quá vậy?" Kun nhăn mặt mệt mỏi.Lúc này Nghiêm mới để ý kỹ xung quanh căn phòng là những bức tường bằng sắt và có tiếng xe cộ qua lại rất gần.

"Hình như đang ở trong xe chở hàng" Nghiêm nhìn nhìn xung quanh suy đoán.

"Làm thế nào bây giờ đây?"Kun rầu rĩ.

"suỵt,có người tới" Nghiêm nói khẽ rồi cả hai lại giã vờ ngủ tiếp.

"Đại ca,hai cô gái anh cần đây ạ" Tên lái xe bước xuống mở cửa cho tên đại ca xem.

"Tốt,có thưởng sau,chúng ta đi thôi" Tên đại ca quay lưng đi,hai tên áo đen còn lại cũng vác Ngân và Nghiêm ra khỏi xe bỏ vào chiếc xe khác chở đi tiếp.

"Chúng ta đang ở đâu vậy?" Kun nói khẽ.

"Tôi mà biết tôi là con đẻ của cô đó" Nghiêm vừa nói vừa nhìn nhìn thăm dò tình hình.

...

Sau 1 giấc ngủ say Ngân cũng choàng tỉnh và nhận ra mình đang bị trói chặt hai tay vào chiếc ghế trong một căn phòng ưu tối với vài ba tên canh gác.Một lát sau cánh cửa mở tung,Ngân mở tròn mắt khi thấy Zen bước vào

"Em tỉnh rồi à,vất vả cho em quá?" Zen cười đểu.

"Là anh sao?" Ngân nhìn Zen với ánh mắt ngạc nhiên.

"Bất ngờ lắm sao?Lâu rồi không gặp em vẫn đáng yêu như ngày nào" Zen đưa tay chạm vào mặt Ngân nhưng Ngân lại né đi.

"Vũ Phương Thùy có gì hay ho mà em lại yêu cô ta chứ?" Zen cuối xuống nhìn Ngân chăm chăm.

"Tình yêu đâu cần phải có lý do" Ngân khẽ mỉm cười.

"Uhm,có vẻ tình yêu cao thượng nhỉ?Nhưng mà em có biết rằng anh ghét ai thì người đó khó sống lắm không?" Zen đưa tay nâng cằm Ngân lên rít khẽ.

"Thùy chẳng làm gì anh để anh phải cay đắng như vậy" Ngân nhìn Zen với ánh mắt căm phẫn.

"Cô ta không làm gì nhưng người làm là cha cô ta,và kể cả cha của em nữa" Zen đứng phắt dậy bóp chặt các ngón tay vào nhau nghiến răng.

"Anh nói vậy là ý gì?" Ngân chau mày khó hiểu.

"Năm xưa,những người cha của chúng ta là những người bạn thân nhưng vì ham muốn lợi nhuận,tham lam tài sản mà họ sẵn sàng đá chân người bạn thân nhất của họ ra khỏi công ty với đôi bàn tay trắng.Hôm nay anh phải bắt họ trả đủ những gì họ đã gây ra" Zen nghiến răng khuôn mặt đầy căm phẫn.

"Anh là con của Trịnh Huân sao?" Ngân chau mày ngạc nhiên.

"Em củng biết chuyện đó sao?Vậy thì trò chơi sẽ kết thúc sớm thôi" Zen mỉm cười nhìn Ngân.

"Anh đã sai rồi,người có lỗi là cha của anh kìa.Anh nên tìm hiểu kỹ trước khi làm cho mọi việc càng trầm trọng hơn và hối hận" Ngân lớn tiếng.

"Em thì biết gì chứ" Zen quát thẳng vào mặt Ngân.

"Họ đã lấy đi của gia đình anh bao nhiêu thì anh sẽ lấy lại gấp đôi,bắt họ phải trả lại gấp đôi và nhiều hơn thế nữa" Zen kê mặt sát mặt Ngân rít lên từng chữ.

"Anh sẽ không đạt được mục đích đâu" Ngân quay đi hướng khác.

"Để xem đạt được không hen?" Dứt lời Zen lấy điện thoại của 1 tên gần đó bấm số kê vào tai Ngân

"Alo..." Tiếng của Thùy vang vọng bên kia.

"Thùy ơi,đây chỉ là một cái bẫy,đừng để sập bẫy của..." Ngân chưa kịp nói hết câu thì Zen đã lấy điện thoại ra kê lên tai

"Em đang ở đâu?em không sao chứ?" Thùy ngồi bật dậy

"Yên tâm,cô ấy sẽ bình yên tới ngày mai,haha" Zen bình giọng.

"Không được làm hại cô ấy" Thùy hét lên.

"Khẽ thôi,bình tĩnh nào,Nhớ những gì đã giao ước.Nếu không thì đừng hối hận" Zen lấy điện thoại ra tắt máy.

"Alo...alo" Thùy hét to rồi ngồi phịch xuống ghế gục đầu xuống bàn mệt mỏi.

...

Đi được 1 khoảng đường xa chiếc xe chở Kun và Nghiêm dừng lại,Nghiêm quan sát tình hình rồi nói khẽ

"Bây giờ trời còn tối,Tìm cách trốn thôi"

"Tay chân như thế này trốn như thế nào bây giờ" Kun nhìn lại tay chân mình bị trói chặt bởi sợi dây thừng khá to.

"Tôi có dao nè" Nghiêm nói khẽ.

"Ở đâu?" Kun trợn mắt nhìn từ trên xuống dưới khắp người Nghiêm.

"Trong chiếc giày phải,cô tháo được chiếc giày ra mới lấy được" Nghiêm thẳng hai chân ra.

"Trời,dao sao bỏ trong giày" Kun há hốc mồm.

"Phòng thân thì đành phải bỏ vào chỗ đó thôi" Nghiêm nhún vai.

"Trong đó sao mà lấy được?" Kun nhăn mặt.

"Cởi giày ra là được mà"

"Tay chân bị trói như thế này sao mà cởi giày được?"

"Cái mồm cô để làm gì?" Nghiêm thản nhiên.

"Cô nói cái gì?" Kun nhăn mặt.

"Suỵt,khẽ thôi.Không thì đành chịu,tôi hết cách rồi" Nghiêm lắc đầu.

"Duỗi chân ra" Kun nhìn Nghiêm ra lệnh.

"Chân này" Nghiêm lắc lắc chân phải cho Kun cuối xuống mở giày ra.Ngậm từng sợi dây giày rút ra khó khăn,cuối cùng các sợi dây giày cũng bung ra hết kun xoay người lại lấy tay mò trong chiếc giày Nghiêm rút ra 1 con dao nhỏ bấm cho mũi dao bật lên.

"Được rồi" Kun mừng rỡ.

"Đưa tôi cắt cho" Nghiêm xoay người lại lấy con dao từ Kun khéo léo cắt đứt sợi dây thừng đang buộc tay mình rồi quay sang cắt dây cho Kun

"Xong rồi,thoải mái quá" Kun uốn éo mình mẩy.

"Chúng ta chuẩn bị hành động thôi" Nghiêm cột lại dây giày và nhét lại con dao vào nháy mắt với Kun.

Xe dừng bánh lại,cánh cửa xe vừa mở ra

"Bốp...bốp" hai cú đá Nghiêm hạ nốc ao tên mở cửa xe,đỡ Kun bước xuống Nghiêm nói nhanh giọng

"Chuồng thôi," Dứt lời Nghiêm nắm tay Kun kéo chạy len lỏi vào vườn cây gần đó,

"Đuổi theo" Một tên lớn tiếng và đám người đó chạy theo Kun và Nghiêm sát nút.

"Chia nhau ra tìm đi,không được thì mang cái đầu tụi bay về đây" Tên đại ca lớn giọng tức tối khi không thấy Kun và Nghiêm đâu nữa.Bọn chúng đốt đèn lùng sục tìm kiếm khắp cả khu rừng.

"Bọn chúng đang tới gần kìa" Kun tái mặt khi thấy ánh đèn càng tiến lại gần mình.

"Suỵt,nằm im đi có tán cây che lại không thấy đâu" Nghiêm nói khẽ và nằm im dưới đất cung tay thành hình nắm đấm thủ thế khi ánh đèn càng ngày càng tiến lại gần

"Ức...ức" Tiếng nức cục phát ra từ cuốn họng Kun làm Nghiêm giật mình.

"Cô làm gì vậy,suỵt" Nghiêm ra hiệu cho Kun im lặng.

"Tôi bị nức cục rồi...ức...ực" Kun nhăn mặt cố nín lại nhưng không được.Nghiêm trợn tròn mắt tái mặt khi thấy ánh đèn tới càng lúc càng gần.

"Ực...um" Tiếng ức cục của Kun tắt hẳn,Kun trợn tròn mắt khi phát hiện đôi môi mình đang bị môi Nghiêm chạm mạnh vào để cho tiếng ức cục bị át lại,Kun nghe tim mình đập nhanh liên hồi,cảm xúc rất mãnh liệt,trong bóng tối không ai thấy mặt cô đang dần đỏ bừng lên .

Ánh đèn đi ngang qua cách đó không xa Nghiêm nhẹ nhàng rời môi mình khỏi môi Kun và ngồi bật dậy

"Xin lỗi" Mặt Nghiêm cũng đỏ như gấc chín vội rờ lên môi mình.

"Ơ...Không,cám ơn...mới đúng" Kun ấp úng ngại ngùng không dám nhìn mặt Nghiêm.

"Chúng ta đi thôi" Nghiêm vội vàng đứng dậy nắm tay Kun bước đi mặc cho tim mình cũng đang rung lên không kém gì Kun,nắm chặt bàn tay Nghiêm,Kun bỗng nhiên thấy ấm áp và vui sướиɠ đến lạ lùng.Lang thang dìu nhau băng nhanh đi khuất những ánh đèn xa xa,Kun và Nghiêm cũng không biết mình đang ở đâu chỉ thấy toàn bóng đêm và cây cối,những tiếng cóc nhái kêu ầm ĩ trong đêm làm hai cô gái hoảng sợ vô cùng,nhất là Kun cứ nắm chắt lấy tay và ép sát mình vào Nghiêm.

"Chúng ta đang ở đâu đây?" Kun nhăn mặt khi cả hai vừa thoát khỏi vùng đầy cây cối,trước mặt nọ là những đồng lúa mênh mông,tối mịt.

"Tôi không biết,chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi đi" Nghiêm nói giọng mệt mỏi rồi nắm tay Kun dắt đi về phía trước mà cũng không biết là họ sẽ đi đâu.Cứ đi lang thang một hồi bỗng Nghiêm dừng lại

"Chuyện gì vậy?" Kun thắc mắc.

"Có căn nhà phía trước kia,chúng ta vào xin ngủ tạm đi" Nghiêm nói giọng mệt mỏi.

"Uhm," Kun nhìn phía trước quả thật có q căn nhà,Kun gật đầu tán thành vì thật ra cô cũng đuối người rồi.

Bước lại gần ngôi nhà lá,Nghiêm nhẹ nhàng lên tiếng gõ cửa

"Cô bác gì ơi!có ai trong nhà không?"

"Ai đó?" Tiếng 1 người phụ nữ chạc tuổi trung niên vang lên rồi trong căn nhà cũng dần dần sáng lên bởi ánh đèn dầu lưu mờ.

"Dạ,cho tụi cháu ngủ nhờ đêm nay được không ạ,tụi cháu bị lạc đường ạ" Kun lên tiếng khi thấy người phụ nữ lên tiếng.

"Uhm...hai cháu vào đi" người phụ nữ trung niên sau vài giây quan sát rồi mở cửa cho cả hai vào.

"Dạ,tụi cháu cám ơn cô nhiều ạ" Nghiêm nói giọng mệt mỏi,khuôn mặt tái nhợt.

"Nhà cửa hơi khó khăn,hai cháu ngủ đỡ trên giường này nha," người phụ nữ nở nụ cười thân thiện trên khuôn mặt đầy nhân hậu.

"Cháu ngủ đây còn cô sẽ ngủ ở đâu ạ"Kun ngạc nhiên vì nhìn thấy căn nhà rất nhỏ chỉ có hai chiếc giường ngủ,bên giường bên kia hình như cũng đang có người nằm và chiếc giường Kun và Nghiêm định ngồi xuống hình như đó là chiếc giường bà ấy đang nằm,

"Cô là nông dân nên bây giờ phải thức dậy chuẩn bị ra đồng,đó là con gái cô,nó còn ngây ngủ.Hai cháu nghỉ ngơi cho khỏe đi" Người phụ nữ lên tiếng khi thấy Kun nhìn sang giường bên kia với vẻ ái ngại.

"Dạ,cháu cám ơn cô nhiều ạ" Kun cuối gật đầu rồi nhìn vào đồng hồ đã điểm 3h sáng,quay lại thì thấy Nghiêm đã nằm im trên giường mắt nhắm tịt.

"Ôi trời,nhanh vậy" Kun ngạc nhiên rồi khẽ lắc đầu rồi cũng nằm phịch xuống vì cô cũng quá đuối rồi,xoay qua vô tình chạm vào tay Nghiêm,Kun giật bắn người vì tay Nghiêm lạnh ngắt.Ngồi bật dậy lấy tay rờ đầu thử thì Kun hốt hoảng khi đầu Nghiêm nóng như lửa đốt

"Nè,cô sao vậy?" Kun hốt hoảng lay lay Nghiêm nhưng Nghiêm vẫn không lên tiếng và nằm yên bất động.

"Nè,cô đừng làm tôi sợ nha" Kun tái mặt khi thấy Nghiêm không trả lời mắt vẫn nhắm tịt.Người phụ nữ vừa quay lưng đi nghe vậy liền quay lại

"Để cô xem thử nào" Người phụ nữ tiến lại giường ngồi xuống đưa hai ngón tay đặt vào mạch ngay tay Nghiêm 1 chốc rồi thong thả đứng lên.

"Cô ấy bị cảm phong hàn rồi"

"Có nguy hiểm không cô?" Kun tái mặt lo lắng.

"Không nguy hiểm lắm,bệnh này thường gặp mà.May là hôm trước con gái cô vừa bị mới khỏi nên còn ít thuốc,để cô lấy cho cháu" Dứt lời người phụ nữ vào trong lôi ra bọc lá rễ cây gì đó đưa cho Kun.

"Cái này..." Kun đơ mặt ra làm người phụ nữ phì cười

"Đây là thuốc Nam,bỏ vào nấu lấy nước rồi cho cô ấy uống sau khi ngủ 1 giấc sẽ khỏi" Người phụ nữ hướng dẫn.

"Dạ,cháu biết rồi,cháu cám ơn cô nhiều ạ" Kun cám ơn rối rít.

"Àh,cháu nấu cho cô ấy ít cháo đi rồi hẳn cho uống thuốc nha" Người phụ nữ dặn dò.

"dạ".Kun lễ phép theo người phụ nữ đó ra bếp nấu cháo với thuốc.Vừa bước ra tới bếp,Kun đơ người ra chẳng biết làm gì.Vì trước giờ ở nhà Kun đâu đâu cũng có người hầu kẻ hạ,những việc như thế này có bao giờ Kun ngó tới đâu mà biết làm chứ. Haiz.Đứng lơ ngơ một hồi bếp lửa cũng bừng cháy lên bởi người phụ nữ vừa nhóm lên,Kun ho sặc sụa và nước mắt chảy ròng ròng vì khói bếp.Người phụ nữ thấy vậy mỉm cười bước lại nhỏ nhẹ

"cháu lên lấy khăn lau mặt cho cô ấy đi,để cô nấu dùm cho"

"Ơ,phiền cô quá,để cháu nấu được rồi ạ,ặc...ặc" Kun sặc khói làm người phụ nữ phì cười

"Sẵn cô nấu cơm cô nấu dùm luôn cho,cháu không quen sẽ không nấu được đâu,cháu lên trên đi" Người phụ nữ giành lấy thang thuốc từ Kun giục.

"Dạ,cháu cảm ơn cô,phiền cô quá ạ" Kun áy nấy.

"Thôi,được rồi,lên trên đi,khói cay lắm.Cô làm được rồi" Người phụ nữ vẫy tay ra hiệu cho Kun đi lên rồi bước ra ngoài.

"Dạ" Kun cười nhẹ rồi bước lên tiến lại giường chỗ Nghiêm nằm,nhúng cái khăn vào nước ấm Kun nhẹ nhàng lau mặt cho Nghiêm.Trước mặt Kun,Nghiêm nằm ngủ như một thiên thần,hai hàng mi cong đen óng đang nhắm khít vào nhau,khuôn mặt sáng sủa với làn da trắng ngần không chút tì vết,sóng mũi cao vυ"t lên,lau lau khắp khuôn mặt Nghiêm,Kun chợt dừng lại ở đôi môi đỏ mộng,chợt nhớ lại khung cảnh lúc nãy làm mặt Kun đỏ bừng rồi khẽ mỉm cười

"Cô ta cũng đẹp phết nhỉ?" Kun thì thầm rồi tự ngồi mỉm cười một mình.Bên kia giường có một người ngồi dậy,ánh mắt hướng về phía Kun và Nghiêm rồi đứng bật dậy đi phớt qua làm Kun giật mình,đó là một cô gái trẻ chắc độ tuổi của Kun,vóc dáng mảnh mai nhưng tiếc là Kun không nhìn rõ mặt.