Chương 17

Mấy ngày sau đó ông Giang liên tục nhận được tin nhắn về những số lạ và hình ảnh mới nhất cập nhật mọi hoạt động của Kun và Nghiêm vì Nghiêm phụ trách theo sát bảo vệ Kun.Ông Giang càng ngày càng lo lắng và hoang mang hơn.

...

"Sao,tình hình ổn chứ con trai?" Giọng 1 người đàn ông ồm ồm vang lên trong điện thoại.

"Thưa cha,mọi chuyện rất tốt ạ,con đã tìm ra tung tích của 3 cái còn lại,bây giờ con đang chơi trò mèo vờn chuột,haha" Zen cười đắc ý.

"Uhm,lần này ta đặt mọi hy vọng vào con,làm tốt vào sẽ có thưởng"

"Dạ,cha yên tâm.con chào cha"

Tắt máy Zen khẻ mỉm cười mở máy tính lên ngắm nghía mấy tấm ảnh của Kun rồi mỉm cười đầy đắc ý.

Đứng đợi Thùy ở trước công ty bỗng có 1 thằng nhóc bé xíu chạy lại với vẻ hối hả

"Chị ơi,có một cô bạn của chị đang gặp tai nạn đằng kia kìa".

"Chỗ nào em?" Ngân biến sắc khi nghĩ tới Thùy.

"Chị đi theo em đi" Thằng bé nắm tay Ngân chạy đi trên môi khẽ mỉm 1 nụ cười mà Ngân không kịp nhìn thấy.

"Tới rồi" Thằng bé quay lại mỉm cười làm Ngân há hốc mồm ngạc nhiên,biết mình bị gạt Ngân vội quay đầu lại và khụy dần xuống vì 1 cánh tay từ phía sau đã chụp cái khăn thuốc mê vào mũi Ngân.

Tới nơi Thùy đợi Ngân rất lâu nhưng không thấy đâu bỗng nhiên có một tin nhắn từ số điện thoại lạ cũng với nội dung không mấy xa lạ

"Ngày mai,lúc 17h30 đi một mình đến địa chỉ xxx đổi con chip lấy con tinh.Nếu báo cảnh sát hay đến muộn đừng hối hận"

Đọc xong tin nhắn người Thùy như tái nhợt lại vội vàng quay xe về nhà ông Kim.

...

"Nè,cô ít đi đứng hơn lại được không?suốt ngày đi theo cô tôi mệt đuối người rồi" Nghiêm nhăn tráng khó chịu khi suốt ngày phải đi theo Kun từ sáng tới chiều ở công ty rồi tối Kun phải đi mua sắm,đi chơi khắp nơi.

"Tôi có mượn cô đi theo tôi đâu" Kun vẫn hí hửng ung dung bước về phía trước với nụ cười đắc ý trên môi.Có mấy khi được hành xác Nghiêm như thế này chứ.hoho

"Nếu ba tôi không bắt buộc tôi theo cô thì cô nằm mơ đi khi có chuyện tôi làm vệ sĩ ẩn cho cô" Nghiêm bực dọc.

"Thì cô ở không đi ngủ cũng vậy thôi đi làm vệ sĩ cho tôi cũng có cái vui của nó chứ.hehe,thử cái này dùm tôi đi" Dứt lời cô đưa cái chíp màu sắc rực rỡ lên vòng 1 của Nghiêm đo size.

"Cô có bị ấm đầu không vậy hả?" Nghiêm thẳng tay vứt cái chip bay ra khỏi tay Kun mà không khỏi đỏ mặt vì ở chổ đó khá đông người.

"Nè,cô là vệ sĩ của tôi đó,cô phải làm theo yêu cầu của tôi chứ" Kun cuối xuống nhặt cái chip lên.

"Tôi là vệ sĩ chứ là osin của cô bao giờ?" Nghiêm quát thẳng vào mặt Kun.

"Ý sax,nhỏ tiếng lại được không,điếc tai tôi rồi nè.Không cãi với cô nữa,tôi đói rồi chở tôi đi ăn đi" Kun bịt tai lại đứng nhìn nghiêm đang phù mang trợn má tức tối.

"Cái gì,đói thì cô tự mà đi ăn đi,tôi mệt rồi" Nghiêm ngồi phịch xuống.

"Cô làm vệ sĩ cho tôi thì phải đi theo tôi chứ,hì hì"

"Tôi học võ là để phòng thân chứ để làm vệ sĩ cho cô bao giờ" Nghiêm bực mình lớn tiếng làm Kun cũng giật mình.

"Nếu cô không thjk thì tôi đâu có mượn cô đi theo tôi,Còn nhiều người khác kia mà" Kun khoanh tay nhìn Nghiêm giận dỗi.

"Được,vậy cô bảo ba cô tìm vệ sĩ cho cô đi.Tôi về,tôi mệt rồi,thà về Mỹ lấy chồng còn hơn ở đây làm vệ sĩ cho cô" Nói rồi Nghiêm quăng mạnh túi đồ cho Kun bước thẳng ra cửa.Kun đứng nhìn theo không hiểu sao lại có cảm giác buồn len lỏi vào trong tim làm cô thấy nhói lên.

"Đùa tý mà đã giận rồi sao?" Kun nhẹ nhàng đặt cái chip xuống rồi thở dài bước ra cửa.Không hiểu sao lúc này Kun lại thấy vô cùng cô đơn,cứ như thiếu vắng một thứ gì đó làm cô thấy ngột ngạt.Nghiêm khuất khỏi mắt cô chẳng phải là điều cô muốn hay sao?nhưng bây giờ lại thấy buồn trong lòng.

Lặng lẽ bước vào bar với tâm trạng không mấy thoải mái,đang ngồi nhấp nháp li rượu thì có 1 thanh niên cao ráo đẹp trai bước lại gần lịch sự

"Uống với anh một li nha" Hắn ta cầm li rượu mỉm cười.Với tâm trạng đang không mấy vui mà có người uống rượu cùng thì thjk biết mấy,Kun mỉm cười

"Okie".Đặt cái li xuống bàn định rót tiếp li nữa thì tên kia chặn tay Kun lại tỏ vẻ ga lăng.

"Để anh rót dùm em .hì".Kun cũng hơi đơ người ra nhưng nghĩ tại hắn galang nên thôi mặc kệ,không mấy quan tâm tới.Thấy Kun quay mặt đi hắn ta nhanh tay cho 1 viên thuốc vào rượu rồi đưa cho Kun

"Anh mời em"

"Cám ơn" Kun mỉm cười cầm li rượu lên không chút nghi ngờ còn tên kia đứng nhìn chăm chăm vẻ mặt đắc thắng.

"Khoan đã" Kun đưa li rượu lên miệng chưa kịp uống thì đã bị 1 cánh tay từ phía sau chặn lại và giật lấy.

"Anh mời ngta thì anh uống hết li này trước mới đúng chứ" Nghiêm cầm li rượu bắt chéo chân thản nhiên trước bất ngờ của tên kia và nụ cười đang hé mở trên môi Kun.

"Uhm,vậy tôi uống nè.hì hì" Hắn ta đưa li rượu lên miệng thì Nghiêm đứng phắt dậy chặn lại

"Uống li này chứ" Nghiêm mỉm cười đưa li rượu ra trước mặt mà ánh mắt sắt lạnh đang ngắm vào hắn

"Li nào cũng vậy thôi" Hắn ta biến sắc vì kế hoạch bị lộ.

"Khác chứ,1 li có thuốc và 1 li không thuốc" Dứt lời Nghiêm tạt thẳng li rượu vào mặt hắn rồi nhanh tay kéo Kun ra ngoài.Tức tối vì kế hoạch bị phá hỏng hắn ta nhanh tay bấm 1 con dao định lao theo nhưng bị 1 tên cản lại ra hiệu rút lui.

"Cô đi theo tôi à?" Kun lên tiếng khi Nghiêm vẫn nắm chặt tay cô kéo mạnh đi.

"Không rãnh" Nghiêm nói mà vẫn không quay mặt lại,chợt nhận ra mình đang nắm bàn tay mềm mại của Kun,Nghiêm vội buông ra một cách thô bạo.

"Nè,bộ ghét tui lắm hả?" Kun cảm thấy có chút hụt hẫng khi Nghiêm buông tay mình ra.

"Không,đi về nhà nhanh đi,có người đang theo dõi kìa" Nghiêm nhìn xung quanh rồi nháy mắt với Kun rảo bước nhanh đi,hai cái bóng theo sát Kun và Nghiêm được một lúc tới con hẽm cụt bất chợt chỉ còn thấy 1 mình Kun quay lại mỉm cười với hai tên đó

"Bốp..bốp" Hai cú đánh từ phía sau khiến cho hai tên ngã quỵ xuống đất bất tỉnh,bước lại gần chúng Nghiêm khẽ thở dài

"Biết tới bao giờ mới thoát khỏi cái cảm giác này đây?haizz"

"Cô cảm thấy mệt rồi à?cô sợ tôi còn sợ hơn cô nữa kìa" Kun củng mệt mỏi bước lại.

"Chúng ta về thôi" Nghiêm quay lưng qua thì bất chợt 1 cái bóng từ trên nhảy xuống chụp mạnh cái khăn vào mũi Nghiêm và Nghiêm ngất lịm đi.