Chương 33: Chớ đi theo Yến Xuân Đường

Mặc cho ngươi lớn lên cao như núi thì thế nào.

Phải biết núi cao trong thiên hạ, dù cao hơn nữa lớn hơn nữa, chưa có cái nào có thể ngăn cản được một kiếm của ta?

Ly Lưu Bạch toàn lực xuất kiếm.

Phi kiếm Thập Nhất, một trong mười kiếm đạo giỏi nhất thiên hạ. Bá đạo đến không hề có đạo lý, nhiều lần xuất kiếm lại càng không nói đạo lý.

Nhân gian không đánh nhau, liền đến nơi đại hoang này tìm yêu ma gϊếŧ.

Thập Nhất bay ra, thân kiếm quấn lấy giao thân bọc kim giáp cứng rắn, máu bắn tung toé nương theo kiếm quang văng khắp nơi.

Nữ giao ngửa mặt lên trời kêu rên, phi kiếm Thập Nhất chém đứt đoạn đuôi cứng rắn nhất toàn thân nàng ta, lộ ra xương trắng óng ánh dưới vảy hoa mỹ.

Giao thanh thê lương.

Lý Ấu An đang quan chiến trên mặt đất che lỗ tai lại, vội vàng chạy về phía ngọn núi bên hồ Bích Thủy.

Thiên Thượng đại yêu và Kiếm Tiên đánh nhau náo nhiệt, đúng lúc cho nàng cơ hội chạy trốn.

Phía sau là huyết vũ (mưa máu) kiếm hoa, trước người chỉ có sương mù nồng đậm. Nàng đeo Lục Châu thì thào tự nói.

"Chúng ta thật sự là có vận khí tốt. Một Kiếm Tiên chỉ cần xuất ra một kiếm là có thể đâm chết chúng ta. Chọc hai đại Kiếm Tiên mà còn có thể sống đến bây giờ, dưới thiên địa chỉ sợ cũng không còn ai."

Vượt qua núi cao, lại cách chiến trường kịch liệt phía sau xa hơn một chút.

Nàng đứng trên đỉnh núi nhìn lại, hồ Bích Thủy đã thành hồ máu.

"Sau này nếu có cơ hội vào Kiếm Tiên cảnh, ta cũng mang theo ngươi tới nơi này, quang minh chính đại gϊếŧ một trận."

Lục Châu kiếm kêu ong ong như đáp lại, nhảy nhót đong đưa trái phải trên lưng Lý Ấu An.

Nàng cười vỗ vỗ kiếm, lại phản ứng lại, cũng không cười nổi nữa.

Nam tử trước mắt trong mắt mang nụ cười, trên vai mang máu.

"Ngươi nói sai rồi, đây không phải là đại yêu Trường Việt, chỉ là tàn hồn Trường Việt, không cam lòng táng thân ở đây nên vụиɠ ŧяộʍ trộm giang hà thủy vận tu bổ hồn phách. Nếu là cho nàng ta mấy ngàn năm, chỉ sợ nơi đây sẽ thật sự có nhiều hơn một đại yêu "Trường Việt". Một trong mười hai đại yêu, gϊếŧ rất khó khăn. Nhưng muốn gϊếŧ một tàn hồn đại yêu, chỉ cần mười kiếm."

Xa xa trên trời. Phi kiếm Thập Nhất sử dụng kiếm thứ mười, cắt đầu nữ giao mặc long bào, khoét ra giao châu trong hộp sọ.

Ly Lưu Bạch giơ tay lên, phi kiếm liền đưa giao châu vào trong tay hắn.

Lý Ấu An nhìn Ly Lưu Bạch tung lên tung xuống giao châu màu đỏ, cắn môi không nói.

Đây mới thật sự là một đường sinh tử.

Chỉ là sinh cơ của nàng quá ít, chính diện đối đầu với Kiếm Tiên, cơ hội sống sót không đến 1%.

"Ngươi không tệ. Ta đổi ý rồi."

Ly Lưu Bạch thu hồi Thập Nhất, quay đầu nhìn về phía Lý Ấu An.

"Lúc trước ngươi nhục nhã ta, hôm nay lại tặng ta một cơ duyên, còn giúp cho ta đánh gϊếŧ một hồi. Hai chuyện này hòa nhau. Lần này ta không gϊếŧ ngươi."

"Vậy, không hẹn gặp lại?"

Lý Ấu An chậm rãi lui ra phía sau.

Nhưng trường kiếm màu vàng phía sau Ly Lưu Bạch đột nhiên bay ra, cong người bay trở lại phía sau lưng nàng, rất có tư thế nếu nàng còn động một bước liền đập nát tâm phủ.

"Không phải nói hòa nhau sao? Ly Đại Kiếm Tiên?"

Lý Ấu An nghiến răng. Tư vị trong mấy ngày liên tiếp bị hai đại Kiếm Tiên cầm kiếm dọa dẫm, ai thử ai biết.

Ly Lưu Bạch thu giao châu vào trong tay áo, đuôi mắt hơi hẹp, ý cười trong trùng đồng màu vàng không hề che giấu.

"Ta không gϊếŧ ngươi, cũng không nói muốn thả ngươi. Chi bằng như vậy, đừng đi theo Yến Xuân Đường nữa. Theo ta về Ly gia đi. Ta dạy ngươi kiếm pháp. Trong vòng mười năm giúp ngươi bước vào Kiếm Tiên cảnh."

Lý Ấu An cười mỉa.

"Lão nhân gia ngài... Có lòng tốt như vậy sao?"

Sao mà bầu không khí của ba mươi năm trước và ba mươi năm sau lại chênh lệch nhiều như vậy, bây giờ Đại Kiếm Tiên thu đồ đệ truyền đạo, đều phải vội vàng đuổi ở phía sau mông người ta sao?

"Lão?"

Sắc mặt Ly Lưu Bạch cổ quái: "Ta cũng không tính là già."

Hắn nhướng mày nói: "Tùy ngươi nói thế nào cũng được, ta chỉ cần ngươi giúp ta làm một chuyện. Ngươi chặt đứt một cánh tay của Ly Sơ Hàn, hủy kiếm tâm của hắn. Ta biết, khúc mắc của hắn vẫn luôn gắn trên người ngươi. Ta muốn ngươi sau khi vào Kiếm Tiên cảnh, liền bắt cặp với hắn chém gϊếŧ, đánh đến sinh tử."

Lý Ấu An rũ mắt, sờ sờ vết chai kiếm trong gan bàn tay mình của mình.

Hay cho một Ly Đại Kiếm Tiên. Làm khó hắn nghĩ ra biện pháp như vậy.

Cho dù là Ly Sơ Hàn có muốn gϊếŧ nàng hay không. Chỉ cần nàng chết trong tay Ly Sơ Hàn, khúc mắc của hắn đều sẽ được cởi bỏ.

Khúc mắc vừa giải, từ nay về sau Ly Sơ Hàn lại là phôi Kiếm Tiên tương lai thênh thang.

"Nhưng chẳng may ta gϊếŧ chết hắn thì sao?"