Chương 32: Đại yêu

Ly Lưu Bạch chưa từng quay đầu, thứ Lý Ấu An muốn chính là hắn sẽ không quay đầu.

Nàng nâng tay áo, cầu vồng màu tuyết bay ra, nhanh chóng vọt ra từ tầng tầng sương mù phía sau Ly Lưu Bạch, quấy cho nơi này biến đổi.

Tiếp theo nàng xoay người bỏ chạy vào sâu trong chiến trường/

Đợt kiếm khí kia tự nhiên không phải của nàng. Chưa tới Kiếm Tiên, cho dù thiên phú có trác tuyệt như thế nào, sử dụng kiếm khí cũng sẽ không mang theo khí thế cuốn theo sấm sét như vậy.

Đó là đợt kiếm khí cuối cùng Yến Xuân Đường cho nàng.

"Yến Xuân Đường? Không đúng!"

Ly Lưu Bạch xoay người, lấy Kim Kiếm trong tay tiếp lấy kiếm khí trắng hồng. Ống tay áo của hắn nhất thời lay động mạnh, kiếm khí xông lên tận trời, trong sương mù dày đặc giống như ẩn chứa sát khí và kiếm khí lạnh thấu xương khắp nơi.

Lý Ấu An không quản được nhiều như vậy, nàng chạy thẳng về phía trước.

Từ ba mươi năm trước đến ba mươi năm sau, nàng vẫn luôn lẩn trốn, chạy trốn quá lâu, giờ nó đã trở thành bản năng của nàng. Ngay cả chiến trường thượng cổ hiếm khi có hành tung của tu sĩ này, đều càng làm cho nàng cảm thấy thân cận hơn so với nhân gian thiên hạ rộn ràng nhốn nháo kia.

Kiếm khí sắc bén giống như cắt rách da thịt.

Nàng không quan tâm, cho đến khi đến một nơi yêu khí và sương mù đều không tản ra được bên cạnh hồ Bích Thủy, nàng mới ngừng phi kiếm.

Trong hồ Bích Thủy khói sóng mênh mông, mặt trong suốt trong không thấy bờ bến. Trong nước lộ ra sóng gợn lăn tăn, giống như Vọng Thư rơi vào trong nước.

Lý Ấu An liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc.

Ly Lưu Bạch sẽ đuổi theo. Nếu hắn đuổi kịp nàng chắc chắn sẽ chết. Nhưng chuyện nàng muốn làm tiếp theo, dường như cũng không khác gì chết.

Trái chết phải chết đều là chết - - vậy nàng liền phải thử xem.

Lục Châu kiếm rơi như mưa, trăm ngàn đạo kiếm khí nhập vào dòng nước biếc mênh mông trong chớp mắt, nhưng lại không tạo ra một chút tiếng động nào. Giống như một đợt kiếm khí có thể tước đi nửa đỉnh núi kia, khi rơi vào hồ nước lại bị tiêu trừ.

Lý Ấu An ấn tâm gần như không còn chút kiếm khí. Quay đầu nhìn lại, liền thấy kiếm quang màu vàng từ xa đánh úp lại.

Ly Lưu Bạch đứng ở trên kiếm.

Từ xa, hắn đã nhìn thấy thiếu nữ áo xanh ven hồ Bích Thủy.

Đáng tiếc.

Là một thiên tài, tâm tính lại muôn người không có một.

Nếu là chờ nàng vào Kiếm Tiên cảnh, kiếm đạo trên đỉnh núi sẽ lại có thể nhiều hơn một nữ tử Kiếm Tiên rất biết đánh.

Lại cho nàng thời gian trăm năm, nói không ngoa thì ngay cả vị trí đệ nhất nhân kiếm đạo kia, cũng có thể tranh giành một lần.

Chỉ là đáng tiếc, hôm nay nàng sẽ phải chết dưới kiếm của mình.

Ly Lưu Bạch hiếm khi cảm thấy tiếc hận.

Trong đời hắn chỉ tiếc nuối không quá hai chuyện. Chuyện thứ nhất là mình bị vây khốn với thứ vụ của Ly gia, không thể tùy ý đi xa, dốc lòng tu kiếm.

Chuyện thứ hai là đệ đệ không nên thân của mình sa vào tư tình nhi nữ, thậm chí bởi vì mất đi một cánh tay mà trong vòng trăm năm không có duyên với Kiếm Tiên cảnh.

Hôm nay lại phải thêm một điều nữa -- gϊếŧ một phôi Kiếm Tiên có thể địch nổi mình.

Thật sự là một chuyện đáng tiếc trong đời.

Ly Lưu Bạch lắc đầu.

Thế gian vật tốt không kiên cố, đại khái đều là đạo lý như vậy.

Hắn đã lấy ra phi kiếm, ánh sáng màu vàng lưu chuyển như nước, đồi núi mênh mông đều ở trong một kiếm.

Lý Ấu An híp mắt nhìn lại, chỉ thấy kiếm quang mênh mông bay lên trời, lấy xu thế nuốt núi đảo biển lôi kéo nhau mà đến.

Gió hồ mãnh liệt, suýt nữa lay động thân hình đơn bạc của nàng.

"Người phương nào dám quấy nhiễu bổn tọa tu hành?"

Trong hồ nổi lên sóng quang vạn trượng.

Có nữ tử mặc long bào bích thủy đột nhiên xuất hiện, từ đáy hồ không sóng không gợn phá nước mà đến.

Nữ tử kia đầu người thân cá, đuôi dài chập chờn đập vào trong hồ, đám vẩy ngũ sắc dày đặc bám ở trên đó, vô cùng hoa mỹ dị thường mà cũng rất sắc bén.

"Đại yêu Đà Nguyệt."

Lý Ấu An giơ tay áo che khuất gió hồ, nhìn nữ tử Yêu Giao có thân hình có thể so với núi cao trên không trung thì thào tự nói.

Nơi này vốn là chiến trường quyết sinh tử giữa các chính thần thượng cổ và các yêu linh.

Sau trận đại chiến đó, bốn mươi chín vị Sơn Thủy Chính Thần đồng loạt ngã xuống, Yêu tộc bị buộc vào trong nơi sâu nhất của chiến trường là giếng Lục Bác.

Đại yêu may mắn ở lại thiên hạ này, liền ngủ đông ở bất kỳ một dãy núi nào trong vùng đất hoang vu này hay là bất kỳ một dòng sông nào, luyện hóa mảnh vỡ thần linh còn sót lại ở đây, chờ Chí Thánh Yêu tộc lần nữa hạ xuống xuống nhân gian.

Đại yêu Đà Nguyệt, chính là một trong những đại yêu vương năm xưa ngủ say ở đáy hồ Bích Thủy này, luyện hóa thủy vận giang hà để đợi hóa rồng.

"Người?"

Nữ tử khoác long bào liếʍ liếʍ môi, đầu lưỡi tanh hồng chợt lóe rồi biến mất: "Ăn ngon."

Kiếm quang màu vàng bàng bạc dừng lại. Ly Lưu Bạch dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên đại yêu trên trời.

Thân hình đại yêu như núi cao.

Ở dưới núi cao, hắn nhỏ như hạt cải.

Đôi mắt lạnh như băng của nữ tử khoác long bào gắt gao nhìn chằm chằm nam tử Kiếm Tiên trên lưng đeo long khí, hoàn bội trên người vang lên leng keng. Đuôi dài chập chờn mà động, sát cơ đã sinh.

Ly Lưu Bạch cầm kiếm cười.

"Có thể gϊếŧ!"