Chương 15: Ép buộc

"Chủ sự cũng không phải Ly Lưu Bạch. Nếu hắn ở đây, có lẽ ta còn có thể nói thêm vài câu."

Năm đó hắn và Ly Lưu Bạch tỷ kiếm, hai người mặc dù không tính là hảo hữu, nhưng có vài phần cùng chung chí hướng.

"Cũng được, đi thôi."

Yến Xuân Đường lắc đầu, dẫn đầu bước xuống bậc thang.

"A? Nhanh như vậy liền đi sao, vậy ta phải làm sao bây giờ? Tiên sinh ngươi là Đại Kiếm Tiên, kiếm trong tay vừa ra, làm gì có ai không ngoan ngoãn nghe lời ngươi?"

Yến Xuân Đường giơ Ô Kiếm trong tay lên quơ quơ, Lý Ấu An hăng hái bừng bừng đang chuẩn bị khuyến khích một hồi tiết mục cưỡng đoạt Nhϊếp Linh Bình cứ như vậy mà câm miệng.

Nàng bất mãn nhảy xuống một bậc thang.

Lại nghe người phía trước nói: "Đi tìm Ly Sơ Hàn trước. Trước khi ra Kiếm phủ ta đã đồng ý với sư tôn Quan Thiện Kiếm Tiên của hắn, muốn thay hắn khâu lại kiếm tâm. Nếu có thể để cho hắn cầm kiếm lần nữa, chuyến đi này cũng không uổng công."

"Cầm kiếm lần nữa? Làm sao mà..."

Lý Ấu An ba bước chập lại làm hai bước nhảy đến bên người Yến Xuân Đường: "Ly Sơ Hàn vậy mà lại thành một tên vô dụng ngay cả kiếm cũng không chịu cầm nữa sao? Đồ Tô chưa chết, hắn không phải nên cao hứng liên tục phá kính, một bước thành Kiếm Tiên sao?"

Kiếm Tiên áo đen tuấn mỹ quay đầu mỉm cười, cười như xuân hàn se lạnh.

"Nếu ngươi không biết nói chuyện thì không nên mở miệng, ngươi chặt đứt cánh tay phải của hắn, làm sao lại không biết vì sao hắn không cầm được kiếm?"

Lý Ấu An bĩu môi, nhỏ giọng than thở: "Không phải hắn còn có tay trái sao?"

Yến Xuân Đường nhíu mày như núi, dứt khoát không nói gì nữa.

Lý Ấu An lại hăng hái: "Ly gia cũng không cho tiên sinh vào, vậy làm sao tìm Ly Sơ Hàn? Không bằng chúng ta gϊếŧ vào Ly gia đoạt Nhϊếp Linh Bình trước, ép Ly Lưu Bạch ra mặt, sau đó tiên sinh lại nói mình muốn giúp đệ đệ hắn khâu lại kiếm tâm. Như vậy cho dù hắn muốn ra tay với chúng ta, cũng phải bận tâm đến tiền đồ kiếm đạo của Ly Sơ Hàn..."

"Tiền trảm hậu tấu?"

Yến Xuân Đường hỏi ngược lại. Lý Ấu An gật mạnh đầu.

"Làm khó dễ người khác?"

Nam tử lại mỉm cười, Lý Ấu An chỉ có thể nhìn trời không nói.

"Lý Ấu An, ngươi có nghĩ tới chẳng may Ly Lưu Bạch muốn ra tay, mà ta lại đánh không lại hắn. Bại dưới tay hắn, khi đó ngươi nên làm gì bây giờ?"

"Hả?"

Lý Ấu An há hốc mồm.

Đã nói đương thời vô địch mà? Chẳng lẽ Thượng Thanh Kiếm Tiên chỉ là do đệ tử Kiếm phủ thổi phồng thôi sao?

"Trăm năm trước ta bị thương trong trận chiến với thiên ngoại yêu ma. Từ đó về sau bế quan dưỡng thương. Vốn nên dưỡng một giáp, nhưng bởi vì một ít biến cố, xuất quan sớm hơn ba mươi năm... Cho nên ngươi vẫn phải thành thật một chút. Nên biết nếu lúc này ta gặp Ly Lưu Bạch, thắng bại chỉ nắm năm năm."

Lý Ấu An có chút ủ rũ đuổi theo Yến Xuân Đường, hai ngón tay làm kiếm, vυ"t lên trời cao đâm đâm sau lưng hắn.

Ai ngờ Yến Xuân Đường quay đầu lại, tiếng nói vừa chuyển: "Nhưng mà chống lại ngươi, vẫn là không có chút hồi hộp nào."

Không có chút hồi hộp nào, một ngón tay đã có thể nghiền chết nàng.

Đuôi mắt nam tử hơi hẹp, giống như mang theo chút châm chọc, nhưng lúc nhìn kỹ, lại chỉ còn lại sự đạm mạc.

Lý Ấu An như không có việc gì thu tay lại, cười híp mắt nói: "Tiên sinh sao nỡ ra tay với ta? Ta vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời. Ngay cả một chút ý xấu cũng chưa từng nổi lên."

Yến Xuân Đường nhìn bông tuyết ngừng dần trên trời, bấm ngón tay tính toán, ước chừng tính ra chỗ Tuyết Lô Kiếm, liền ném Ô Kiếm bên hông lên trời.

"Tốt nhất là như thế. Đi thôi!"

Hắn dẫn đầu ngự kiếm bay lên, Lý Ấu An dậm chân ở trên tuyết, nhìn bóng dáng càng ngày càng xa kia nhẹ nhàng than thở: "Thật sự là sợ cái gì sẽ gặp cái đó..."

Rất nhiều năm trước lúc bái sư ở Kiếm phủ.

Nàng và Ly Sơ Hàn có tư chất cao nhất, tâm tính mạnh nhất. Trong cùng một thế hệ, chỉ có hai người bọn họ là có tu vi kiếm đạo không phân cao thấp.

Nữ hồ Đồ Tô rớt lại phía sau nửa bước, những đệ tử còn lại, thì bị bỏ lại phía sau ba người rất xa.

Chỉ là hôm nay, một Ly Sơ Hàn đứt tay phải ba mươi năm không cầm kiếm nữa, một Lý Ấu An đã chết ba mươi năm nay lại sắp chết, rốt cuộc ai mạnh hơn ai?