Chương 14: Không biết hối cải

"Thế nào, sợ gặp người trong Ly phủ?"

Yến Xuân Đường nhíu mày, trong lòng xoay chuyển. Lại cảm thấy lúc này là thời cơ không tồi.

Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Nếu là bởi vì áy náy, vậy thì tốt. Áy náy chứng tỏ ngươi biết sai. Sợ là ngươi ngay cả sai lầm của mình cũng không phân biệt được."

Lý Ấu An sững sờ tại chỗ, hiếm khi có chút nóng mặt.

Làm sao bây giờ? Nàng vẫn không cảm thấy mình có lỗi.

Nàng chỉ sợ người Ly gia vừa thấy nàng, liền cầm kiếm lập tức xông lên đâm xuyên nàng.

Ly Sơ Hàn chính là đệ đệ ruột của gia chủ Ly gia Ly Lưu Bạch, cũng là một Kiếm Tiên phôi tử trời sinh.

Ly Lưu Bạch đưa đệ đệ đến Kiếm phủ học kiếm, mục đích chính là chờ Ly Sơ Hàn thuận lợi chen chân vào hàng ngũ Kiếm Tiên, lại trở về thay hắn ta tiếp nhận vị trí gia chủ. Hắn ta cũng cầm kiếm đi xa, dốc lòng tu hành, dòm ngó phong cảnh trên Kiếm Tiên.

Nàng dùng một kiếm chém đứt cánh tay phải Ly Sơ Hàn lúc giận dữ trong lòng, cũng không nghĩ nhiều, nhưng lại thật sự làm mất đi cơ hội chen chân vào Kiếm Tiên trong vòng một giáp của Ly Sơ Hàn.

Ly Lưu Bạch mắt cao hơn đầu nhìn thấy nàng, chỉ sợ không để ý Yến Xuân Đường ở đây, sẽ ra tay với nàng.

Ly Lưu Bạch đánh không thắng Yến Xuân Đường là một chuyện, Yến Xuân Đường có che chở cho nàng hay không lại là chuyện khác.

Lý Ấu An để tay lên ngực tự hỏi, tình huống lúc này của mình có thể trải qua một chút sai lầm nào hay không?

Câu trả lời rất rõ ràng.

Với Ly phủ này, nàng tuyệt đối không muốn đi, cũng tuyệt đối không thể đi.

Về phần có sợ gặp người cũ không?

Ba mươi năm trước như mộng. Nàng ngược lại cũng muốn biết Ly Sơ Hàn sau khi bị chém đứt cánh tay phải có sợ gặp lại Lý Ấu An hay không.

Thượng Thanh Kiếm Tôn lần đầu dạy đồ đệ thấy Lý Ấu An lại bắt đầu dùng mũi chân nghiền sương tuyết trên mặt đất, liền biết một đống lời của rồi của hắn là nói cho quỷ nghe.

Chỉ mới ba ngày mà thôi, hắn đã có thể nhìn ra lúc này nàng từ đầu đến chân đều để lộ ra ý "không muốn đi".

Mặt Yến Xuân Đường lại lạnh như băng.

"Ngươi ở lại đây cũng tốt. Nhưng đừng quên trước khi ra Kiếm phủ, ngươi đã đồng ý với ta hai điều kiện."

"Không được ra tay với người khác, càng không được động tâm xấu xa."

Lý Ấu An ôm áo lông nặng trong lòng gật đầu, cũng lười cười nữa.

Nàng ôm chặt áo lông ấm áp trong lòng, cằm vừa vặn đặt trên chiếc mũ lông chồn mềm mại. Lúc kinh ngạc xuất thần, thần sắc không tối tăm như thường ngày. Chỉ còn lại bình yên thong dong, giống như một thiếu nữ bình thường chưa từng trải qua mưa gió gì.

Xa xa, Yến Xuân Đường đứng ở chỗ cao nhất của chín trăm chín mươi bậc thang quay đầu, nhìn thấy chính là bóng dáng thiếu nữ áo xanh lẳng lặng đứng ở trong tuyết.

Có thứ gì đó lóe lên trong lòng hắn, cuối cùng lại giống như gió thổi tuyết biến mất không dấu vết, khiến người ta suy nghĩ không thấu.

Yến Xuân Đường cầm Ô Kiếm quay đầu lại.

Hắn cũng nói không rõ, rốt cuộc là bộ dáng cả người đầy gai của Lý Ấu An ngày thường tốt hơn, hay là bộ dáng im lặng của nàng lúc này tốt hơn.

Nhưng mà, nếu như nhân gian vẫn người còn nhớ nàng, chỉ sợ đều hi vọng nàng giống người sau nhiều hơn.

Lý Ấu An đứng trong tuyết đếm bông tuyết, đếm tới ba trăm hai mươi tám bông, trên vai nàng đã rơi một lớp tuyết mỏng. Nàng dậm chân trong tuyết, liền chấn động làm rơi đi rất nhiều, đợi tiếp tục đếm tới ba trăm hai mươi chín bông, đã thấy Kiếm Tiên áo đen tiến vào cửa lớn sơn đỏ của Ly gia không được bao lâu, lại cầm kiếm, bị người khách khách khí khí mời ra.

Vẻ mặt Yến Xuân Đường thong dong, Lý Ấu An cả kinh ngay cả cằm cũng sắp rớt.

"Không phải chứ. Ly Lưu Bạch ngạo khí như vậy sao, ngay cả mặt mũi Yến Xuân Đường ngươi cũng không cho? Ngươi đường đường là Thượng Thanh Kiếm Tiên, Đại Kiếm Tiên nha!"

Tốt xấu gì cũng mời người ngồi xuống uống chén trà chứ! Vội vàng đuổi khách như vậy, sẽ không sợ Đại Kiếm Tiên phi vèo một kiếm, quấy đến Ly phủ long trời lở đất sao?

Yến Xuân Đường nhìn nàng có vẻ khoa trương, cố gắng châm ngòi thổi gió, giữa lông mày liền nhịn không được lộ ra chút bất đắc dĩ.

Đúng vậy, cũng không biết là chiếm ánh sáng của ai.

Hắn được người long trọng mời vào, vừa mở miệng đề cập ý đồ đến, lại bị trực tiếp hạ lệnh đuổi khách "mời" ra.

Phải nói là Lý Ấu An thật sự khiến người ta hận, hay là Yến Xuân Đường hắn đã lâu không đi lại trên đời?