Chương 9: Yêu giới Yểu Khanh

(*Chương này siêu dài a bà con T_T)

Hai sư đồ trở về Tịch Vân điện. Huyền Dư phất tay khôi phục nguyên trạng, là mái tóc bạc so với ánh trăng còn long lanh đẹp mắt gấp nhiều lần. Thiên Ngu trông thấy hai người, mặt nghệt ra nhưng rất kịp thời phản ứng, nhanh chóng quỳ xuống: “Bệ hạ, yêu môn công kích U Hải, kết giới bị vỡ, Nam Thủy cấp báo.”

Huyền Dư chau mày, một lát sau khẽ gật đầu: “Điểm binh, một trăm ma binh, hai trăm đệ tử, đi U Hải.”

“Tuân lệnh.” Thiên Ngu lĩnh mệnh cáo lui.

Trên điểm tướng đài, Tiểu Bao đứng cạnh Huyền Dư. Dưới đài mấy trăm người quy củ xếp thành ba hàng. Ma binh một thân khôi giáp, Bất Quy đệ tử vận hắc bào, sĩ khí toát ra bừng bừng.

Tiểu Bao bị tóc sư tôn không ngừng bay vào mặt, nhột nhạt muốn cười. Nó khép mắt tránh né, khoảnh khắc cúi đầu liền trông thấy một ánh mắt tức giận.

Tiểu Bao sửng sốt. Nhận ra là Lạc Cầm, nó nghi hoặc nhìn hắn.

Lạc Cầm chỉ hừ lạnh một tiếng, quay sang bên cạnh cùng sư huynh nói chuyện.

Nó khẽ cười một tiếng, chỉ coi như một tiểu hài tử cáu kỉnh. Lạc Cầm hướng về phía Chu Trịch thề nhất định phải đánh nó bay khỏi lôi đài, lúc đó vừa vặn nó đi qua nghe thấy. Vừa lúc xảy ra sự biến U Hải, đoán chừng nó với Lạc Cầm không có cơ hội tỷ thí rồi.

U Hải ở phía nam, tiếp giáp tận cùng thiên giới, cũng là ranh giới giữa Ma giới và Yêu đạo. Kết giới nơi đó vững chắc kiên cố, nhưng không biết tại sao thời gian gần đây liên tục bị phá hỏng. Ma giới cùng Yêu đạo rất nhiều lần phái người tới sửa chữa, vẫn không thấy có kết quả.

Ma binh cùng Bất Quy đệ tử lần lượt đằng vân hoặc ngự kiếm bay đi, tạo thành một dải trắng kéo dài nơi chân trời. Huyền Dư gật đầu, chuẩn bị đằng vân; hắn nhìn thoáng qua tiểu đồ đệ đang định ngự kiếm, hơi cau mày suy tư một lát, sau đó bất kể nó nguyện ý hay không, trực tiếp nhét nó dưới cánh tay đằng vân biến mất ngay tại chỗ.

Căn bản ban đầu Tiểu Bao còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, đợi nó phát giác, đã thấy mình bị sư tôn kẹp dưới cánh tay.

Đáng thương Tiểu Bao nắm kiếm cố gắng giãy dụa nhắc nhở sư tôn, nhưng sức lực như đá ném biển sâu biệt vô âm tích. Cuối cùng nó dứt khoát đã vô ích thì khỏi cần tốn công, nhàn nhã hưởng thụ, còn không ngừng đưa tay bắt lấy những đốm mây xẹt qua chóp mũi.

Trong lục đạo, tốc độ đằng vân của Ma quân bệ hạ phải khiến người người ghen tị. Khoảng cách mất hai ngày ngự kiếm từ Bất Quy đến U Hải, hắn đằng vân chỉ cần một canh giờ.

Chỉ khổ Tiểu Bao, chân vừa đáp xuống bãi cát bên bờ U Hải, lập tức bò lên tảng đá nôn ọe dữ dội.

Huyền Dư không giải thích được. Năm đó Ninh Trường Nhàn đằng vân tốc độ còn nhanh hơn nhiều, lục đạo ít người có thể bay kịp cùng nàng. Song nàng mang theo hắn cùng phi hành, hắn cũng chưa bao giờ không thích ứng được.

Tương Tự tựa hồ hiểu thấu suy nghĩ của hắn, thở hồng hộc ngồi bệt trên cát. Hắn bình thường luôn giữ gìn vẻ thư sinh thanh tao trầm tĩnh, giờ phút này cũng bất chấp cái gì mà ôn văn hình tượng, thanh âm rời rạc vô lực: “… Đó là… Đương nhiên, năm đó thượng tiên đưa… đưa người cùng phi hành, cố ý dùng… dùng thuật giảm bớt xóc nảy…”

Huyền Dư khẽ cong khóe miệng, tựa như mỉa mai tự giễu. Đầu ngón tay ngưng tụ một tia sáng, rất nhanh điểm lên trán tiểu đồ đệ. Tiểu Bao mê man kêu một tiếng sư tôn rồi yếu ớt ngất đi.

Huyền Dư ôm lấy nó.

“Đưa ta đi xem nơi kết giới bị phá.” Hắn phân phó.

Tương Tự khuôn mặt mệt mỏi khóc than, hai chân run rẩy chống đỡ thân thể, lộ ra vẻ lảo đảo muốn ngã, “Biết thế để cho Thiên Ngu đi với người.” Hắn rũ đầu nửa thật nửa giả oán trách.

Nam Thủy đi tới trước mặt Huyền Dư, thấy trong ngực hắn ôm tiểu đồ đệ, khẽ chau đôi mày xinh đẹp.

“Bệ hạ.” Nàng hành lễ.

Huyền Dư gật đầu: “Dẫn đường.”

“Dạ” Nam Thủy nói tiếp, “Chi bằng để thuộc hạ phân phó thị nữ đưa Tiểu Bao đi nghỉ ngơi, đưa theo có chút bất tiện, dù sao cũng là một hài tử, thỉnh thoảng biên giới U Hải còn có yêu vật xuất hiện.”

Huyền Dư cau mày bước lên mặt biển U Hải: “Dẫn đường, ta nói chuyện không muốn nhắc đến lần thứ hai.”

Nam Thủy lúng túng tuân mệnh.

Tương Tự nheo mắt, châm chọc cười một tiếng. Nam Thủy trừng hắn. Hắn vẻ mặt không đổi, hai tay khoanh lại trong áo, nhìn hướng kết giới phía trước phiếm nhẹ một tầng hồng quang.

Khu vực kết giới U Hải bị phá vỡ quả thật rất tồi tệ, kết giới vỡ nát tạo nên những luồng gió hung mãnh, quật tung vạt áo mấy người.

“Về trước, ngày mai quay lại.” Huyền Dư phân phó.

Trong chớp mắt, thân ảnh mấy người biến mất không một dấu vết.

Huyền Dư nhận ra muốn phong bế kết giới quả thật không quá phức tạp. Đến giờ vấn đề chưa thể giải quyết, chắc chắn là có kẻ gây trở ngại. Tự trong lòng hắn đã đoán định, nhưng vẫn muốn cho hai trăm đệ tử Bất Quy chưa có kinh nghiệm tới cùng mình giải quyết vấn đề.



Bất Quy đệ tử tập hợp bên bờ U Hải, Huyền Dư gật đầu ra hiệu cho họ tiến lên.

Đoàn người nối nhau bước vào U Hải. Thoáng chốc nước biển U Hải đen thẫm cùng các đệ tử hắc phục hòa vào một thể, chỉ thấy từng làn sóng dập dềnh trên mặt biển phản chiếu ánh sáng mặt trời.

“Tiểu Bao” Huyền Dư chắp tay nhìn về phía trước, “Ngươi cũng đi.”

“Dạ.” Tiểu Bao gật đầu, tiến vào trên U Hải.

Mặt nước rung động tán loạn, không thể phân biệt được đó là dấu vết bước chân người nào. Nam Thủy nhướng mày tập trung quan sát một lúc, nhỏ giọng cảm khái: “Hài tử Tiểu Bao này, sóng gợn dưới chân thật nhỏ.”

Tương Tự nghe được cười khổ.

Đâu chỉ là nhỏ, căn bản là không có chút dấu vết nào. Còn nhỏ tuổi nhưng tâm cảnh đã đạt đến mức bình tĩnh vô ba.

“Xem ra tiên cốt rất tốt, cũng rất thâm sâu.” Nam Thủy tiếp tục cảm khái. Nàng biết tính toán của Ma quân bệ hạ, len lén đưa mắt nhìn hắn.

Huyền Dư khép hờ mắt cười nhạt, áo choàng tung bay sau lưng: “Vậy thì sao?”

Nam Thủy tựa hồ còn muốn nói thêm điều gì, lại bị Huyền Dư giơ tay lên chặn lời.

“Chuyện ta quyết định không gì có thể ngăn cản.”

“Nhưng mà, bệ hạ! Đó là làm trái thiên mệnh. Ngài biết trái lại thiên mệnh sẽ có hậu quả như thế nào mà!” Nam Thủy nghe vậy lớn tiếng phản bác, Tương Tự thất vọng thở dài.

Huyền Dư quay đầu lại nhìn Nam Thủy. Nam Thủy gắng hết khí lực mới có thể cùng hắn đối nhãn; nàng cắn môi, quật cường nhìn thẳng mắt hắn. Huyền Dư nới lỏng ánh mắt áp bức, trầm thấp trả lời: “Làm trái thiên mệnh lại có hậu quả gì, ta là sư tôn của nó, vận mệnh trắc trở ta thay nó ổn thỏa, đường đời hiểm nguy ta chắn trước chở che, vạn sự khắc có ta thay nó chu toàn. Như vậy vẫn còn đáng băn khoăn sao?”

“Không có.” Nam Thủy quay đầu đi, không nói thêm lời nào.

Tương Tự như cũ khoanh hai tay lại trong áo, thần sắc nhàn nhạt không biết đang suy nghĩ điều gì. Nam Thủy rốt cục chịu không được không khí áp bức, xoay người bay về phía chân trời.

“Ngài có nắm chắc không?” Tương Tự nhìn theo bóng lưng Nam Thủy rời đi, nhỏ giọng hỏi Huyền Dư.

Huyền Dư bình tĩnh đáp: “Mười phần. Kể cả tiên cốt đã tu luyện đến trăm năm, ta vẫn có biện pháp, ngoại trừ —“ hắn hơi ngừng lại, không tiếp tục nói nữa.

Tương Tự tâm tư mẫn tiệp đương nhiên biết hắn đang ám chỉ người nào, ngoại trừ — Ninh Trường Nhàn.

Tương Tự đột nhiên nhớ năm đó hắn ngồi bên hồ Côn Luân, bắt gặp cảnh Ninh Trường Nhàn lội nước hái sen. Trong lòng xuất hiện một loại dự cảm, không biết là tốt hay xấu, giống như một lời nguyền hoặc một lời chúc phúc dài, bắt đầu đọc lên những âm tiết đầu tiên.



Càng gần tới khu vực kết giới bị phá vỡ, gió lớn tốc càng mạnh.

Lạc Cầm xúi giục mấy đệ tử bên cạnh Tiểu Bao tách nó ra, một bộ dáng tiểu hài tử gắt gỏng xấu tính. Tiểu Bao chỉ cúi đầu mỉm cười, âm thầm dùng pháp thuật đuổi mấy con độc ngư dưới chân Lạc Cầm.

Nơi kết giới bị vỡ giống như một huyệt động, gió lớn không ngừng từ bên trong thổi ra. Tiểu Bao chau mày quan sát, mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng. Nó nhìn xung quanh như đang tìm kiếm cái gì.

Lạc Cầm nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh của đám đệ tử. Hắn chỉ huy tất cả ngồi xuống xếp bằng bắt đầu sử dụng pháp thuật tu sửa miệng kết giới.

Tiểu Bao tiến lại gần, cẩn thận từng chút thử dùng tiểu pháp thuật tác động lên kết giới, biệt vô âm tích như đá chìm đáy biển. Tiểu Bao lùi lại một bước: “Dừng lại.”

“Ngươi nói gì?” Lạc Cầm hỏi ngược lại.

“Ta nói dừng lại.” Tiểu Bao nói, “Có người động tay động chân đến kết giới này.”

Lạc Cầm hừ lạnh: “Làm sao ngươi biết được, yêu ngôn hoặc chúng.”

Tiểu Bao xoay đầu nhìn kết giới ngày càng mất dần màu sắc: “Việc tu sửa kết giới cỏn con tại sao lại cần phải trực tiếp thông báo về Tịch Vân điện Bất Quy Sơn?! Ngươi đã không nguyện ý nghe ta, vậy thì thôi.”

Tiểu Bao dứt lời, bình tĩnh đứng đó chờ đợi.

Màu sắc kết giới dần dần biến nhạt rồi mất hẳn. Bóng người phía sau kết giới dần dần lộ diện. Là một đám yêu tinh, dẫn đầu là một nam nhân da trắng nõn, đôi mắt hoa đào hẹp dài, ánh mắt dường như có thể tổn thương người khác. Mái tóc đen chảy dọc từ bờ vai của hắn xuống, trơn bóng tựa gấm, mềm mại tựa nước U Hải.

Một hồi xôn xao. Ma quân bệ hạ ánh mắt không một gợn sóng, dường như hết thảy đều trong dự liệu.

Tiểu Bao thấy người này rất quen.

Nam nhân kia khóe miệng nở một nụ cười câu hồn đoạt phách, chậm rãi tiến về phía Tiểu Bao. Áo choàng đỏ thẫm theo bước chân tạo ra từng đợt sóng dập dờn nhẹ nhàng, tựa như bước bước sen nở.

Hắn nhìn một vòng xung quanh, ánh mắt dừng trên người Tiểu Bao. Cúi người xuống nhìn vào mắt nó, Tiểu Bảo cũng ôn hòa nhìn vào mắt hắn.

“Ngươi trông rất giống một người.” Hắn nhíu chặt mày, phất tay lộ ra hoa văn giữa mi tâm. Tiểu Bao lúc này mới có thể tránh khỏi cái nhìn chăm chú của hắn, thở phào nhẹ nhõm. Nó quay đầu đi, nhưng tầm mắt theo vạt áo mở rộng trông thấy làn da tuyết trắng cùng xương đòn nhô ra.

Tiểu Bao nhíu mày.

“Thật sự rất giống.” Hắn nói tiếp.

Tiểu Bao hỏi: “Ai?”

“A, là nàng đó, ta cùng nàng đấu cả đời, cuối cùng nàng cùng ta đồng quy vu tận, cùng chết vì tình a.” Hắn dường như nhớ tới chuyện gì buồn cười, mỉm cười liên tục.

Cảm giác quen thuộc càng ngày càng mãnh liệt.

“Ngươi tên là gì?”

Nam nhân kia dùng ngón trỏ nâng cầm Tiểu Bao: “Thế nào, thơm thúc thúc một cái, thúc thúc sẽ nói cho ngươi biết.”

Tiểu Bao cười khổ, quen thuộc đáp lời: “Đừng vội hồ nháo.”

Hắn ung dung nở một nụ cười, đáy mắt đầy vẻ thản nhiên.

Tiểu Bao tiếp tục hỏi: “Ngươi rốt cục —“

“Yểu Khanh!” Thanh âm có chút không chắc chắn vang lên từ phía sau. Yểu Khanh chậm rãi quay đầu lại, lắc nhẹ tay chào hỏi, tay áo rộng rãi theo động tác của hắn trượt xuống khuỷu tay.

“Ai nha, là ngươi a, đã lâu không gặp” Yểu Khanh uể oải đáp, “Ô, đọa tiên rồi sao, thật là đáng tiếc.”

Tương Tự cay đắng cười: “Mấy trăm năm rồi, cảnh còn người mất.”

“Nhớ ra rồi.” Yểu Khanh lắc lư bước đi, dưới chân một hồi sóng gợn dập dờn, “Đây không phải là đồ đệ của Ninh Trường Nhàn nàng sao? Năm đó nàng thương hắn thương tận xương tủy ấy nhỉ? Nàng chết, biến thành cô nhi bơ vơ không chỗ nương tựa nên đọa ma đạo sao?”

Huyền Dư đứng trước mặt Yểu Khanh, mặt không biểu tình.

“Lui ra.” Hắn ra lệnh cho đám đệ tử phía sau.

Yểu Khanh tiếp tục châm chọc: “Làm sao đây? Ninh Trường Nhàn nàng mà biết ngươi nhập ma, chắc sẽ vô cùng thương tâm —“ tựa hồ nghĩ đến điều gì buồn cười hắn không nhịn được bật cười, “Nhắc mới nhớ, đấu cùng nàng mấy trăm năm, ta còn chưa từng thấy vẻ mặt thương tâm của nàng đâu, thật là thiếu sót.”

“Cấm gọi tên nàng.” Huyền Dư thấp giọng nói, kết giới đã bị phá vỡ hoàn toàn, gió thổi trên U Hải còn dữ dội hơn ở Bất Quy Sơn, “Ngươi không xứng.”

Yểu Khanh giễu cợt: “Ồ ta không xứng, tốt xấu gì ta cũng cùng nàng chung một chỗ đấu đá cãi lộn tổng cộng hai trăm linh một năm, còn ngươi? Mặc dù năm ấy ta bị nàng chế trụ ở Giao Trì, nàng bị thiên kiếp thiêu đốt, ta nhưng sẽ không quên ngươi quỳ trên mặt đất —“

“Câm miệng!” Huyền Dư đưa tay bắt đầu kết thủ ấn.

Yểu Khanh vẫn khinh bạc mỉm cười, nhưng đôi mắt hoa đào đã trầm xuống. Hắn chậm rãi đưa tay phải lên.

Trùng kích cường đại khiến tất cả mọi người xung quanh đều phải che mắt. Đến khi gió từ trùng kích tan bớt, mọi người ngẩng đầu, liền trông thấy hai người bọn họ bị một vầng kim quang khổng lồ bao phủ, xuyên qua lớp sáng ngăn cách mơ hồ có thể thấy hai bóng người giao đấu. Nhưng vô luận cách nào cũng không thể tiến thêm một bước mà nhìn cho rõ. Cứ như thế chừng hơn một canh giờ chờ đợi, tâm tình mọi người càng ngày càng khẩn trương.

Đột nhiên một tiếng nổ vang, kết giới kim sắc nứt ra.

Yểu Khanh gạt những sợi tóc bị gió thổi tán loạn vào miệng, đưa tay chùi sạch vết máu trên môi: “Ninh Trường Nhàn nàng dạy dỗ được một đồ đệ thật tốt.”

Huyền Dư không phản ứng, vẫn một bộ mặt băng sơn vô cảm trăm năm không đổi. Yểu Khanh chòng chọc nhìn hắn một lúc, rốt cục chịu không nổi, khoát khoát tay: “Được rồi được rồi, đánh không lại ngươi, ta nhận thua.”

Xoay người bước qua kết giới: “Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi uống rượu.” Hắn vung tay kết ấn, dựng lại kết giới. Huyền Dư cũng bắt đầu đưa năng lượng vào kết giới.

Khi vết nứt chỉ còn lại một khe hở, Yểu Khanh ngáp một cái: “Này, bên kia, tiểu nha đầu bên kia.”

Tiểu Bao chỉ vào mũi mình.

“Không sai, là ngươi đó.” Yểu Khanh yêu mị nháy mắt, “Rảnh rỗi thì tìm thúc thúc chơi, thúc thúc dẫn ngươi đi ăn ngon.” Ngữ khí điềm nhiên như nói nhiều thành quen, giọng điệu tràn đầy vẻ dụ dỗ.

“A…Vâng.” Ngu ngơ ngây ngốc.

Đầu bị hung hăng vỗ một cái, Tiểu Bao ôm đầu: “Á!”

“Ngu ngốc!” Lạc Cầm nói.

Đúng lúc đó, Huyền Dư đưa mắt nhìn qua, Tiểu Bao ngẩng lên vừa vặn chạm mắt, nhất thời cảm giác cả người lạnh như băng. Lúc này nó mới chịu tỏ ra hối lỗi một chút cho có lệ.

Đám yêu đạo của tên tiểu tử kia thỉnh thoảng nhàn cư vi bất thiện lại chạy tới khıêυ khí©h chọc phá, hằng năm đều như vậy vài lần. Bình thường bọn họ chẳng qua chỉ đứng ở chỗ kết giới giở trò nghịch phá qua loa rồi trở về, lần này có vẻ cao tay hơn một chút.

Đại khái cũng bởi Yểu Khanh.

Mà chính là điểm này khiến cho bàn tay giấu dưới áo bào của Huyền Dư nắm chặt đến tái nhợt.

Ba trăm năm trước, Ninh Trường Nhàn cùng Yểu Khanh tại Thiên kiếp hôi phi yến diệt, hai người đương nhiên bị hồn phi phách tán. Nhưng vì sao Yểu Khanh lại có thể an an ổn ổn xuất hiện ở nơi này?

Nếu là như vậy, vậy còn nàng đâu?

“Không có khả năng.” Tương Tự nói.

Huyền Dư nhíu mày: “Ta biết.”

Năm đó Thiên kiếp nhắm ngay người, vốn chính là Ninh Trường Nhàn. Yểu Khanh nhờ vào tu vi cường đại có thể giữ được tam hồn thất phách, chuyển thế tu luyện rồi trọng sinh. Nhưng Ninh Trường Nhàn thì không phải vậy.

Tình cảnh năm đó, hắn nhớ rất rõ.

Hắn quỳ trên mặt đất cầu xin nàng, nàng chỉ bình tĩnh nhìn hắn một cái, không có bất kì lưu luyến. Nàng vốn dĩ không muốn tránh né không muốn chống cự, bất kì ai cũng không thể níu kéo nàng.