Chương 10: Nhất mộng thiên niên

Đến gần trưa, chúng đệ tử Bất Quy tập hợp lại trên bờ cát, kẻ đứng người ngồi, nhưng thần sắc đều chung một vẻ ủ rũ.

Huyền Dư vung tay áo, hướng bọn họ nói: “Lấy lại tinh thần.”

Các đệ tử sửng sốt, ồn ào nhấc người dậy, nhưng trông vẫn vô cùng uể oải. Tương Tự ôn hòa mỉm cười xoa đầu một tiểu đệ tử bên cạnh hắn. Hài tử kia mặt mũi như đưa đám, dụi dụi vành mắt hoe đỏ.

Vừa lên Bất Quy bọn họ đã cố gắng học tập. Lần đầu được trọng dụng lại bởi vì thiếu quan sát mà thất bại, thậm chí còn khiến Ma quân bệ hạ phải tự mình xuất thủ. Đối với những kẻ luôn kiêu hãnh như bọn họ, tự tôn ít nhiều cũng bị đả kích.

“Các ngươi lần đầu tiên xuất sơn, ta không trông đợi các ngươi sẽ thắng lợi.” Huyền Dư nói, “Bên ngoài không giống như Bất Quy, âm hiểm xảo trá âm mưu tầng tầng lớp lớp. Bất cẩn một chút, lập tức sẽ sập bẫy.”

Huyền Dư thoáng nhìn kết giới phiếm một tầng hồng quang phía xa biển trên biển, tiếp tục nói: “Lần này xuất hành, các ngươi nhất định phải hiểu, thường một số việc không đơn giản như vẻ bề ngoài.”

“Dạ.” Chúng đệ tử tựa hồ như được hồi sinh.

Huyền Dư gật đầu, xoay người dẫn tiểu đồ đệ rời đi.

Tương Tự cười cười nói tiếp: “Hôm nay cũng chưa phải trở về, phụ cận có mấy thôn trấn, các ngươi có thể đi thăm thú một chút. Khuya hôm nay sẽ có tiệc rượu tại Thủy Nhược Cung bên U Hải. Mau đi đi, hảo hảo giải sầu.”

Đệ tử lập tức hò reo hoan hô tung trời.

Tiểu Bao cẩn thận cứ bước một bước lại nhìn. Đáng buồn lại phải đi cùng vị sư tôn đang toát ra khí tức người lạ chớ gần này. Nó suy tư một hồi, tiến lên kéo kéo tay áo Huyền Dư.

Huyền Dư dừng bước.

“Sư tôn.” Cất giọng thỉnh cầu mềm mại.

Huyền Dư cúi đầu nhìn mắt nó.

“Sư tôn.” Tiểu Bao vươn đầu ngón tay chỉ chỉ đám đông sau lưng.

Hắn hiểu ý vỗ vỗ đầu nó. Đúng là tâm tính tiểu hài tử, vẫn còn thích tụ tập tham gia náo nhiệt, cùng sư tôn buồn chán này ở chung một chỗ quả thật thiệt thòi cho nó: “Đi đi.”

Tiểu Bao cười híp mắt, vươn tay, ngọt ngào gọi: “Sư tôn.”

Huyền Dư lần này nhìn không hiểu.

Tương Tự đứng ở một bên thấy cảnh này bật cười ra tiếng, hắn lấy ra ít bạc vụn đặt lên lòng bàn tay đang xòe ra của nó. Tiểu Bao vui vẻ hướng hắn cười cười, rồi quay ra vẫy vẫy tay với Lạc Cầm đang sốt ruột đứng chờ.

“Nuôi đồ đệ thật sự rất phiền toái.” Tương Tự nói với Huyền Dư.

Huyền Dư khẽ gật đầu.

“Hiện tại mới là bắt đầu thôi.” Tương Tự có chút hưng tai nhạc họa (*cười trên nỗi đau khổ của người khác), “Ta vốn nghĩ tiểu đồ đệ này của ngươi sẽ bớt phiền hơn. Bất quá bây giờ xem ra còn rất nhiều điều phải dạy.”

Huyền Dư thuận miệng hỏi: “Còn có cái gì?”

“Không để bị quái thúc thúc dụ dỗ a. Tỷ như Cố Nhạc An, Yểu Khanh chẳng hạn.” Tương Tự đùa cợt.

“Ừm.” Hắn thế nhưng lại nghe vào.

Tương Tự nói tiếp: “Thật không biết người như ngươi sẽ chăm sóc tiểu hài tử như thế nào. Thiên Ngu nói rất đúng, không bằng ban đầu ta thu đồ nhi này đi.”

Huyền Dư hừ lạnh một tiếng.

“Ta biết ngươi không thích nghe, nhưng ngươi nhìn ngươi xem, đãng trí nặng đến độ bỏ đói một hài tử đến nửa năm, đến giờ ta vẫn hoài nghi làm sao nó sống được.” Tương Tự vừa nói vừa lắc đầu.

“Ta biết rồi.” Huyền Dư biết, Tương Tự nói những lời này chẳng qua là muốn hảo hảo nhắc nhở hắn, lại sợ trực tiếp nhắc đến quan hệ sư đồ sẽ chạm vào nỗi đau của hắn, “Yên tâm.”

“Đương nhiên yên tâm.” Tương Tự mỉm cười nói, “Ta cùng Thiên Ngu đánh cuộc bốn vò Túy Xuân Thu, ngươi nuôi nó cùng phải tám năm.”

Huyền Dư trong lòng không vui. Cũng không phải chó mèo, cái gì mà nuôi với không nuôi. Hắn nghe những lời này đột nhiên tâm nảy sinh bất mãn, hắn cau mày, kiềm nén tâm tình này lại: “Thiên Ngu nói như thế nào?”

Tựa hồ tâm trạng không tệ, Tương Tự nói: “Hắn nói, tính tình như bệ hạ có thể chiếu cố nó một năm là cùng. Nhưng nếu tiên cốt biến mất rồi, bệ hạ nhất định bỏ quên nó. Thiên Ngu hắn mỏi mắt chờ mong đến ngày đó hắn có thể tiếp nhận hài tử này rồi. Bệ hạ cũng biết, Thiên Ngu đối với tiểu nữ hài trạc tuổi đó đặc biệt —“

Huyền Dư ngắt lời hắn: “Bảo hắn quên ý nghĩ này đi.”

Tương Tự quy củ hành lễ, cười nói: “Nhất định ta sẽ chuyển lời lại cho hắn.”



Lạc Cầm ngạo mạn nhìn Tiểu Bao.

Tiểu Bao chỉ ôn hòa cười yếu ớt nhìn lại hắn. Rốt cục chịu không được, Lạc Cầm ôm đầu rêи ɾỉ một tiếng: “Được rồi, được rồi, là ta tới nhận sai.”

Tiểu Bao kiễng mũi chân gian nan vỗ vỗ đầu hắn: “Hảo hài tử.”

Lạc Cầm: “…….”

Hai người liền kết bạn cùng nhau đi tới thị trấn phụ cận. Lạc Cầm tò mò: “Nếu như chúng ta đánh nhau, ngươi nói ai thắng?”

Tiểu Bao chỉ cười, thật sự bị ép trả lời liền đáp cho có lệ: “Không phải đã đánh qua rồi sao?”

“Không tính, không tính, ngươi dùng pháp thuật.” Lạc Cầm bất mãn.

“Vậy thì lần tới đánh sử dụng pháp thuật thôi.”

Lạc Cầm hừ một tiếng. Một hồi không chịu nổi trầm mặc, thiếu niên lại hỏi tiếp: “Tử quyết bệ hạ cho ngươi đâu? Ngươi đeo lên đi, bọn ta sẽ không nhận không ra ngươi, sẽ không có ai ở Bất Quy dám khi dễ ngươi nữa. Đừng giống trận tranh tài lần trước, mãi đến cuối mới biết ngươi là đồ đệ của bệ hạ.”

“Tử quyết?” Tiểu Bao cau mày suy nghĩ một chút, từ vạt áo trước lấy ra một sợi tơ bạc, đầu sợi treo một khối ngọc thạch tím khéo léo tinh xảo, “Ngươi nói cái này?”

Lạc Cầm quay lại, khối tử quyết trứ danh kia thì không thấy, lại thấy vạt áo trước ngực nó bị kéo ra quá rộng, hiển lộ một khoảng da trắng noãn. Hắn đỏ bừng mặt, cuống quít che mắt.

“Ngươi, ngươi, ngươi — ngươi có biết cái gì là nam nữ đại phòng không a!”

Tiểu Bao nghiêng đầu: “Là cái gì ăn được sao?”

Lạc Cầm: “……”

Con đường dẫn đến thôn trấn cỏ thơm tươi tốt, đỗ quyên trên đỉnh đầu không ngừng hót vang. Song tâm tình Lạc Cầm giờ phút này lại dị thường u ám.

“Phải mà lời này không phải đại bất kính.” Lạc Cầm thấp giọng nói, “Ta rất đồng cảm với sư tôn của ngươi, Ma quân bệ hạ.”

Ma quân bệ hạ ít nói trầm lặng, kiệm chữ như vàng; Ma quân bệ hạ lười nhác ngạo mạn, tính cách thẳng thừng; Ma quân bệ hạ phong tư trác tuyệt, ưu nhã mê người. Giờ phải đối đãi ra sao với đồ nhi độc nhất có hơi trì độn nhưng thiên tư cực tốt này của ngài đây?

Tiểu Bao nhìn Lạc Cầm, như cũ rất nghi hoặc.



Yến hội buổi tối ở Nhược Thủy là sự kiện chúng đệ tử mong chờ nhất. Yến hội không chỉ là được ăn những món ngon bình thường không bao giờ được ăn; quan trọng hơn là mỗi lần tổ chức yến hội cho Bất Quy đệ tử, đều sẽ có Túy Xuân Thu.

Túy Xuân Thu là rượu mạnh, tửu độ rất nặng. Mỗi đệ tử không được phép uống nhiều, nhưng chỉ nếm qua một chén lại khiến người ta thèm khát muốn uống thêm.

Dĩ nhiên, quy định này không áp dụng cho tất cả mọi người. Tiểu Bao ngồi bên bàn sư tôn nhà mình, tự nhiên không có ai gò bó nó. Không nhớ xưa kia mình là sư tôn của sư tôn, căn bản nó cũng đã quên nguồn gốc rượu này rồi.

Túy Xuân Thu là do tiên môn lão tửu quỷ Vô Cực thượng tiên tự mình ủ, nghe nói năm đó Tần Ôn Lĩnh, Cố Nhạc An, thậm chí Ninh Trường Nhàn đều có tới góp một phần. Thời điểm rượu ủ ra, lão tửu quỷ Vô Cực chịu không nổi, uống trộm một vò. Kết quả ngày hôm sau hắn đứng dưới tàng cây hoa đào khóc rống, nước mắt không ngừng. Hỏi ra nguyên nhân, là đêm hôm trước trong giấc chiêm bao mơ thấy lão thê ngày trước lúc hắn chưa thành tiên.

Bi thương thở dài, đặt tên là Túy Xuân Thu.

Lấy ý từ:

Vạn năm xuân thu đồ nhất túy, nhất mộng thiên niên thị phi hưu.

(*Xuân thu vạn năm một lần say, một giấc mộng dứt bỏ thị phi ngàn năm ).

Người ta nói Túy Xuân Thu có thể khiến ta thấy được chấp niệm sâu nhất trong đáy lòng mình. Cho nên sau khi rượu này ủ ra, đồn xa khắp giới lục đạo. Đơn giản là có chút nguyện vọng không thể đạt được, chỉ một lần say nằm mộng, hoặc gặp cố nhân, hoặc đạt thành mộng lớn, cũng thấy hạnh phúc.

Ban đầu các đệ tử còn có chút cẩn trọng, nhưng bởi vì phần lớn sư phụ bọn chúng không ở đây, cũng không cố kỵ gì nữa bắt đầu đùa vui ầm ĩ. Tiểu Bao không giống vậy, có sư tôn ngồi bên cạnh nhìn, chỉ có thể quy củ ngồi yên, cả nói cũng không được nói nhiều.

“Mỗi lần uống rượu này đều có một tư vị thật đặc biệt.” Nam Thủy nói.

Tương Tự gật đầu phụ họa: “Đầu lưỡi có thể cảm nhận được rất nhiều loại hương vị. Vị táo chua đầu hè, mùi đào vừa chín, sương sớm trên lá Tiên Môn Huân, hoa màu nhân gian, nhụy hoa đào Tử Quy, hạt sen Bồng Lai, nước hồ Côn Luân, hàn băng thiên trì… Nhưng còn có một hương vị, cho dù thưởng thức ngàn vạn lần cũng không thể đoán ra là hương vị gì.”

Huyền Dư đột nhiên nghe phịch một tiếng bên cạnh. Quay đầu nhìn lại, hóa ra là tiếng tiểu đồ đệ úp mặt xuống bàn. Huyền Dư đỡ nó ngẩng đầu, lập tức hối hận.

Sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt mông lung, rõ ràng là uống say. Hắn lắc cái bình bên cạnh, đã cạn sạch không còn một giọt.

Tương Tự nhìn vẻ mặt Huyền Dư, xoay mặt đi cười trộm. Nam Thủy ho khan một tiếng, lên tiếng nhắc nhở: “Ngài nên trông chừng nó một chút.”

Huyền Dư khuôn mặt ngàn năm cứng đơ không biểu tình bắt đầu xuất hiện vết nứt.

“Là….” Tiểu Bao lầm bầm, “Là —“

“Là cái gì?” Tương Tự buồn cười hỏi.

“Là lệ tình nhân.” Tiểu Bao nói xong, vươn ra ôm lấy cánh tay sư tôn nhà mình.

Tương Tự trợn to hai mắt khϊếp sợ, bất khả tư nghị nâng chén thanh ngọc lên, cúi đầu nhấp một ngụm, híp mắt đánh giá hồi lâu. Ánh mắt trở nên trầm mặc.

“Tương Tự?” Nam Thủy hỏi.

“Quả nhiên.”

“Cái gì?”

“Quả thực là lệ tình nhân.” Tương Tự nhìn Tiểu Bao tìm tòi nghiền ngẫm, ánh mắt sắc bén.

Tiểu Bao gương mặt đỏ ửng, nhắm mắt nằm trên đùi sư tôn, say túy lúy. Huyền Dư lạnh như băng liếc nhìn Tương Tự, phất tay áo rộng che kín đầu Tiểu Bao, ngăn cản ánh mắt săm soi của Tương Tự.

Tương Tự thất vọng thở dài: “Trước kia cũng không biết ngươi che chở đệ tử như vậy.”

Ma quân bệ hạ nheo mắt.

“Được rồi được rồi, ta không cố tình mà.” Hắn khoát khoát tay, “Chẳng qua chỉ là tò mò. Còn nhỏ tuổi làm sao mà biết tư vị lệ tình nhân, hơn nữa còn có thể phân biệt rõ ràng giữa bao nhiêu loại hương vị như vậy. Đồ nhi nhà ngươi mặc dù tiên cốt trời sinh, nhưng ta không tin hài tử chin tuổi có thể nhìn thấu hiểu rõ tình ái là gì.”

Huyền Dư trầm mặc, hồi lâu mới lên tiếng: “Túy Xuân Thu có thể chiêu nguyên tướng linh hồn, đại khái là trong thoáng chốc thấy được kiếp trước kiếp này thôi.”

Tương Tự tựa hồ tiếp nhận giải thích này, chuyển đề tài: “Ma binh báo cáo, mơ hồ thấy Cố Nhạc An xuất hiện ở U Hải, nhưng cách quá xa, không thể xác nhận.”

“Cố Nhạc An.” Ma quân rũ mắt, một hơi cạn sạch rượu trong chén.

“Ta biết rồi.”

Lời của Lãnh Tinh: Ta cần động lực ta cần động lực a ~~~~~~~~~~~~~