Chương 29: Ma quân trưởng thành sử (Nhị)

Editor: Trôi Tròn muội muội

Beta: Lãnh Tinh

Mấy chương này dài lê thê, tác giả càng ngày càng lười chia chương rồi T___T

Địa ngục nhân gian chính là như vậy.

Người chết đói đầy đất, ruồi nhặng bay khắp trời, chó với chuột cùng nhau ăn xác chết, khói đen cuồn cuộn, tiểu hài tử sắc mặt vàng vọt ôm xác cha mẹ mà khóc. Ôn dịch kèm theo hạn hán, đưa mắt nhìn đất chết vạn dặm, tìm không thấy dù chỉ là một chút màu xanh cây cỏ. Từ xưa tới nay, ôn dịch cùng hạn hán đều là thiên tai người trần sợ hãi, nhìn thấy cảnh tượng này, Huyền Dư mới biết được lời nói kia hoàn toàn là thật.

Tuổi nhỏ hắn cũng đã phải trải qua khổ sở nhân gian, thấu hiểu nỗi khổ thế nhân, nhưng về sau lên Tử Quy sơn bái Ninh Trường Nhàn làm sư phụ, mắt thấy đều là tiên nhân phiêu lãng, cảnh đẹp như họa, cảm nhận cũng đều là không khí hòa thuận vui vẻ giữa Tử Quy đệ tử với thượng tiên, liền quên lãng vài phần cuộc sống nhân gian. Hắn lúc này mới ý thức được, mấy năm nay sư tôn cho hắn cuộc sống sung sướиɠ an nhàn đến thế nào.

Ninh Huyền Dư cầm kiếm bước nhanh trên đường nhỏ chất đầy thi thể, đột nhiên một tia khí tức khác thường hấp dẫn sự chú ý của hắn, hắn vội vàng rút kiếm hướng về bóng đen phía sau mà đâm tới.

Giao đấu hai chiêu, cái bóng kia liền lộ ra nguyên hình, hóa ra là yêu quái bốn chân mặt người, yêu quái kia nhìn thấy Huyền Dư, nhận ra trên người hắn mặc đạo bào tiên môn, trên thân lập tức toát ra sát khi rét lạnh, tức giận nói: “Được lắm tiểu tử Tử Quy không sợ chết, ta liền thành toàn cho ngươi”.

Huyền Dư nhíu mày, vội vàng ứng chiến, nhưng bởi vì ở Tử Quy quanh năm đều chỉ học lý thuyết, chân chính áp dụng vào tình huống thực chiến này, hắn liền lộ ra kinh nghiệm non nớt, hơn nữa Ninh Trường Nhàn cho rằng tuổi hắn quá nhỏ, vẫn chưa bao giờ dẫn hắn xuất môn rèn luyện, cùng quái vật kia đấu pháp hắn có phần luống cuống tay chân.

Chỉ mới một lát, hắn đã thở hồng hộc, yêu quái dương dương đắc ý, buông lỏng cảnh giác, khıêυ khí©h nói: “Không phải Tử Quy các ngươi rất đắc ý là đứng đầu tiên môn sao, gϊếŧ huynh đệ ta, diệt tộc nhân ta, hôm nay ta cũng muốn cho ngươi nếm thử mùi vị bị xé nát.”

Huyền Dư ánh mắt chợt lóe, nhân cơ hội cầm kiếm trong tay hung hăng đâm vào bụng quái vật, yêu quái bị đau, hung hăng đâm móng vuốt vào bả vai Huyền Dư, kiếm trong tay hắn run lên rơi xuống, yêu quái gầm thét giơ móng vuốt lên, tựa hồ muốn một chưởng đập nát hắn.

Ninh Huyền Dư nhắm hai mắt lại, lần đầu tiên nếm trải cái giá của tuổi trẻ ngông cuồng.

Nhưng nằm ngoài dự liệu, trên người hắn không hề cảm thấy đau đớn, hắn mở mắt, phát hiện yêu quái vừa mới giương nanh múa vuốt kia giờ đã nằm trên vũng máu, Ninh Trường Nhàn một bên đang dùng tay áo lau chùi Thanh Hoan kiếm, tay áo nhuốm đầy máu. Nàng nhẹ nhàng nhìn Huyền Dư một cái, gọi: “Ai… Huyền Nhi.”

“Sư tôn.” Huyền Dư vừa vui mừng vừa hổ thẹn.

Ninh Trường Nhàn nhìn thấu tâm tư của hắn, tra Thanh Hoan kiếm vào vỏ, kéo tay hắn nâng dậy. “Ngươi lần đầu hạ sơn, đã gặp phải yêu quái như vậy, tinh thần hoảng sợ cũng là bình thường, không cần để ở trong lòng.”

“Nhưng mà…” Phản kháng vài cái rồi cũng chỉ có thể nằm chờ chết, hắn căm ghét loại cảm giác này.

Ninh Trường Nhàn ôn hòa vỗ vỗ bả vai hắn, “Việc này là do vi sư không đúng, bình thường ít đưa ngươi ra ngoài, vi sư rốt cuộc cũng là thiếu kinh nghiệm, có một số việc suy nghĩ không chu đáo vẹn toàn, Huyền Nhi có tha thứ cho vi sư không?”

Ninh Huyền Dư gật dầu: “Không phải lỗi của sư tôn, là do Huyền Dư học nghệ không tinh.” Hắn càng cảm thấy thống hận bản thân không có sức phản khán, âm thầm quyết định nhất định phải học toàn bộ tiên thuật Tử Quy sở hữu.

Lúc này, miệng vết thương trên vai bị yêu quái cào mới bắt đầu đau nhức, Ninh Trường Nhàn thấy sắc mặt hắn không ổn, lại nhìn thấy vết máu trên bả vai hắn, lập tức cầm máu cho hắn, sau đó kéo hắn đằng vân đi chữa trị, bấc đắc dĩ nói: “Lần này ngươi đi ra ngoài Trường Đinh sư thúc có biết không?”

“Ta… là ta lén đi ra ngoài.”

Trường Nhàn thở dài: “Nơi này quá mức nguy hiểm, lát nữa thương thế của ngươi được chữa trị xong, ta sẽ phái sư huynh của ngươi đưa ngươi quay về Tử Quy, hảo hảo ở Tử Quy chờ ta về, đừng hồ nháo nữa.”

“Sư tôn, ta không muốn quay về.” Huyền Dư quật cường lắc đầu.

Ninh Trường Nhàn kinh ngạc nhíu mày: “Vì sao?”

Đồ nhi nàng luôn luôn nhu thuận, đối với lời nàng nói luôn luôn là nói gì nghe đấy, vậy mà lại trực tiếp phản đối nàng, khiến nàng rất ngạc nhiên, chẳng lẽ đồ nhi trưởng thành cũng bắt đầu có tâm lí chống đối rồi?!

“Sư tôn, người vừa mới nãy còn nói bởi vì số lần người mang Huyền Dư ra ngoài quá ít, kinh nghiệm không đủ, Huyền Dư mới có thể lần đầu tiên gặp một ma vật nho nhỏ liền thúc thủ vô sách. Huyền Dư không nên như vậy, Huyền Dư muốn ở bên cạnh sư tôn rèn luyện.” Hắn dứt khoát nói ra suy nghĩ của bản thân.

Ninh Trường Nhàn lắc đầu: “Không được, ngươi tạm thời về trước, nếu là bình thường ngươi lén đi theo, ta cũng không ngại, sự tình lần này khẩn cấp, sợ là…”

“Người sợ ta thêm phiền toái cho người đúng không?”

“Huyền Nhi, không nên nói bậy bạ, vi sư sao có thể chê ngươi phiền toái, chẳng qua là vì vi sư có thể sẽ không lúc nào cũng che chở ngươi được, giống như hôm nay, nếu vi sư không đuổi tới đúng lúc vậy thì sẽ như thế nào?!” Nghĩ đến giả thiết này, ý nghĩ đưa đồ nhi về Tử Quy của Ninh Trường Nhàn càng kiên định.

“Người vẫn là chê ta phiền toái.” Huyền Dư cúi đầu xuống.

Ninh Trường Nhàn chỉ cảm thấy tranh cãi thêm về vấn đề này cũng không có kết quả, nàng đáp xuống trong viện tử một hộ dân. Trong viện có mấy người mặc áo bào trắng của Tử Quy đệ tử cùng Thiên Trì đệ tử đang bận rộn phơi dược liệu. Tử Quy đệ tử nhìn thấy nàng thì đều hướng nàng hành lễ: “Chưởng môn.”

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, mang theo Huyền Dư vội vàng hướng trắc viện đi đến.

Trong viện, một thượng tiên áo xanh đang đứng, tay đảo khuôn dược liệu, thấy có người đến, liền quay đầu lại, an tĩnh cười một tiếng, hắn cả người phong độ trí thức, giống như một thư sinh.

“Tương Tư, mau tới xem thương thế đồ đệ ta một chút.” Ninh Trường Nhàn đẩy Huyền Dư đến trước mặt hắn.

Người được gọi là Tương Tư thượng tiên kia kéo Huyền Dư qua, nhìn nhìn vết thương, vừa bắt mạch, vừa hướng Ninh Trường Nhàn khoa tay múa chân ra hiệu: [Không có gì đáng ngại, không bị nhiễm bệnh dịch, ta cho hắn hai gói thuốc, ăn rồi sẽ khỏi.]

“Vậy thì tốt rồi.”

Thượng tiên áo xanh đứng đó như một bức tranh, Ninh Huyền Dư đã nhớ ra hắn là ai. Tương Tư hắn vốn là nhi tử của Vô Cực thượng tiên thời điểm còn chưa tu luyện thành tiên cùng thê tử hạ sinh, rất có tiên duyên, tuổi còn trẻ đã vào tiên đạo, chỉ là đáng tiếc hắn là người câm, thuốc và châm cứu dùng hết nhưng vẫn như cũ không thể mở miệng nói chuyện.

Nguyên nhân Tương Tư thượng tiên nổi danh không phải do cha hắn, cũng không phải do tuổi trẻ thành tiên, mà là do hắn cưới nữ quỷ làm thê tử. Ban đầu khi tin này truyền ra, tam giới náo động, nhưng cho dù áp lực bên ngoài có lớn hơn nữa, cũng không so được với tình cảm sắt son giữa hai người. Cũng may Vô Cực lão nhân trước nay cho rằng hết thảy tùy duyên, cũng không phản đối, hai người có thể thuận lợi mà thành thân.

Sau lại nghe nói một tiên một quỷ ngày ngày trôi qua ân ái, uyên ương bền chặt rất đáng ganh tị.

Một lát sau, Tương Tư từ trong phòng đi ra, đưa hai bao thuốc cho Ninh Trường Nhàn, tiếp theo ra dấu hỏi nàng: [Ngươi mới từ bên kia trở về?]

“Phải” Ninh Trường Nhàn trả lời.

[Vậy ngươi có tin tức gì của Khanh Lê không?] Tương Tư dáng vẻ lo lắng, ngón tay ra dấu run rẩy.

Ninh Trường Nhàn trầm mặc một hồi, nói: “Không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, Tương Tư, có một số việc không phải ngươi không tin thì sẽ không phát sinh, ngươi….”

[Trường Nhàn, ngươi phải tin tưởng ta, Khanh Lê là một cô nương tốt, tuyệt đối sẽ không làm cái loại chuyện thương thiên hại lý này, huống chi trên thế giới này có rất nhiều quỷ gây hạn không phải chỉ mình Khanh Lê, ngươi tại sao lại một mực chắc chắn quỷ gây hạn chính là Khanh Lê?] Thượng tiên áo xanh kia lộ ra vẻ vừa lo lắng vừa oán giận.

Ninh Trường Nhàn bình tĩnh nói: “Tương Tư, không cần lừa mình dối người.”

Huyền Dư theo sau Ninh Trường Nhàn rời khỏi viện của Tương Tư thượng tiên, thời điểm hắn quay đầu lại, nhìn thấy thượng tiện áo xanh suy sụp bất lực ngồi trên bậc thang.

Hắn nhìn không hiểu thủ ngữ của Tương Tư, nhưng lại có thể nhìn thấy được thân ảnh thê lương của hắn cùng với trái tim giãy dụa gần như tuyệt vọng.

Cuối cùng, sau khi Ninh Huyền Dư không ngừng thuyết phục, Ninh Trường Nhàn đồng ý giữ hắn bên người dẫn hắn đi rèn luyện, nhưng nàng cũng đưa ra điều kiện, nếu không có người đi cùng thì hắn không được tự mình ra ngoài.

Tại thời điểm này, tiên môn cùng yêu ma đối đầu nhau như nước với lửa, chạm chán liền chỉ muốn chém gϊếŧ cho thống khoái. Mà nàng lại quá bận, không thể mọi chuyện đều bận tâm chiếu cố đến đồ nhi. Nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng đem đồ nhi nhà mình ném cho Cố Nhạc An, mặc kệ vẻ mặt khóc tang của Huyền Dư sau khi nghe tin.

Ninh Huyền Dư tuy rằng không muốn, nhưng không thể phủ nhận, đi theo Cố Nhạc An có thể học được rất nhiều thứ. Cố Nhạc An tính cách không ôn nhu giống sư tôn, tuy nói bình thường bộ dáng giống như tắm gió xuân, thế nhưng mỗi lần tức giận đều trực tiếp vứt hắn vào trong một đống yêu ma để hắn tự mình rèn luyện, lại cũng không thể phủ nhận, huấn luyện trong loại lãnh thổ này giúp hắn học được rất nhiều điều trước kia chưa từng học.

Cố Nhạc AN cũng cảm thấy giật mình với năng lực học tập của Ninh Huyền Dư. Hài tử này rất thông minh, thứ đơn giản nói một lần là hoàn toàn nhớ kỹ, khó một chút hắn tự mình nghiền ngẫm trong chốc lát cũng có thể thông hiểu đạo lí, chỉ là bị A Nhàn dung túng nuông chiều quá mức từ bé. Cho nên hắn cố ý làm khó Huyền Dư, thế nhưng đứa nhỏ này vậy mà cắn răng một chữ cũng không oán trách, quả thực khiến cho Cố Nhạc An nhìn với cặp mắt khác xưa. Một tháng vừa rồi hắn dạy Huyền Dư, cảm giác được đứa bé này tiến bộ thần tốc, hắn có chút cảm thấy học thức trong đầu sắp bị vét sạch.

Khi Ninh Trường Nhàn trở lại thăm đồ nhi, sắc mặt khó coi. Nàng vội vàng cũng Cố Nhạc An nói đôi câu, Cố Nhạc An nghe xong nhíu mày, xoay người vội vã rời đi, sau đó nàng mới nhìn đến đồ nhi ở một bên.

Ninh Trường Nhàn trong lòng rất kinh ngạc, mới hai tháng không thấy, lại cảm giác Huyền Dư không giống thiếu niên Tử Quy ngày trước có chút ngông cuồng, trong con ngươi hắn mang thần sắc kiên định, từng bước chân nện bước vững vàng, nội tâm nàng nhất thời có cảm giác vui mừng vì đồ nhi trưởng thành.

“Sư tôn.” Huyền Dư nâng kiếm cùng chắp tay hành lễ, “Sư tôn sao đã trở về rồi? Gặp phải vấn đề phiền phức nào sao?”

“Về báo Nhạc An sư thúc.” Ninh Trường Nhàn khẽ lắc đầu “Đúng là có chút ít phiền toái.”

Huyền Dư nghe hiểu, sư tôn hắn nói không phiền toái thì nhất định có phiền toái, sư tôn hắn nói phiền toái nhỏ chính là phiền toái lớn.

“Ta đi một chuyến đến chỗ Tương Tư, Huyền Nhi đi xuống nghỉ ngơi đi.” Ninh Trường Nhàn nói.

“Sư tôn, ta cũng đi.”

Ninh Trường Nhàn gật đầu, sau đó đi tới tiểu viện lần đó bọn họ từng đi qua. Đến nơi chưa kịp đẩy cửa, đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng cốc chén vỡ.

“Tương Tư!” Đây là tiếng của Cố Nhạc An.

Trong phòng âm thanh loảng xoảng đã ngừng lại, Cố Nhạc An nhẹ giọng khuyên nhủ: “Sớm biết như vậy không bằng không nói cho ngươi biết. Ngươi ngày ngày nhớ mong nàng, thế nhưng nàng lại gϊếŧ hại bá tánh muôn dân, Tương Tư ……”

Ninh Trường Nhàn tiến vào trong phòng, thấy Tương Tư ra dấu: [Ta không tin.]

“Sự tình chính là như vậy, tin hay không, không có gì khác biệt.” Ninh Trường Nhàn nhàn nhạt nói.

[Ta không tin, Khanh Lê nàng luôn rất lương thiện, mặc dù là quỷ gây hạn nhưng chưa bao giờ làm ra chuyện thương thiên hại lý, ta không tin, phu thê chúng ta nhiều năm như vậy, ngươi lẽ nào muốn ta nghi ngờ nàng?] Tay hắn chuyển động nhanh, gần như không nhìn rõ.

“Cái trâm này là ta cùng nàng giao đấu một trận, rút được từ trên tóc nàng, vật này, ngươi nhận ra không?” Ninh Trường Nhàn lấy ra từ trong ngực ra một cây trâm ngọc, bên trên vài nét bút đơn giản phác họa hình tịnh đế liên. (*Hai đóa sen mọc chung một gốc, ngụ ý chỉ tình vợ chồng mặn nồng ái ân.)

Tương Tư tay run run đưa qua đón lấy, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn hoa sen, đả kích kịch liệt làm cho bờ mội của hắn không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, hắn hung hăng nhắm mắt lại.

Qua một hồi lâu, hắn chậm rãi ra dấu: [Để ta tự mình đến bên kia gặp nàng một lần, nếu không, dù có những thứ này, ta cũng không tin.]

Ninh Trường Nhàn suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý. Cố Nhạc An cũng không lên tiếng phản đối.

Thế nhưng Huyền Dư lại cảm thấy được có điểm lạ. Nhưng cụ thể là làm sao, hắn cũng không nói ra được.

Một ngày của nửa tháng sau, Huyền Dư đang được Ninh Trường Nhàn hướng dẫn tập kiếm, sắc trời đột nhiên u ám, sau đó mưa to như trút nước.

Sắc mặt Ninh Trường Nhàn lập tức biến đổi.

Quỷ gây hạn chết thì đại hạn được trừ.

Ân Khanh Lê nàng đã chết?!

Một lúc lâu sau, vạt áo màu xanh dính đầy vết máu đỏ tươi, Tương Tư nghiêng ngả lảo đảo đi vào trong sân. Ninh Trường Nhàn cau mày đi tới, Tương Tư ngẩng đầu nhìn nàng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người run rẩy kịch liệt, hắn mấp máy môi muốn nói gì đó, thì bất thình lình phun ra một ngụm máu đen, Tương Tư nâng tay áo lên chùi, “Ta…Ta gϊếŧ nàng.”

“Tương Tư.” Ninh Trường Nhàn nâng hắn dậy. Nhưng hắn ngồi bệt trên bậc thang, mưa rơi tầm tã, ánh mắt phóng ra xa nhìn vào không trung.

“Gϊếŧ quỷ gây hạn vì cứu muôn dân, ta cho là không sai.” Hắn nhìn hai bàn tay mình, “Đáng tiếc ta bình thường tự cho mình thanh cao, hành y tế thế, đôi tay này cứu người sống vô số, đôi tay này cũng giúp người chết hồi sinh, cũng chưa từng nghĩ đến người duy nhất chết trong tay ta lại là thê tử của ta.”

“Tương Tư, ngươi tạm đi nghỉ ngơi đi, chớ bức bách chính mình.”

Tương Tư lắc đầu, “Ân Khanh Lê nàng đáng chết. Nhưng mà Tương Tư cũng phụ tương tư, ta không xứng với cái tên này nữa.”

“Người đời sẽ cảm kích lòng từ bi của ngươi, trận mưa này có thể hàng vạn tính mạng người dân đang bị đe dọa.” Ninh Trường Nhàn nói.

“Từ bi….” Tương Tư nhỏ giọng lặp lại hai chữ này, “Ta gϊếŧ thê tử của ta chỉ để đổi hai chữ từ bi này sao? Tiên môn đại từ đại bi, ta đến giờ vẫn không hiểu, không hiểu.”

Dứt lời, hắn lảo đảo rời đi trong màn mưa, mưa to ướt sũng vết máu trước ngực hắn, huyết sắc như son lan ra trước ngực hắn, xâm nhập vào sinh mệnh.

Ninh Trường Nhàn lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn, mưa quanh thân nàng bị tiên thuật ngăn cách, vạt áo nàng vẫn bay bay theo gió, Huyền Dư kéo kéo tay áo của nàng, ý hỏi chuyện gì đang xảy ra.

“Qủy chúa gây đại hạn, chắc chắn phải diệt trừ, huynh đệ trong tộc của Ân Khanh Lê nếu không chết vào tay tiên môn cũng chết trong tay phàm nhân, gia tộc và phu quân, cuối cùng cũng phải lựa chọn.” Ninh Trường Nhàn nhàn nhạt nói, “Một khi đã chọn lựa, cũng đã xác định vận mệnh từ nay về sau rồi, kết cục thê lương như hôm nay, chẳng thể trách người khác.”

Ninh Huyền Dư nghe vậy, một lần nữa nhìn hướng Tương Tư thượng tiên biến mất cách đó không xa. Trầm mặc một lát, lại hỏi sư tôn, “Sư tôn, người lúc trước đáp ứng dẫn Tương Tư thượng tiên đi, có phải đã đoán trước được kết cục này không?”

Bóng lưng Ninh Trường Nhàn đang rời đi cứng lại, “Ta cũng đoán được sẽ có khả năng này, nhưng không nghĩ Ân Khanh Lê có thể thật sự cương liệt quyết tuyệt như vậy.” Ân Khanh Lê năm đó mạnh nhất trong gia tộc quỷ gây hạn, Ninh Trường Nhàn toàn lực giao đấu với nàng, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh ngang tay. Nàng nếu không muốn đi tìm cái chết, không người nào có thể mảy may làm nàng bị thương, ở trình độ đó, không phải Tương Tư gϊếŧ nàng, mà chính nàng gϊếŧ mình.

Ninh Huyền Dư cúi đầu: “Sư tôn, người thật nhẫn tâm.”

“Nữ quỷ phải diệt trừ, nếu không đại hạn liên tục, bá tánh cực khổ muôn dân khó sống.” Ninh Trường Nhàn dừng một chút, “Huyền Nhi, trở về thu dọn đồ đạc, chúng ta có thể về Tử Quy được rồi.”

“Nhưng nếu như đó là ta?”

“Cái gì?”

“Nếu quái vật kia là ta, sư tôn có phải cũng không chút do dự gϊếŧ ta hay không?”

Ninh Trường Nhàn sửng sốt, cúi đầu ôn hòa cười, “Huyền Nhi.”

“Dạ?”

“Nếu như thực sự có ngày ấy, vi sư sẽ chết cùng ngươi.” Giọng nói của nàng vẫn đạm mạc như nước, nhưng lại không hề có một tia do dự.

Đáp án này, Huyền Dư không biết nên thất vọng hay cao hứng. Trong lòng hắn càng thêm xác định, hắn cần sức mạnh, sức mạnh thật cường hãn. Có thể nắm trong tay tính mạng của mình, khống chế tương lai của mình.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tương Tư chính là Tương Tự bên cạnh Ma quân…