Chương 16: Cái gọi là thú nhận

Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, Cố Nhạc An chỉ cảm thấy nhức đầu dị thường, hắn giơ tay che bớt ánh mặt trời chói mắt, chậm chạp đứng dậy mặc thêm ngoại bào.

Hắn mở cửa phòng, phát hiện quy nữ đứng ở cửa vẻ mặt do dự, thấy hắn đi ra, mặt lộ vẻ vui mừng. “Ngài rốt cục cũng tỉnh!”

Cố Nhạc An nhợt nhạt cười một tiếng, “Ta ngủ bao lâu rồi?”

“Đã hai ngày rồi,” quy nữ mừng rỡ thở phào một hơi, “Ngài tỉnh lại thì tốt rồi, ta đi báo cho Tiểu Bao.”

Cố Nhạc An ngăn nàng ta lại, “Không cần.”

Quy nữ nghi hoặc.

Cố Nhạc An cười khổ, “Nàng có lẽ đã đi rồi.”

Quy nữ không hiểu ý tứ của hắn, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi hắn hiện tại đã cảm thấy khá hơn chưa, nghe được câu trả lời khẳng định thì vâng lời lui xuống.

Cố Nhạc An tới gian phòng của Tiểu Bao. Đẩy cửa ra, quả nhiên trong phòng không một bóng người, y phục chuẩn bị cho nàng và chồng sách đặt chỉnh tề trên bàn, trên cùng để một phong thư.

Cố Nhạc An cầm thư lên, do dự, không biết có nên mở ra đọc không. Dựa theo tính cách của nàng, hắn biết nàng sẽ viết những gì. Tâm tư của hắn trong mắt nàng đều là dư thừa, hắn không có quyền trách nàng, dù sao động tâm khi ấy và giận dữ đọa tiên sau này đều do chính bản thân hắn lựa chọn.

Nghĩ tới đây, hắn phất tay, mấy cuốn sách cùng y phục trên bàn thoáng chốc hóa thành khói xanh bay đi.

Cố Nhạc An cười khổ, nắm chặt phong thư trong tay.

Quay người bước tới dưới ánh mặt trời, hắn từ từ mở phong thư, nét chữ quen thuộc đập vào mắt khiến hắn hít thở không thông, hắn nhắm mắt ngừng thật lâu, mới dám tiếp tục đọc tiếp.

Cố Nhạc An đọc xong tay khẽ run rẩy, cảm giác ngộp thở. Nếu như nha đầu kia đứng trước mặt bây giờ, hắn phải… Phải tóm lại hảo hảo dạy dỗ nàng một trận.

Đột nhiên trong tay vừa động, phong thư bị cướp đi, hắn trong lòng cả kinh, thầm nghĩ người phương nào có thể vào Nam Hải như ra vào chỗ không người. Quay đầu nhìn lại, phát hiện nhíu mày nhìn Ninh Trường Canh cùng Ninh Huyền Dư đi phía sau.

Cố Nhạc An cười lạnh, “Trường Canh thế mà lại rời khỏi Tử Quy hậu sơn.”

Ninh Trường Canh cũng không trả lời hắn, lắc lắc phong thư trong tay, “Nữ nhi của ta đâu?”

Cố Nhạc An đáp, “Ta không biết.”

“Nàng rõ ràng ở chỗ ngươi.” Ninh Huyền Dư mở miệng, chằm chằm nhìn Cố Nhạc An, “Hi vọng Cố Nhạc An thượng tiên nhớ được, Tiểu Bao là đồ đệ của ta, ta là sư tôn danh chính ngôn thuận của nàng.”

Cố Nhạc An cổ quái nhìn lướt qua hắn, sau đó khoan thai cười, “Ta thật hi vọng sau này ngươi còn có thể thoải mái mà nói những lời này.”

Ninh Trường Canh cuống quýt ngắt lời hắn, “Nữ nhi của ta rốt cục đang ở đâu?”

Ninh Huyền Dư nhíu mày không nói.

“Trên thư nàng đã nói rõ, ngươi tự mình xem đi.” Cố Nhạc An chỉ vào lá thư trong tay Ninh Trường Canh.

Ninh Trường Canh đọc lướt qua một lần, tò mò hỏi, “Con bé làm gì ngươi?”

Cố Nhạc An cười lạnh, “Làm gì ta? Ninh Trường Canh, nàng quả thật không hổ là nữ nhi bảo bối do ngươi dạy ra, nàng dám cả gan dùng Bất Ưu với ta, tính cách này, thật là —“

Ninh Trường Canh phản bác, “Tính tình con bé từ trước đến giờ chẳng ai làm gì được. Chẳng trách đọa tiên văn trên mắt ngươi nhạt thế, sắp biến mất đến nơi rồi, thì ra là như vậy.”

Cố Nhạc An đưa tay xoa nhẹ khóe mắt, nhắm mắt lại, mở ra lần nữa, đọa tiên văn kia chợt trở nên đậm hơn rất nhiều, hắn nhàn nhạt cười, “Khoảnh khắc nhớ lại vẫn là như vậy, chẳng bao giờ thay đổi.”

Ma quân bệ hạ nghe hai người ồn ào, chỉ cảm thấy nhức đầu, tiến lên muốn đoạt lá thư từ tay Ninh Trường Canh. Dường như đã lường trước, Ninh Trường Canh nhanh chóng huy ra một cái thủ ấn, thoáng chốc lá thư hóa thành phấn vụn.

Ma quân bệ hạ nhướng mày.

Ninh Trường Canh làm bộ không thấy, lại tiếp tục cùng Cố Nhạc An tranh cãi, “Nếu con bé dùng Bất Ưu thì đời nào chịu giải trừ cho ngươi, nó cố chấp…” Năm đó nàng dùng Bất Ưu bậc hai phong ấn trí nhớ của đồ đệ mình, vô luận người bên cạnh khuyên giải như thế nào, nàng vẫn quyết làm theo ý mình, đến ánh mắt cũng không hề chớp lấy một lần.

Cố Nhạc An phất tay áo không nói, kết thủ ấn đằng vân rời đi.

Ninh Trường Canh lớn tiếng hỏi hắn: “Cố Nhạc An ngươi nha, có phải lại hận nữ nhi của ta rồi!”

Cố Nhạc An ném cho hắn một ánh mắt lạnh như băng, “Đáng đời, nàng tốt nhất đừng để lọt vào tay ta một lần nữa, nếu không đừng mơ tưởng trốn thoát được, Cố Nhạc An đời này kiếp này sẽ không bỏ qua cho nàng.”

Ninh Trường Canh thở dài, quay đầu lại nhìn Ma quân bệ hạ.

Ninh Huyền Dư lúc này ngồi trên ghế trúc, mái tóc ngân sắc thả dài gần chạm đất. Hắn không hề nhìn Ninh Trường Canh, chỉ rũ mắt lơ đãng nói: “Lời nói của Trường Canh thượng tiên với Nhạc An thượng tiên lần này, thực sự khiến người ta sinh nghi.”

Nụ cười vẫn luôn duy trì trên mặt Ninh Trường Canh rốt cục cũng cứng lại.

Hắn đã sớm quên bên cạnh là người như thế nào, đã quên tiểu thiến niên bạch y hắc phát gọi sư tôn đã trở thành Ma quân trên vạn người, cũng đã quên đứa bé này đối với nàng tích tụ chấp niệm ra sao.

Ngón tay Ninh Trường Canh dưới tay áo nhẹ nhàng gõ hai cái lên chuôi kiếm, sau đó thản nhiên lơ đãng nói, “A Nhàn đời này gặp phải hai kẻ các ngươi, không biết là may mắn hay bất hạnh.”

“Tiểu Bao, thật sự là…” Ma quân bệ hạ đưa mắt nhìn hắn, con ngươi đen nhánh một mảnh sâu không thấy đáy.

Ninh Trường Canh cũng không đáp lời hắn, chỉ nói, “Năm đó A Nhàn chịu Thiên kiếp, ngươi tận mắt nhìn, có thể giả được hay sao.”

Trầm mặc thật lâu, Ninh Huyền Dư thấp giọng trả lời, “Không.”

“A Nhàn năm đó Thiên kiếp chỉ để lại một vật, chính là Thanh Hoan Vân trâm đang cài trên đầu ngươi. Ha ha, không cần nhìn ta đề phòng vậy, vật của A Nhàn ta tự nhiên nhìn một cái là có thể nhận ra.”

Ninh Huyền Dư im lặng.

“Ta biết trong lòng ngươi muốn truy cứu, ngươi nghĩ tên tiểu tử cái gì mà Yểu Khanh hiện tại không biết xấu hổ mà sống nhăn răng, A Nhàn thế nhưng một chút tin tức cũng không có.” Ninh Trường Canh tiếp tục nói, “Ta cũng không ngại nói ngươi biết, năm đó A Nhàn dùng chút ít tiên lực còn lại bảo vệ Yểu Khanh, cứu hắn một mạng, đưa hồn phách hắn nhập luân hồi.”

“Nàng cứu Yểu Khanh?” Ninh Huyền Dư ngẩng đầu nhìn hắn, “Nàng rõ ràng mong cho Yểu Khanh chết.”

“Không hề.” Ninh Trường Canh lắc đầu, “Ân ân oán oán mấy trăm năm trước, ngươi biết cũng thật ít đấy.”

Ma quân bệ hạ siết chặt nắm đấm, hắn chỉ chằm chặp nhìn vào mắt Ninh Trường Canh, mặc kệ khí tức trên thân rối loạn, Ninh Trường Canh sắc mặt lập tức tái nhợt. “Ta chỉ hỏi ngươi, Tiểu Bao rốt cục là ai.”

Ninh Trường Canh cổ quái nhìn hắn một cái, “Ngươi thật muốn biết?”

Ninh Huyền Dư không trả lời, nhíu mày.

“Không hối hận?”

“Nói mau.”

Ninh Trường Canh khoát tay, “Thật ra nói cho ngươi biết cũng chẳng sao, ngươi dù sao cũng là đệ tử duy nhất của A Nhàn, ta chỉ sợ ngươi về sau sẽ xem nhẹ hài tử kia, Tiểu Bao nó… Tiểu Bao, nói thế nào nhỉ.” Hắn cau mày nghĩ nửa ngày, “Tiểu Bao là một nắm tro cốt của A Nhàn năm đó gặp Thiên kiếp còn sót lại.”

“Ngươi nói cái gì?”

Ninh Trường Canh lắc đầu, “Ta nói Tiểu Bao là tro cốt của A Nhàn.”

“Sau khi A Nhàn chịu Thiên kiếp, ta dùng tro cốt của nàng tạo ra Tiểu Bao, cho nên nói cái gì mà tiên cốt trời sinh, cũng bởi con bé là tro cốt của A Nhàn.”

Ma quân bệ hạ ngồi trên ghế trúc, không nói gì nữa.

“…. Cho nên, thật ra Tiểu Bao không phải là người.” Ninh Trường Canh chầm chậm nói.

Ma quân bệ hạ vẫn trầm mặc.

“Ngươi hẳn đã sớm phát hiện, ngươi dù sao cũng cùng Tiểu Bao ở chung một chỗ lâu như vậy.” Ninh Trường Canh quay đầu liếc hắn một cái, trên mặt lại mang nụ cười ôn hòa như nước, “Tiểu Bao, — con bé căn bản không có trái tim nha.”

Ma quân bệ hạ lông mi không ngừng run rẩy, sắc mặt lại càng tái nhợt.