Chương 15: Nhất thời do dự

“Ngươi nói cái gì?” Ma quân bệ hạ nhìn chằm chằm vào mắt Ninh Trường Canh, thân thể hơi nghiêng về phía trước, mái tóc bạc dài hơi rối theo động tác của hắn trượt xuống, che khuất biểu tình trên mặt.

“Ninh Tiểu Bao.” Vẻ cười của Ninh Trường Canh không đổi, “Con bé tên là Ninh Trường Nhàn.”

Bàn tay Ma quân dưới tay áo đen đã nắm chặt thành quyền, hắn nhẹ nhàng cười ra tiếng, “Nàng, nàng đã sớm hôi phi yến diệt.” Giọng nói hắn nhẹ tựa lông chim, ẩn chứa do dự.

Ý cười trên mặt Ninh Trường Canh càng đậm, “Con bé cũng gọi là Ninh Trường Nhàn, ta đặt tên cho con bé như vậy.” Hắn dương dương đắc ý nhìn Ma quân bệ hạ, hạ giọng nhấn mạnh từng chữ.

“Khụ —“ Ma quân hơi thở đột nhiên tắc nghẹn, hắn ôm ngực ho khan một tiếng, “Ngươi…”

“Phải.” Ninh Trường Canh khoanh hai tay vào tay áo, biểu tình vô cùng vô tội, “Cho nên Ninh Tiểu Bao là nữ nhi ruột thịt của ta.” Hắn dừng một chút, nói tiếp, “Chỉ là nữ nhi của ta, không phải sư tôn của người khác, cũng không phải chưởng môn môn phái nào đó, Ninh Tiểu Bao đơn đơn thuần thuần chỉ là nữ nhi của ta, chẳng qua chỉ là trùng hợp tên giống nhau thôi.”

Ma quân bệ hạ híp mắt chăm chú nhìn hắn, sau đó cười nói: “Trường Canh thượng tiên tuổi già có nữ nhi, thật chúc mừng. Bất quá Ninh Tiểu Bao hiện là đồ đệ của ta.”

“Dễ xử lí thôi.” Ninh Trường Canh vung tay áo, “Giải trừ quan hệ, ta không ngại.”

Ma quân bệ hạ đưa mắt trừng hắn, “Ta ngại.” Hắn thừa nhận, ban đầu hắn quả thực mưu tính muốn phá hủy tiên cốt của Tiểu Bao, trả thù những tiên nhân ra vẻ cao cao tại thượng kia. Nhưng về sau, không còn muốn trả thù, hắn chỉ càng muốn hảo hảo che chở hài tử kia từ từ lớn lên.

Ninh Trường Canh quay đầu đi không thèm nhìn hắn, “Ta muốn gặp nữ nhi.”

Phong Ngô nhìn Ninh Trường Canh giống như hài tử không đòi được kẹo, lảm nhảm kêu la đòi nữ nhi, không khỏi thở dài. Sư phụ trầm tĩnh ôn nhu kia đến tột cùng đi đâu mất rồi? Cái lão đầu tử lải nhải phiền nhiễu này là ai a!

“Nàng không có ở đây.” Ma quân bệ hạ đứng dậy, chậm rãi bước về phía hắn.

Ninh Trường Canh chầm chậm lui về sau một bước, “Vậy nàng ở đâu? Ta chỉ muốn gặp nữ nhi.”

Ma quân bệ hạ không nhìn hắn, trực tiếp ra ngoài đại điện, Ninh Trường Canh đuổi theo, Ma quân bệ hạ chỉ về phía nam, “Đi thôi, đi đón nàng.”

“Phía nam…” Ý cười ôn hòa trên mặt Ninh Trường Canh tắt dần, “Cố Nhạc An kia?”

“Cố Nhạc An thừa dịp ta không ở Tịch Vân điện bắt cóc đồ đệ của ta.” Hắn lạnh lùng nói. Sau đó hỏi, “Cố Nhạc An là bằng hữu cũ của ngươi, đồ đệ của ta ở chỗ hắn ngươi nên mừng chứ?”

“Là nữ nhi của ta, không phải đồ đệ ngươi!” Ninh Trường Canh sứt sẹo nói lảng sang chuyện khác.

“Lão ngoan cố.” Ma quân bệ hạ nhẹ giọng nói, cũng không hỏi thêm nữa.

Ninh Trường Canh nhướn mày, “Bàn về bối phận, ta là sư huynh của sư tôn ngươi! Ngươi tiểu tử chết dẫm có biết kính già yêu trẻ là gì không.”

Ma quân bệ hạ chỉ đáp: “Ta chưa bao giờ công nhận nàng là sư tôn, nàng… Nàng không có tư cách làm sư tôn của ta.” Hắn hạ mi mắt.

Kì quái chính là Ninh Trường Canh thế nhưng không hề phản bác hắn.

Ma quân bệ hạ quay đầu liếc hắn một cái, đáp mây tiến về Nam Hải. Ninh Trường Canh không chút do dự theo sau, dặn Phong Ngô ở yên tại Bất Quy.

Rừng trúc Nam Hải.

Cố Nhạc An nhặt một quân cờ trắng, buồn cười nhìn Tiểu Bao cau màu suy tư xem nên đặt quân cờ chỗ nào, Tiểu Bao ủy khuất ngẩng đầu nhìn hắn, Cố Nhạc An lại chỉ cười không nói.

Tiểu Bao dứt khoát nhắm mắt, tùy tiện đặt đại một quân lên bàn cờ.

Cố Nhạc An cười khổ, “Nói như vậy, nước tiếp theo ngươi định đi thế nào? Mười nước kế tiếp định đi làm sao?”

Tiểu Bao nâng cằm, chán nản uể oải nhìn hắn.

“Đánh cờ đi một nước phải nghĩ mười nước, trăm nước.” Cố Nhạc An từ từ nói, đem từng quân cờ trên bàn thu dọn gọn ghẽ.

“Nhưng mà ta cứ đoán thúc sẽ đặt cờ ở đâu, thì thúc hết lần này tới lần khác lại không đi như vậy, ta còn cách nào đây.” Tiểu Bao buồn buồn nói.

“Vậy ngươi càng phải suy nghĩ cẩn thận hơn về ý định của ta.” Hắn vừa nói, vừa hạ cờ giải thích nước đi của quân cờ. Tiểu Bao nghe đến buồn ngủ, tay cầm quân cờ lung lay.

Cố Nhạc An bất đắc dĩ, hắn dứt khoát ôm lấy tiểu cô nương vào trong ngực, bàn tay to nắm lấy bàn tay khả ái nhỏ bé. Trong nháy mắt đó, cảm giác hụt hẫng mất mát trong lòng tựa như được lấp đầy, xúc cảm hạnh phúc ùa tới khiến hắn hoảng hốt.

“Tiểu… Tiểu Bao?” Cố Nhạc An cúi đầu nhìn nó.

Tiểu Bao bộ dáng như người lớn chau mày ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt buồn khổ, sau đó nâng cầm tiếp tục nhìn bàn cờ trầm tư.

Cố Nhạc An bình ổn tâm tình, cấm lấy tay nó, đặt quân cờ xuống, tinh tế giảng giải hàm nghĩa của từng nước đi.

Tiểu Bao chăm chú nghe. Thỉnh thoảng đáp một tiếng tỏ vẻ đã hiểu.

Tiểu Bao trong lòng có chút khó chịu. Nó từ nhỏ, từ sau khi phụ thân dạy nó biết chữ, tất cả sách là do nó tự mình nghiền ngẫm nội dung, tất cả đều do chính bản thân tự suy nghĩ. Sau khi Ma quân bệ hạ thu nhận, hoàn cảnh lại càng bắt buộc phải vậy.

Lần đầu tiên nó được tỉ mỉ dạy đánh cờ, dạy đánh đàn như thế. Mặc dù ở phương diện này nó thật sự đần độn, nhưng hắn vẫn không hề lộ vẻ mất kiên nhẫn, này… Hết thảy càng khiến Tiểu Bao áy náy hơn.

Nó từng phong ấn kí ức của hắn, kí ức rất quan trọng của hắn. Nếu như hắn biết, còn có thể đối xử với nó như vậy sao? Nếu như hắn biết, có phải sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho nó hay không?

Tiểu Bao cắn móng tay rối rắm.

“Tiểu Bao?” Cố Nhạc An thấy nó thất thần, ôn hòa kéo nhẹ lỗ tai của nó.

Tiểu Bao ngẩng đầu, cắn môi dưới, dường như vừa hạ quyết tâm gì đó.

“Sao vậy? Có lời gì muốn nói với ta sao?” Cố Nhạc An chăm chú nhìn nó.

Tiểu Bao lại trở nên do dự, nó đẩy hắn ra, chạy trốn vào trong phòng. Cố Nhạc An sững sờ tại chỗ. Đột nhiên một câu nói xuất hiện trong đầu — tâm tư nữ nhân, mò kim đáy biển. Quả nhiên vẫn là nữ hài, tâm tư cũng thật khó nắm bắt.

Hắn phất tay áo thở dài, suy nghĩ kĩ lưỡng hồi lâu, kết luận có thể là nó chán ghét việc học, cho nên đứng dậy, đi tới trước phòng nó gõ cửa, áy náy nói với Tiểu Bao: “Tiểu Bao, thôi, sau này ta sẽ giảm bớt nội dung học một chút, ủy khuất Tiểu Bao rồi.”

Tiểu Bao đứng trong góc cắn móng tay, đầu óc giống như cuộn len bị mèo đùa nghịch rối tung.

Buổi tối lúc ăn cơm, Tiểu Bao từ trong phòng đi ra, Cố Nhạc An xoa xoa đầu nó, không hề có vẻ tức giận vì chuyện xế chiều.

“Đại thúc, mỗi một đoạn kí ức đều rất quý giá sao?” Tiểu Bao đột nhiên mở miệng hỏi.

Cố Nhạc An cười, “Tiểu Bao tại sao hỏi như vậy?”

“Ta chỉ là muốn biết, vẫn phải phiền đại thúc nói cho ta.” Nó lộ vẻ cố chấp.

Cố Nhạc An gật đầu, “Đúng vậy, đều rất quý giá, vô luận đau khổ hay mệt mỏi, cũng đều nên trân trọng.”

“À.” Tiểu Bao đáp một tiếng.

“Hồi ức không nên bị thiếu khuyết. Tuy nhiên có một loại pháp thuật có thể áp chế kí ức dưới đáy lòng, nhưng đó quả thực là tà thuật. Ta thật lòng cảm thấy người sáng tạo ra pháp thuật kia nên đi Đọa Tiên Thai mà hảo hảo cảm thụ khổ vị sét đánh. Nhưng nếu ta biết thế gian còn có người dùng pháp thuật kia, ta tất nhiên — thôi, nói với ngươi chuyện này để làm gì.” Cố Nhạc An dừng lại, gọi Tiểu Bao ăn cơm.

Tiểu Bao lắc đầu, nó chăm chú nhìn ánh mắt Cố Nhạc An, “Vậy tà thuật kia có phương pháp hóa giải không?”

Bàn tay giấu dưới tay áo của Cố Nhạc An chỉ khẽ run lên một cái, hắn rũ mi mắt ôn nhu cười.

“Đương nhiên là có.”

Cho đến rất nhiều năm sau, Ninh Trường Nhàn nhớ lại ánh mắt này, chỉ cảm thấy quả thực đã bị lừa — ai…