Trong phần này Tiểu Bao sẽ tới gần hơn với bí mật thân phận của mình.Do sự khác biệt trong cách mọi người nhìn Tiểu Bao và cách Tiểu Bao nhìn nhận chính mình, nên cách xưng hô sẽ linh hoạt giữa “nó” (góc nhìn của Tiểu Bao) và “nàng” (góc nhìn của người ngoài.Nó thống khổ ôm đầu, cảm giác có vô số hình ảnh rời rạc quay cuồng chen chúc trong óc. Tiểu Bao chân trần leo xuống giường đi tới bên bàn rót một chén nước, không tập trung đổ nước vào miệng. Nước liền theo khóe miệng chảy ra, Tiểu Bao tùy tiện dùng tay áo lau đi.
Đúng lúc này, nó giơ hai tay lên trước mặt nhìn, không thể tin vào mắt.
Đây không phải là tay nó.
Tiểu Bao nhìn ngón tay thon dài cùng móng tay được chăm sóc mượt mà khả ái. Đây hoàn toàn không phải là đôi tay mập mạp của nó, cho dù có vẻ rất giống, nhưng rõ ràng không phải. Ngón tay nó không có dài nhỏ, cũng không có nhiều vết chai như thế.
Nó mờ mịt đứng dậy.
Tay áo trắng rộng rãi xõa xuống, mềm nhẹ phủ khắp mặt bàn, tựa như ánh trăng sáng. Y phục chấm đất, gió thổi qua cửa sổ gợn nhẹ, làn váy ma sát bốc lên một lớp bụi.
Đây cũng không phải y phục của nó.
Tiểu Bao vuốt nhẹ ống tay áo, chân mày toát lên ưu tư phiền não.
Nó cúi đầu tinh tế quan sát, phát hiện bên hông đeo kiếm Thanh Hoan, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ngón tay vuốt ve chuôi kiếm bằng ngọc, cố gắng hồi phục tâm tình.
Do uống quá nhiều rượu, nó cảm thấy buồn ngủ, lung lay đứng dậy hướng ra cửa phòng muốn đi hóng gió.
Tối hôm đó Huyền Dư rời tiệc tương đối trễ. Lo tiểu đồ đệ bị tiếng ồn làm cho không thoải mái, liền phái người đưa nó về phòng trước. Tiệc tàn, hắn đỡ trán đi tới phòng Tiểu Bao xem tình hình đồ nhi nhà mình một chút, kinh ngạc phát hiện phòng không bóng người.
Huyền Dư chau mày, có phần lo lắng. Hắn nhìn một vòng xung quanh, xoay người ra khỏi phòng.
Nhược Thủy Cung so với Bất Quy lớn hơn rất nhiều, khiến cho nơi này trông dị thường trống trải. Đặc biệt càng gần U Hải, gió lớn càng hung mãnh còn hơn ở Bất Quy gấp nhiều lần.
Gió lớn rít gào, như muốn thổi tan ánh trăng.
Huyền Dư kinh ngạc phát hiện, trên mái nhà xa xa, tựa hồ đứng một người.
Người nọ y phục trắng muốt, bên hông đeo một thanh kiếm, mái tóc đen theo gió tán lạc trong màn đêm. Huyền Dư nhìn người nọ chầm chậm bước đi, mũi chân điểm nhẹ bay về phía gốc đa cao lớn cách đó không xa.
Tư thái này còn ai có thể quen thuộc hơn hắn.
Hắn lập tức đáp mây đuổi theo nàng, song lúc này hắn đột nhiên ngửi thấy mùi hương Túy Xuân Thu ngào ngạt trên người.
Túy Xuân Thu.
Vạn tái xuân thu đồ nhất túy, nhất mộng thiên niên thị phi hưu.
Năm đó Ninh Trường Nhàn cũng đích thân tham gia ủ Túy Xuân Thu, Huyền Dư rất rõ thực hư trong hai câu đó. Nhất mộng thiên niên thị phi hưu, Túy Xuân Thu uống chưa đủ say, quả thật có thể gặp người mình muốn gặp, có thể làm chuyện mình muốn làm.
Thật thật giả giả, cũng không phải viện cớ điều gì.
Lý do duy nhất là, hắn không quên được nàng.
Quả thực hoang đường, song vẫn là sự thật.
Huyền Dư dưới chân đáp mây, cứ như vậy dừng giữa không trung, không thể tiến thêm một bước. Thân ảnh hắn một mực đuổi theo, thân ảnh bên cây đa như ẩn như hiện, lấp lánh tựa như ánh trăng đêm.
Phút chốc, chẳng thể phân biệt được, cái gì là tỉnh, cái gì là mộng.
Huyền Dư siết chặt nắm đấm, tiếp tục đi tới.
Tiểu Bao vạn vạn không nghĩ tới sẽ gặp sư tôn ở chốn này. Nó nghĩ gọi một tiếng, nhưng bỗng nhớ ra bộ dạng hiện tại đến mình cũng không nhận ra, suy nghĩ một chút, phi thân ngự kiếm chuẩn bị rời đi.
“Ninh Trường Nhàn.”
Tiểu Bao nghe được thanh âm khàn khàn của sư tôn, bị hù dọa nhất thời toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Nó tên thật đúng là Ninh Trường Nhàn, người nhà lấy nhũ danh cho nó là Tiểu Bao. Song kể từ khi tới Bất Quy Sơn, mới biết rõ Ninh Trường Nhàn là danh hào một vị thượng tiên mấy trăm năm trước, tự động quyết định giấu kín, tên gọi cũng chỉ là Ninh Tiểu Bao. Nhưng hiện giờ cứ như vậy bị sư tôn phát hiện rồi sao?
“Ninh — Ninh Trường Nhàn.”
Một tiếng gọi nữa.
Tiểu Bao quay đầu lại, áy náy nhìn sư tôn.
Nó tựa hồ thấy sư tôn cười khổ.
“Hà tất phải áy náy, ngươi không có chuyện gì phải hổ thẹn với ta, người hổ thẹn phải là ta, không để ngươi đi được dứt khoát.” Huyền Dư từ từ tiến lại gần nó. Tiểu Bao phát hiện sự khác biệt, nó vốn chỉ đứng cao đến hông sư tôn, thế nhưng giờ không cần ngẩng đầu đã có thể thấy rõ mặt sư tôn rồi.
“Ta…” Tiểu Bao há mồm muốn nói điều gì, nhưng âm thanh phát ra lãnh đạm như nước khiến nó cau mày, cuối cùng lựa chọn câm miệng.
Huyền Dư vẫn chầm chậm đến gần, gần đến mức Tiểu Bao gần như có thể cảm nhận được hô hấp của hắn. Nó giục Thanh Hoan kiếm dưới chân, muốn lui về sau, nhưng thình lình bị Huyền Dư nắm được cổ tay.
“Hà tất phải trốn? Cho dù là tác dụng của Túy Xuân Thu, cũng vẫn muốn vô tình như vậy?” Hắn cười lạnh một tiếng, “Không hổ là Trường Nhàn thượng tiên.”
Tiểu Bao giãy dụa không được, định gọi sư tôn. Rồi lại lo lắng thân thể không phù hợp này phát sinh ra vấn đề gì, dứt khoát ngừng giãy dụa, đạm mạc vô tình nhìn hắn.
Huyền Dư hơi cúi đầu, dụng tâm ngắm nhìn dung mạo nàng, đôi mắt mở lớn mà trống rỗng.
Đến khi chóp mũi hai người gần như sắp chạm, Tiểu Bao mới hồi thần. Nó đẩy sư tôn ra, ngự kiếm liên tục lui về sau, thấy tay hắn vẫn nắm cổ tay mình không buông, nhất thời giãy dụa không ra, trong lúc cuống quít kết ra một phong lôi thủ ấn.
Huyền Dư rũ mắt, nhìn máu tươi từ mu bàn tay chảy dọc xuống cánh tay, nhiễm đỏ áo trắng.
“Ngươi còn muốn làm gì, tiếp tục đi, ta chịu đựng được.” Hắn bình thản nói.
Tiểu Bao chỉ cảm thấy trong lòng bi thương không thể giải thích. Nó vung tay áo phất đi phiến lá rụng vương trên tay áo, ngược lại trầm tĩnh đứng ở nơi đó, tựa như đã hài lòng, cười nhạt một tiếng.
Ma quân bệ hạ trầm mặc nhìn nó, Tiểu Bao cảm giác tóc của hắn bay vương trên mặt, chậm rãi giơ tay muốn gạt đi.
“Đừng.”
Thân thể căng thẳng, nó cảm giác mình bị ôm lấy.
“Cầu người, đừng đi.”
Tiểu Bao kinh ngạc, nhưng họng không thể thốt ra nổi một lời.
“Van cầu người, đừng đi.” Hơi thở hắn phả vào cổ Tiểu Bao, nó không khỏi chau mày.
Tiểu Bao nghe rõ được thần sắc khẩn nài cho đến giờ cũng chưa từng xuất hiện qua trong giọng nói của sư tôn: “Thoáng qua hai trăm chin mươi tám năm, đây là lần đầu tiên người xuất hiện trong giấc mộng của ta, xin người đợi một chút nữa, thỉnh cầu người.”
Tiểu Bao cảm giác hơi thở bên cổ mình càng ngày càng nặng nề, vô thức nhận ra không thể tiếp tục mặc kệ hắn. Nó đưa tay phải kết ấn, một luồng ngân quang phát sáng, Huyền Dư nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Tiểu Bao khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nó thuần thục thi triển pháp thuật nâng thân thể sư tôn lên, rồi chầm chậm di chuyển hắn đến nằm dưới gốc đa cổ thụ.
Quay đầu thoáng nhìn, rồi lập tức ngự kiếm rời đi.
—
Trăng sáng trên U Hải thật lớn. Trăng sáng nơi đại địa hoang sơ nơi nào cũng đều lớn, nhưng không hề đẹp. Giống như một sinh thể to lớn đang đợi chờ tước đoạt sinh mệnh những bông hoa dại kia.
Hoa mọc quanh mộ, u lam sắc, mưa rơi như trút.
Trăng sáng U Hải cũng tản ra một vầng lam sắc nhàn nhạt, tựa như quỷ hỏa.
Tiểu Bao dừng bước, nhìn bóng trăng soi dưới đáy nước, tâm tình phập phồng, đánh mất sự điềm tĩnh trầm lặng, giờ khắc này chỉ còn sửng sốt không thể kiềm chế.
Gương mặt một nữ nhân phản chiếu trên mặt nước U Hải. Gương mặt này, tựa như đã thấy qua ở nơi nào. Nhưng kể từ khi Tiểu Bao ra đời tới nay, với trí nhớ tốt lạ thường của mình, nó chắc chắn chưa từng gặp mặt nữ nhân này. Nhưng tại sao lại có cảm giác quen thuộc không giải thích được như thế?
Nó chớp chớp mắt, cái bóng trong nước cũng chớp chớp mắt.
Đó là một đôi mắt hẹp dài, hoa lệ lại thâm trầm, đáy mắt đen thẫm tựa hồ tràn ngập tang thương không biết qua bao nhiêu năm tháng. Bình tĩnh vô ba như đáy giếng cổ.
Quá bình tĩnh, cũng quá vô tình.
Tiểu Bao dứt khoát khoanh chân, ngồi bên bờ U Hải sau thủy triều tĩnh tọa. Khẽ nhắm mắt, nó lặng yên cảm thụ linh khí đất trời tự nhiên. Lúc này nó mới bắt đầu cảm giác nội tâm chao đảo cả đêm nay dần an định trở lại.
“A Nhàn?” Đột nhiên một thanh âm không xác định vang lên, giọng nói run rẩy.
Tiểu Bao chậm rãi mở mắt, đứng dậy xoay đầu qua.
Cố Nhạc An vẻ mặt mỏi mệt xen lẫn thất nhi phục đắc (*mất tìm lại được) mừng rỡ như điên. Áo choàng xanh bị gió thổi tung phần phật, mái tóc đen phiêu tán như hòa nhập vào màn trời đêm. Cố Nhạc An đưa tay giữ yên ống tay áo tán loạn trong gió, không hề chớp mắt nhìn người phía trước.
Tiểu Bao nhẹ nhàng gật đầu, coi như chào hỏi.
“A Nhàn…” Hắn tựa hồ cười khổ một tiếng.
“Ngươi —“ Tiểu Bao mở miệng, nhưng lại nghe được thanh âm bình thản như nước đến mức mất tự nhiên ấy, thôi thì lại dứt khoát câm miệng không nói.
“Quả thật là nàng.” Cố Nhạc An giơ tay hất đi những sợi tóc rối bời bên tai, vạt áo bay tán loạn trong sắc lam nhàn nhạt của ánh trăng U Hải, càng làm toát lên vẻ ôn nhuận như ngọc.
“Sư phụ từng xem cho ta một quẻ, nói rằng đời ta định sẵn gặp ba lần đại kiếp. Không nghĩ tới, đại kiếp thứ hai, lại là nàng.” Khóe miệng hắn mang theo nụ cười khổ sở.
Tiểu Bao áy náy cười một tiếng.
“Kiếp số đã như thế, là nàng, cũng vô phương.” Hắn rũ mắt khẽ than.
Trường Nhàn nhíu mày, giơ tay gạt bàn tay hắn đang vươn ra.
Cố Nhạc An nhíu mày cười khổ.
Tiểu Bao nghiêng thân bước tới bờ U Hải cách đó không xa, bước đi an tĩnh thanh thản. Tay Cố Nhạc An cuộn chặt thành quyền, hắn cất bước đuổi theo, áo choàng mặc theo chiều gió, tung bay phấp phới.
“Mặc dù thật sự vô cùng mạo muội,” nó dừng bước, chầm chậm nói, “Nhưng mong ngươi hãy quên tất cả chuyện ngày hôm nay.”
Cố Nhạc An ngây ngốc, hỏi: “Tại sao phải vậy?”
Tiểu Bao sửng sốt, nghi hoặc lặp lại lời hắn: “Tại sao phải vậy?”
Cố Nhạc An cười, hắn nhớ tới tính cách lãnh đạm của nàng năm đó, không khỏi để tay lên ngực tự hỏi, nàng có biết cái gì là khổ?! Hắn tự giễu nói: “Ta nhiều chuyện rồi.”
“Không sao.” Tiểu Bao quay đầu lại, hướng hắn khẽ gật đầu. “Ta phải đi.”
Trăng U Hải vẫn như cũ tản mát một thứ ánh sáng buồn thương. Cố Nhạc An ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt dịu dàng nhắm lại thật chặt, bỗng chốc mở ra. Hắn tiến lên hai bước, đột ngột đưa tay kéo cổ tay Tiểu Bao.
Tiểu Bao khẽ nhíu mày, nhưng thanh âm vẫn như cũ không nhanh không chậm: “Chuyện gì?”
Cố Nhạc An khoan thai mỉm cười: “Lần cuối cùng ta đã không giữ được nàng. Hôm nay gặp lại, ta không muốn trải qua cảm giác đó một lần nữa.” Hắn từ từ nắm chặt, “Hôm nay ta sẽ không để nàng đi.”
Tiểu Bao nhăn mày. Từ đầu ngón tay Cố Nhạc An bắt đầu phát ra một luồng sáng bạc, tựa như nước chảy, thoáng chốc bao bọc cánh tay Ninh Trường Nhàn. Sau đó luồng sáng vụt chói lòa, chói mắt giống như núi lửa phun trào.
Giờ phút này Tiểu Bao trong lòng vạn phần lo lắng. Nó vô cùng chắc chắn bộ dạng này chính là của Ninh Trường Nhàn mà sư tôn cùng Cố đại thúc nói. Nhưng đến tột cùng Ninh Trường Nhàn là ai, nó một chút cũng không nắm được; chỉ dựa vào lác đác vài lời nhận định của mọi người, thật sự không thu được chút tin tức nào hữu dụng.
Hiện tại, rốt cục phải làm sao bây giờ?
Có khi nào trong lúc âm dương hỗn loạn này mà bị người ta đánh chết không nữa?
Tiểu Bao có chút hoảng hốt.
Nó miễn cưỡng dùng thanh âm làm nó cả người không thấy thoải mái này hô: “Buông.”
Cố Nhạc An chỉ lắc đầu. Tay trái hắn kết khởi thủ ấn, Tiểu Bao nhìn ra, đó là thuật đằng vân. Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Bao vẫn cho rằng mình chỉ là một tiểu nha đầu bình thường, chưa hề có ý nghĩ cùng những người tiên ma môn dính dáng quan hệ. Nó không hiểu tại sao uống Túy Xuân Thu xong lại biến thành bộ dạng này, không hiểu và còn cảm giác tầng tầng lớp lớp bất an kì quái.
Tiểu Bao nhấc tay.
Bất luận kiếp trước hay kiếp này, người hiểu rõ Ninh Trường Nhàn nhất, không ai ngoài Cố Nhạc An. Hắn cười một tiếng, cầm tay nàng: “Nàng thật sự nhẫn tâm như vậy?”
Tiểu Bao bất đắc dĩ phải mang bộ dạng này, thật sự không biết nên bày ra vẻ mặt gì. Cố Nhạc An nhìn ánh sáng du viễn âm trầm tựa ánh trăng tỏa ra từ lòng bàn tay nàng, ánh lam mơ màng. Hắn cảm giác được một cơn buồn ngủ mãnh liệt xâm nhập trí não.
“Thật xin lỗi.” Tiểu Bao không nhịn được, không khỏi nói lời xin lỗi.
Đôi mắt ôn nhuận tao nhã của Cố Nhạc An từ từ nhắm lại, hắn nhìn nàng, ánh mắt xa xôi.
“Tiếc là,” Hắn nói, “Ta sẽ không tha thứ cho nàng.”
Tiểu Bao rũ mắt: “Đắc tội.”
Cố Nhạc An cuối cùng nhắm mắt, tư thái tọa thiền ngồi xếp bằng trên bờ cát U Hải. Đọa tiên văn kì lạ bên khóe mắt lộ ra vẻ siêu phàm thoát tục.
Tiểu Bao cũng không biết mình dùng tiên thuật gì, chỉ biết ý niệm chợt lóe, ánh sáng màu lam đã bắt đầu ngưng tụ ở đầu ngón tay.
Nhưng hắn hoàn toàn có cơ hội chống trả. Tiểu Bao ngồi xổm trên bờ cát, nhìn cái bóng xa lạ phản chiếu trên mặt nước, từ chuyện tối nay lần đầu tiên cảm thấy thế giới thật sự có nhiều điều không thể lý giải.
Nó ngẩng đầu nhìn trăng sáng, chờ tác dụng của rượu giảm dần. Tiểu Bao thở dài, tự an ủi mình, có lẽ hơi rượu đã bớt, nó cũng không cần lo lắng canh chừng khuôn mặt này nữa, thật sự không được tự nhiên.
Trăng sáng chậm rãi di chuyển trên màn trời đêm, Tiểu Bao ngồi đến hai chân cứng ngắc. Cuối cùng một tia sáng nhỏ lóe lên từ phía phương đông, Tiểu Bao chống thân đứng dậy, bắp chân tê dại, lảo đảo thiếu chút té lăn trên đất.
Nó cúi xuống mặt nước kiểm tra, làn nước lăn tăn phản chiếu một nhân ảnh, chính là khuôn mặt bánh bao phấn nộn của nó. Nó lôi kéo lưu tô rủ ở bên tai, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Lại cúi đầu nhìn những ngón tay quen thuộc, dùng sức nắm một chút, lúc này mới một hai phần lấy lại được cảm giác.
Nó vuốt vuốt bắp chân co rút, quay đầu qua nhìn thấy Cố Nhạc An vẫn đang ngồi trên bờ cát, nước biển thấm ướt áo choàng, có chút áy náy.
Nó lại gần chọc chọc vai hắn: “Đại thúc, tỉnh lại.”
Không có dấu hiệu tỉnh lại, nó tăng thêm một phần sức lực, “Đại thúc!”
Cố Nhạc An chậm rãi mở mắt, song hai mắt rõ ràng không có tiêu cự, ánh nắng sớm lấp lánh chiếu lên đọa tiên văn ẩn hiện bên khóe mắt hắn, gây cảm giác bất an kinh khủng.
Cố Nhạc An thấy nó, ánh mắt trở nên nhu hòa: “Ngươi là đồ đệ của Huyền Dư?”
“Phải.” Tiểu Bao mỉm cười, nó thử đỡ Cố Nhạc An nhưng lực bất tòng tâm, lập tức từ bỏ, nó hỏi: “Đại thúc, sao thúc lại ở chỗ này?”
Cố Nhạc An nghe nó hỏi, khẽ nhăn mày, tựa như suy tư một phen, mặt xụ xuống: “Quên mất.”
Tiểu Bao đến giờ mới đại ngộ ánh sáng xanh quỷ dị từ đầu ngón tay mình phát ra là gì. Tiểu Bao luôn tự nhận mình lý trí, nhưng tối hôm qua hoàn toàn hành động ngoài kiểm soát. Nó lúc này chợt hiểu được tiên thuật tương ứng tia sáng kia.
Bất Ưu.
Bất Ưu là một loại tiên thuật có phần cực đoan, có thể thanh trừ chấp niệm sâu nhất nơi đáy lòng, trợ giúp tu đạo. Song bởi vì trái với tự nhiên trong đạo tu tiên, bị tính vào cấm thuật.
Thời gian trước sư tôn đối với nó luôn không đếm xỉa, nên nó có đặc biệt nhiều cơ hội tiếp xúc với các loại tà thuật cấm thuật. Nó không thích tu luyện pháp thuật này, nhưng vẫn luôn nắm rõ. Nhưng nó thực sự không hiểu vì sao tối hôm qua không tự chủ đi thi triển loại pháp thuật này?
Tiểu Bao trong lòng bất an, ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay phát đau.
“Tiểu cô nương, sao ngươi lại ở đây?” Cố Nhạc An chọc nhẹ búi tóc trên đầu nó hỏi.
Tiểu Bao cười: “Ta cũng không biết, tối hôm qua uống say không còn biết gì, sáng sớm hôm nay tỉnh lại đã nằm ở đây.” Nó chỉ áo choàng bị nước biển thấm ướt, nhún vai, lại hỏi: “Đại thúc, thế còn thúc sao lại ở đây?”
Hắn không trả lời, chỉ nhíu mày: “Còn sư tôn ngươi?”
Đối với Tiểu Bao, Cố Nhạc An cảm thấy thương hại. Hắn đối với hành vi dụ dỗ nhập ma của Huyền Dư bất mãn vô cùng, nhưng khổ nỗi xưa nay hai người vốn nhìn nhau không thuận mắt, nên cũng không tiện can thiệp.
Tiểu Bao gượng gạo ho khan một tiếng: “Không biết.”
“Hồ nháo.” Cố Nhạc An thở dài, “Ở đâu ra một sư tôn như vậy!”
Hắn đứng dậy, trâm gài tóc rơi xuống, mái tóc đen xõa xuống theo bả vai như thác đổ. Tiểu Bao thuận tay nhặt lên, cầm đưa cho hắn. Cố Nhạc An nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của nó, mặt giãn ra cười khẽ.
“Tiểu Bao.”
Đột nhiên một thanh âm trầm thấp vang lên gọi tên nó, Tiểu Bao bất chợt cảm thấy lạnh gáy, thấp thỏm quay đầu lại, quả nhiên thấy sư tôn đại nhân nhà mình đang đứng cách đó không xa. Áo choàng đen bay phấp phới trong gió, cả người toát ra không khí… âm trầm.
Không sai, chính là âm trầm.
“Sư tôn?” Tiểu Bao nhu nhược gọi hắn.
Ma quân bệ hạ khẽ chau mày, tỉ mỉ quan sát Cố Nhạc An. Cố Nhạc An không thèm để ý vỗ vỗ đầu Tiểu Bao, nhận lấy ngọc trâm từ tay nó.
“Tới đây.” Huyền Dư nói.
Tiểu Bao gật đầu, cáo biệt Cố Nhạc An: “Đại thúc, tái kiến.”
Cố Nhạc An nhìn Tiểu Bao, đem ngọc trâm nó vừa đưa thả lại trong tay nó.
“Ta thường ở Nam Hải, nếu như có chuyện gì, trực tiếp tìm ta là được. Đem cái này giao cho Nam Hải quy nữ, nàng sẽ dẫn ngươi tới tìm ta.”
Tiểu Bao không biết làm sao cự tuyệt, nắm cây trâm trong lòng bàn tay, nói cám ơn rồi rời đi. Cố Nhạc An quay đầu nhìn lại, Huyền Dư đang lạnh như băng nhìn Tiểu Bao, Tiểu Bao một bộ giả ngu, đao thương bất nhập. Huyền Dư rõ ràng không biết làm sao; hắn ngẩng đầu liền trông thấy Cố Nhạc An đang nhìn, ánh mắt nheo lại lạnh lùng.
Cố Nhạc An ung dung cười một tiếng, đáp mây bay đi.
Thế sự vốn vô thường, Huyền Dư chấp niệm quá sâu, cuối cùng đọa ma. Nực cười người vốn dĩ thuộc tiên môn như hắn cũng không đọa tiên. Nguyên nhân hắn đọa tiên thật ra làm sao hắn cũng không thể nhớ. Luôn có một đoạn kí ức thôi thúc hắn nhớ lại, nhưng chỉ cần cố nghĩ xa hơn một chút, liền cảm thấy đau đầu.
Cố Nhạc An miết nhẹ nếp nhăn trên vạt áo, mệt mỏi xoa hốc mắt. Mơ hồ đã có thể thấy làn nước Nam Hải xanh biếc phía trước.
—
“Hắn là ai?” Huyền Dư hỏi.
Tiểu Bao ngạc nhiên: “Sư tôn không biết người đó sao?”
“Ta chính là muốn hỏi, ngươi biết hắn là ai sao?” Huyền Dư nắm tay, đè nén cơn đau co rút huyệt thái dương.
“Không biết…” Tiểu Bao nói, “Nhưng mà, đại thúc là người tốt a.”
Một người cho tới giờ vẫn không biết nên giáo dục đồ đệ thế nào, Ma quân bệ hạ, vĩnh viễn không hiểu được cái gì là hướng dẫn từng bước, dạy theo trình độ. Hắn cho rằng hữu dụng nhất chính là ra lệnh và trừng phạt.
“Từ giờ đừng để cho ta nghe ngươi nói hắn là người tốt thêm lần nào nữa, nếu không chịu phạt đi Khổ Thiện Sơn diện bích.”
Tiểu Bao không phục, nhưng hiểu tính cách sư tôn nhà mình, có lệ đáp: “Dạ.”
Huyền Dư phất tay áo rời đi, Tiểu Bao theo sau hắn.
“Hắn nói gì với ngươi?”
Tiểu Bao lần đầu tiên nói dối sư tôn, “Không có gì, chỉ là nhìn ta không ngừng thở dài.”
Huyền Dư hừ lạnh, thật sự tin. “Không cần để trong lòng.”
“Dạ.”
“Thủy Nhược Cung rất lớn, đừng chạy loạn, chúng ta ngày mai về Bất Quy.” Huyền Dư thấy Tương Tự từ xa đi tới, cúi đầu dặn dò Tiểu Bao. Khi Tiểu Bao xoay người lại, hắn đã đáp mây rời đi.
“Sư tôn ngươi sao vậy?” Tương Tự vỗ vỗ đầu Tiểu Bao hỏi.
Tiểu Bao lắc đầu: “Không biết, sáng nay lúc tìm thấy ta, liền cứ như vậy.” Nó nhớ tới vẻ mặt âm trầm của sư tôn, cảm giác hàn khí âm u thấu tận xương cốt.
“Hiếm thấy.” Tương Tự nhận xét.
Lúc này, Tiểu Bao đột nhiên như nhớ ra cái gì, cả người giống như bị sét đánh. Tối hôm qua vì muốn tránh sư tôn, nó đại nghịch bất đạo dám sử dụng phong lôi chú với hắn. Vết thương chưa lành, hắn tất nhiên phát giác.
Nó cúi đầu suy nghĩ một hồi, quyết định tiếp tục giả ngu.
“Tương Tự sư thúc, Nam Hải có một đọa tiên, hắn là ai vậy?”
“A, là Cố Nhạc An.” Tương Tự nhìn Tiểu Bao, “Cố Nhạc An người này không đơn giản, cách xa hắn một chút.”
“Tại sao?”
“Tại sao…” Tương Tự cau chặt chân mày, “Cố Nhạc An người này, không chi lan ngọc thụ chi tư, lại không chi lan ngọc thụ chi đức, âm hiểm xảo trá, không thiếu vô tình… Ninh Trường Nhàn, trong tiên môn cũng đều gọi hắn một tiếng, ma tiên.”
“A?”
“Bất quá hắn đọa tiên đã hai trăm chin mươi tám năm, cũng không có người nào nhắc lại cách gọi này nữa.”
Tiểu bao do dự, không biết có nên tiếp tục hỏi hay không.
Tương Tự ôn nhu nhìn nó: “Còn gì muốn hỏi?”
“Tương Tự sư thúc, Ninh Trường Nhàn… Thật như người nói, vô tình vậy sao?” Nó ngẩng đầu nhìn Tương Tự.
Tương Tự vẻ mặt nhất thời cứng ngắc, hắn không biết nên nói những lời này với một hài tử như thế nào. Hắn lắc đầu không đáp.
“Phải, cũng không phải.” Hắn nói, “Tiên môn nhân gọi đó là đại từ bi, nhưng những kẻ phàm phu tục tử như chúng ta, nhìn không ra cái gì từ bi.”
Sắc mặt hắn có chút tái nhợt.
Tiểu Bao không hỏi nữa, nó nói: “Sư thúc, ta đói bụng, còn chưa ăn điểm tâm.”
Tác giả nói ra suy nghĩ: Hai hôm trước dì cả ghé thăm, mỗi lần dì cả tới đều rất thảm thiết, ta chỉ có thể ở trên giường lăn lộn, cái gì cũng làm không được T_T. Cho nên không có cập nhật… Hôm nay bổ sung…
Bản thảo cũng đã đăng hết rồi…
[VSVT] Chương XII: Tâm hư quý cứu
Tháng Sáu 29, 2016lanhtinhcoc
Khi Cố Nhạc An rời đi trời đã gần tối, Tiểu Bao trông thấy sư tôn, phong trần mệt mỏi, mái tóc bạc có chút tán loạn, ánh mắt uể oải. Tương Tự đứng bên nhìn thấy hắn liền ra đón, hai người trao đổi vài câu, sau đó nặng nề li khai..
Tương Tự thở dài.
Tiểu Bao tiến lên níu lấy tay áo rộng lớn của sư tôn, áy náy cùng hối lỗi, lại bất cẩn chạm phải vết thương trên tay hắn. Tay hắn run rẩy, Tiểu Bao thấy vết thương của hắn vẫn chỉ được băng lại qua loa. Nó biết vết thương do phông lôi chú đối với sư tôn mà nói chẳng qua là vết thương nhỏ, chỉ không hiểu tại sao hắn không chịu chữa trị.
“Sư tôn, thương thế của người?” Tiểu Bao hỏi hắn.
Huyền Dư cúi đầu nhìn thoáng qua, con ngươi đen thẳm tựa giếng sâu, “Vô ngại.”
“Nhưng mà… người tại sao không chịu chữa trị?” Tiểu Bao nhìn vết thương mơ hồ lộ ra vết máu, ảo não tối qua không biết nặng nhẹ lại phạm thượng dùng phong lôi chú với sư tôn mình.
Ma quân bệ hạ trầm mặc. Một lúc lâu sau mới từ từ nói: “Tiểu Bao, tối nay về Bất Quy, ngươi đi thu thập đi.”
“A… Dạ.” Nó bất đắc dĩ xoay người trở về thu dọn đồ đạc. Sư tôn không muốn nói nó cũng sẽ không hỏi. Tại sao dường như mỗi người đều giữ nhiều bí mật như vậy, thật rất mệt mỏi.
—
Vừa về Bất Quy, Ma quân bệ hạ trực tiếp một mình đi Tịch Vân điện, Tiểu Bao chạy đi chào Thiên Ngu. Thiên Ngu cười vui hớn hở đưa nó đến chỗ mình, “Bệ hạ dù sao cũng là ma giới chi tôn, bận rộn nhiều việc, Tiểu Bao là hảo hài tử, không nên ngày ngày quẩn quanh bệ hạ.”
Tiểu Bao cúi đầu biết lỗi.
“Cho nên, sau này cứ ở cùng Thiên Ngu bá bá đi.” Lập tức lòng dạ Tư Mã Chiêu lộ rõ. (*có liên quan đến câu nói “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết.” Sử tích Tư Mã Chiêu lập mưu gϊếŧ vua, soán ngôi nhà Ngụy thời Tam quốc.)
Tiểu Bao không trả lời, nhưng cũng vẫn ngoan ngoãn nắm tay hắn chậm rãi tản bộ tại Tịch Vân điện.
Thiên Ngu liên tục lôi kéo Tiểu Bao kể chuyện xưa. Từ thần thoại cho đến bát quái.
Tiểu Bao an tĩnh cầm tay hắn nghe, thỉnh thoảng hỏi hai câu, không hề lộ ra chút nào mất kiên nhẫn, điều này càng khiến cho Thiên Ngu vui vẻ. Trước kia mấy tiểu cô nương bắt về không phải là bị dọa sợ đến không dám hé răng, thì chính là vẻ mặt kiềm nén bồi hắn hai câu. Khó được như Tiểu Bao nghe lời hiểu chuyện như thế, không hổ là đồ đệ bệ hạ nhìn trúng.
Tiểu Bao từng nghe Cố Khuynh Hoài kể chuyện của Thiên Ngu. Thiên Ngu vốn cũng là cao thủ đương thời, bán mạng cho người mà được phú quý, có vợ có con, gia sự thuận hòa, quyết định rửa tay gác kiếm. Nhưng ngăn sao được cừu gia báo thù, một đêm diệt môn, hắn tới chỉ kịp mang cháu gái vừa tròn ba tuổi chạy trốn. Hắn vốn định báo thù, cũng coi như sát thân thành nhân. Nhưng hết lần này tới lần khác không yên lòng về cháu gái, quyết định nuôi cháu gái lớn khôn rồi hãy nói.
Cháu gái dần lớn lên, lệ khí trong lòng hắn cũng đã tiêu tán rất nhiều. Nghĩ đến nửa đời trước tay đầu máu tanh, thở dài hết thảy đều là báo ứng, liền gạt ý định báo thù qua một bên, chỉ một lòng muốn nuôi dưỡng cháu gái trưởng thành, nhìn cháu gái gả chồng sinh con. Nhưng khi cháu gái được chin tuổi, hắn tính cách cương trực đắc tội người, cháu gái bị người ta đả thương, thế nhưng đi đời nhà ma.
Tâm lí sụp đổ, Thiên Ngu cuối cùng rơi vào ma đạo, phóng hỏa thiêu cả thôn nhà đã hại chết cháu gái. Vốn định tự sát nhưng gặp Huyền Dư đi qua, từ đó đi theo không rời, vô luận Huyền Dư muốn tu tiên hay là thành ma.
Nhưng rồi hắn mắc phải tâm bệnh kì quái, chính là nhìn thấy tiểu cô nương nhà nào xấp xỉ tuổi hoặc lớn lên tương tự cháu gái, liền thích trực tiếp chộp về Bất Quy, hảo hảo nuôi vài ngày.
Tiểu Bao trong lòng thở dài một tiếng, xoa xoa bàn tay hắn.
Bộ dáng nhu thuận khả ái này khiến tâm can Thiên Ngu nhất thời mềm nhũn. Một già một trẻ ngồi trên thềm Tịch Vân điện cẩm thạch đen, hết sức hài hòa.
Cánh hoa đào từ Tịch Vân hậu điện bị gió lớn Bất Quy Sơn thổi về phía trước, một mảnh lạc anh rực rỡ.
Thiên Ngu nhặt cánh hoa rơi trên tay áo, thở dài một tiếng, “Bệ hạ hắn, cũng là khổ hài tử.”
Tiểu Bao giương mắt nhìn.
“Bệ hạ năm đó đi theo Tử Quy Trường Nhàn thượng tiên tu hành, vốn là chuyện tốt, nhưng chuyện tình cảm, làm sao có thể khống chế.” Thiên Ngu lắc đầu, “Trường Nhàn thượng tiên tu thành tiên cốt quá sớm, tâm cảnh như nước đọng vô tình, bệ hạ hắn…”
Tiểu Bao trầm mặc, tựa hồ có chút áy náy, gương mặt nong nóng. Sau bỗng phản ứng, nó áy náy cái gì chứ.
Thiên Ngu trông phía bầu trời xa xa, “Bệ hạ đã đi được nửa tháng rồi, không biết lúc nào có thể trở về.”
“Sư tôn người đi đâu?” Tiểu Bao hỏi.
“Phía đông, hắn đi tìm Yêu chủ Yểu Khanh.” Thiên Ngu trả lời.
“Là ca ca xinh đẹp kia?” Tiểu Bao nhớ tới Yểu Khanh diện mạo cùng tư thái quyến rũ cực hạn trên U Hải ngày đó.
Thiên Ngu vội vàng uốn nắn, “Ai nha, lớn lên càng đẹp càng không thể tin tưởng, Tiểu Bao về sau thấy mấy gương mặt xinh đẹp thì phải tránh xa một chút!”
“Giống như sư tôn a?”
Thiên Ngu nghẹn họng, “Sư tôn là trưởng bối.”
“Sư tôn tìm ca ca xinh đẹp làm gì?” Tiểu Bao truy hỏi.
Thần tình trên mặt Thiên Ngu dần trở nên nghiêm túc, hắn xoa đầu Tiểu Bao. “Năm đó Yểu Khanh cùng Trường Nhàn thượng tiên hôi phi yến diệt. Hôm nay Yểu Khanh trở lại, bệ hạ cho rằng, nàng cũng đã trở về.”
Tiểu Bao nắm chặt tay áo, có chút chột dạ.
“Bản thân ta lại hi vọng, nàng không cần trở lại.” Thiên Ngu tựa hồ tự nói tự đáp, “Người đó quá vô tình, nàng trở lại, bệ hạ đoán chừng sẽ lại thương tâm.”
—
Hôm đó, Bất Quy có khách.
Bởi Thiên Ngu và Nam Thủy đều bận việc, nên Tương Tự chịu trách nhiệm tiếp khách, thấy người, hắn âm thầm giật mình.
“Nhạc An, sao ngươi lại tới đây?” Tương Tự hỏi.
Cố Nhạc An quay đầu lại nhìn, nhàn nhạt nở nụ cười, “Hai hôm này về Nam Hải buồn chán vô cùng, thật sự không ngồi yên được nên nghĩ ra ngoài giải sầu. Ngươi dạo này sao rồi?”
“Có chút bận rộn.” Hảo hữu trăm năm trước mặt, Tương Tự chân thành đáp lời, “Bệ hạ đi, ở đây không ai quản lý.”
Nhạc An gật đầu. Tương Tự hỏi hắn, “Hôm nay tới là có việc gì sao?”
Cố Nhạc An nhìn bạn tốt, tâm tư bách chuyển, cuối cùng cũng đè nén xuống. Hỏi hắn: “Các ngươi nơi này có phải có một hài tử tiên cốt trời sinh?”
Tương Tự gật đầu: “Phải, đồ đệ của bệ hạ, ngươi không phải đã gặp sao?”
“Tiên cốt hài tử kia —“ Cố Nhạc An ngập ngừng.
Tương Tự biết hắn muốn nói gì, lắc đầu, nói, “Đừng nghĩ phản đối.”
“Vì sao nói vậy?”
Tương Tự trầm mặc, lắc đầu thở dài, “Tâm tư ban đầu của bệ hạ ai cũng có thể nhìn ra. Sự tình năm đó khiến hắn căm hận tiên nhân, gặp Tiểu Bao tiên cốt trời sinh liền muốn hủy hoại, nhưng thật sự chưa từng nghĩ hài tử này…”
“Như thế nào?”
“Ngày đó ta tìm bệ hạ, đi ngang qua gặp đứa nhỏ này luyện công. Thời điểm nó đề khí lướt nước, mặt nước ngay cả gợn sóng nhỏ cũng không có, tiên cốt vô cùng sâu, tương tự Trường Nhàn thượng tiên năm đó.”
Cố Nhạc An an tĩnh nâng chén trà nhỏ, không nói một câu.
“Bệ hạ gần đây thông suốt, đối với hài tử kia không còn gò ép. Nhưng ta sợ một ngày kia bệ hạ thật sự tính mãnh mẽ hủy đi tiên cốt của nó, không ai có thể ngăn được.”
Nghe xong lời này, Cố Nhạc An đặt chén trà xuống, xoay người.
Tương Tự để mặc hắn đi, cũng không ngăn cản, tranh thủ mấy ngày bận rộn này mà đi nghỉ ngơi.
Lát sau, một ma binh hấp tấp chạy vào phòng, “Tương Tự đại nhân, Tương Tự đại nhân.”
Tương Tự vẻ mặt ngái ngủ tỉnh dậy, nhìn một vòng xung quanh, phất tay ý bảo hắn nói chuyện.
“Cái kia… Cái kia Nam Hải, Nam Hải Cố Nhạc An mang đồ đệ của bệ hạ đi mất rồi.”
Tương Tự vẻ mặt không thể tin nổi đứng dậy, tay áo quét chén trà rơi xuống mặt đất.
“Tương Tự đại nhân, có cần phái người đuổi theo đoạt về?”
Tương Tự khoát tay, “Không cần, các ngươi không phải là đối thủ của hắn.”
“Nhưng đại nhân —“
“Yên tâm, hắn sẽ không làm hại Tiểu Bao.” Tương Tự ra hiệu cho hắn ra ngoài, nhắm mắt an tĩnh ngồi lại trên ghế, cảm giác có chút bất khả tư nghị.
Nhớ lại khuôn mặt Cố Nhạc An, Tương Tự dứt khoát đứng lên.
Đọa tiên văn bên khóe mắt Cố Nhạc An từ khi nào đã nhạt màu như thế?!