Chương 48

Những trải nghiệm thời thơ ấu khiến anh đặc biệt ác cảm với hành động ỷ mạnh hϊếp yếu vô lý.

Hề Lan Dự không nhìn Ninh Chi, cụp mắt sửa sang lại ống tay áo. Anh quét mắt nhìn mấy kẻ đang hả hê trước sự xui xẻo của Ninh Chi, nghiêng đầu hỏi viện trưởng bên cạnh:

“Ngô viện trưởng, truyền thống của bệnh viện các ông là đàn ông nhàn nhã sung sướиɠ, chỉ biết bóc lột sức lao động của một cô gái trẻ sao?”

Hiệp hội gen từ thiện dưới danh nghĩa Bắc Thần đang có kế hoạch quyên góp một lô thiết bị y tế cao cấp cho Bệnh viện trực thuộc Đại học Bắc Thành, hôm nay Hề Lan Dự đến đây chủ yếu là để khảo sát tính khả thi.

Kỳ thật lần trước anh đã tới đây một chuyến, lần này mọi thứ gần như đã được lắp đặt xong.

Sự phát triển của bệnh viện không chỉ dựa vào môi trường bên trong bệnh viện hay tay nghề của đội ngũ bác sĩ, mà còn dựa vào các dụng cụ hàng đầu quốc tế, có độ chính xác cực kỳ cao.

Bệnh viện nhà nào cũng muốn mua trang thiết bị tốt, nhưng không phải nhà ai cũng có đủ khả năng.

Nhìn toàn bộ trang thiết bị trong căn phòng bên cạnh đã được thay mới, nhưng ngân sách đầu tư cho bệnh viện vẫn chưa được đảm bảo, Ngô viện trưởng lo lắng đến mức gần như mất ngủ.

Nhân cơ hội này, ông ta đặc biệt coi trọng Hề Lan Dự - “cậu bé vàng” đã đi tới trước cửa nhà mình, ông coi trọng anh tới mức có chút nịnh nọt.

“Sao có thể thế được, Hề tổng chắc hẳn đã biết phương châm của bệnh viện chúng tôi, ‘nhân ái tử tế, tận tâm cống hiến’, miêu tả quá chuẩn xác.”

Hề Lan Dự hất cằm về hướng Ninh Chi cằm, giọng điệu giễu cợt nói:

“Cống hiến đến mức trở thành như vậy sao?”

Hai bên não của Ngô viện trưởng như muốn to ra, nghe nói tính tính của vị Hề tổng này có chút quái đản. Hỏi thăm nửa ngày, ông chỉ biết đúng một thứ, đó là người này rất thanh tịnh, vậy nên ông mới chọn dãy phòng giải phẫu để dẫn anh đi qua, vừa ít người lại sạch sẽ.

Ai mà ngờ lại vướng phải vụ này?

Trong chốc lát, gương mặt tươi cười của ông hiện lên vẻ miễn cưỡng, một bên là cánh tay đắc lực của mình, một bên lại là kim chủ của bệnh viện trong mấy năm tới…

Ngô viện trưởng suy nghĩ nửa ngày, quyết định hòa giải:

“Hề tổng, cường độ làm việc của bệnh viện chúng tôi rất lớn, đây lại là khoa chỉnh hình, bác sĩ mới chưa quen việc nên không tránh khỏi mệt mỏi.”

Ninh Chi kỳ thật sắp không đứng nổi nữa, nhưng cô ép mình gắng gượng đứng dựa vào tường, không thể ngã xuống trước mặt Chu Cấu được.