Chương 42

Ninh Chi trằn trọc, suy nghĩ cả đêm.

Tối hôm qua khi ở căn biệt thự bên sườn núi, tuy nói là hai người ở cùng một chỗ, nhưng nếu như không muốn, kỳ thật cả ngày đều sẽ không chạm mặt nhau.

Ninh Chi cảm thấy nếu là như vậy, việc cô sống chung với anh cũng có thể chấp nhận được.

Thế nhưng Hề Lan Dự chắc chắn không nghĩ như vậy.

Việc này đã vượt qua quy ước lúc trước của hai người, nếu là trước kia, Ninh Chi sẽ quyết đoán gạt ý tưởng này sang một bên.

Nhưng mà hiện tại, nếu phải chọn giữa quy ước của Hề Lan Dụ và bà ngoại, cô khẳng định, cũng chỉ có thể lựa chọn giữ bà ngoại lại mà thôi.

Ninh Chi liệu trước rằng Hề Lan Dự sẽ không dễ dàng đáp ứng, bởi vì sợ bị từ chối trực tiếp, cô đành nhắn tin cho anh trước.

Tính toán theo thời gian rời nhà lần trước của Hề Lan Dự, cô dậy thật sớm, trực tiếp lái xe đến tòa nhà Bắc Thần.

Sáng sớm 7 giờ rưỡi, cả tòa nhà Bắc Thần chỉ vừa mới thức giấc, Ninh Chi ngồi ở đại sảnh dưới lầu, xung quanh là nhân viên đi làm tới tới lui lui.

Cô click mở Wechat kiểm tra xem có tin nhắn trả lời chưa.

Nửa giờ trước, cô nhắn tin qua Wechat cho Trương Ngật, hỏi anh ta xem Hề Lan Dự có ở công ty hay không, anh ta trả lời Hề Lan Dự đang triển khai hội nghị trực tuyến.

Nửa giờ qua đi từ lúc Ninh Chi đến, phía bên kia vẫn không hề có động tĩnh gì.

Cô chờ đến nhàm chán, lấy tai nghe ra, nhấn mở phần kiến thức chuyên môn sẽ kiểm tra vào tuần sau ra, bắt đầu ôn tập.

Cùng lúc đó, Trương Ngật cầm di động trên tay, gõ cửa, Hề Lan Dự thấp giọng nói:

“Vào đi.”

Hiện tại vừa đúng lúc hội nghỉ đang nghỉ giải lao năm phút, Trương Ngật đưa điện thoại di động cho Hề Lan Dự:

“Hề tổng, Ninh tiểu thư hình như có việc cần tìm anh.”

Hề Lan Dự nhìn khung chat, chỉ có một tin nhắn, không quá khẩn cấp, anh chống khuỷu tay ở mặt bàn, day day ấn đường:

“Họp xong sẽ tính tiếp.”

Nửa giờ sau, hội nghị kết thúc, Ninh Chi nhận được tin nhắn của Trương Ngật.

Cô quyết đoán gọi thẳng số điện thoại của Hề Lan Dự. Đây là lần đầu tiên cô gọi điện thoại cho anh, có lẽ trong lòng đã quyết tâm, nàng nhìn về phía xa, thực bình tĩnh chờ đợi bên kia nhấc máy.

“A lô.”

Ở đầu dây bên kia, âm thanh của Hề Lan Dự nghe có chút mỏi mệt, trầm thấp mất tiếng.

Ninh Chi mặc định anh đã biết người gọi đến là mình:

“Hề tiên sinh, tôi có thể xin anh bớt chút thời gian không?”