Chương 2.2: Thanh Thịnh

Editor: sukiee

“Cái này cũng không nhất định!” Không đợi thanh niên phong độ trí thức mở miệng, có người tràn đầy không phục nói, “Cố Thanh Thịnh trảm kim phá tà, trường đao tru ma, cũng là thiên tài ngàn năm khó gặp! Hắn cùng Quân Dụ cũng thường xuyên đánh nhau, nhưng Quân Dụ chưa chiếm được quá tiện nghi!”

“Khẩu khí thật lớn, Cố Thanh Thịnh không phải cũng chưa từng chiếm được tiện nghi dưới tay Quân Dụ sư huynh.” Fan não tàn của Quân Dụ nghe xong lời này, cũng là không phục.

“Ngươi……” Người nói chuyện cho Cố Thanh Thịnh hừng hực lửa giận, bộ dáng như là muốn động thủ, những người xem xung quanh vội vàng khuyên nhủ: “Đừng nóng vội đừng nóng vội, đừng động thủ. Hai người họ đều lợi hại, đều lợi hại!”

“Đúng, cái này cũng không sai, Quân Dụ cùng Cố Thanh Thịnh, hai người họ thực sự là ba ngày thì phải hai ngày hẹn đánh nhau, cũng chưa ai thắng được ai……” Thanh niên phong độ trí thức rung đùi đắc ý, bước đi ra xa.

Thanh niên đấy đi không quá hai bước, bỗng nhiên phát hiện trước mặt có một người. Hắn ngẩng đầu lên, lại hoảng sợ: Khinh bào hoãn đái, eo vác trường kiếm, trên thân kiếm có trụy một viên lưu ly màu đen, này…… Đây chẳng phải là Lục Cần - người vừa mới bị hắn phân tích sao!

Thanh niên phong độ trí thức trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, vừa nãy chính mình phân tích có chút không xem trọng Lục Cần, không biết Lục Cần đến từ lúc nào, có nghe thấy hay không.

Sắc mặt của Lục Cần lại rất bình thường, có vẻ như những lời y vừa nói ra, hắn hoàn toàn không biết, chỉ cười ôn hòa, còn hơi nghiêng nghiêng người nhường đường.

Thanh niên phong độ trí thức nhẹ nhàng thở ra, vội vàng hành lễ, nói một tiếng “Lục sư huynh hảo”, vội vàng rời khỏi.

Vừa đi, hắn còn nghĩ: Đều nói trong tam đại thiên tài của ngoại môn, Quân Dụ thanh lãnh, Cố Thanh Thịnh cuồng ngạo, chỉ có Lục Cần bao dung ôn hòa, xem ra quả nhiên không tồi.

Nhưng hắn lại không biết, Lục Cần “Bao dung ôn hòa” , lại nhìn bóng dáng rời đi của hắn, hung hăng cắn chặt răng.

Quân Dụ thanh lãnh, Cố Thanh Thịnh cuồng ngạo, đây là việc mà các đệ tử ngoại môn đều biết.

Cùng tính cách được lưu truyền rộng rãi của bọn họ, là mốt quan hệ đối thủ một mất một còn của bọn họ.

Khi thanh lãnh gặp phải cuồng ngạo, sẽ có hậu quả gì?

Quân Dụ cùng Cố Thanh Thịnh có thể nói là một ví dụ thực tế, đó là một hồi tai nạn.

Từ lúc hai người bảy tuổi tiến vào ngoại môn Côn Cảnh Đạo Tông, hai người họ thực sự là khó đối phó.

Gặp mặt thì sẽ đánh nhau, đánh nhau thì chắc chắn sẽ trào phúng lẫn nhau.

Đi ở trên đường không cẩn thận chạm mặt, không cần tới một giây là động thủ.

Giống như hiện tại.

Người qua đường đều tránh ở một bên, đối với hai thân ảnh đứng ở giữa đường kia khe khẽ nói nhỏ.

“Cố Thanh Thịnh, đây đường là nhà người mở?” Quân Dụ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thân ảnh áo vàng rực rỡ phía trước.

“Dù sao cũng không phải nhà ngươi mở.” Người áo vàng mở miệng, nhướng mày, cả người tản ra hơi thở “Lão tử thiên hạ đệ nhất”. Mặc cái quần áo hoa văn hoa lệ kim sắc kia, chỉ khiến Quân Dụ nghĩ đến hai từ “Tao bao”.

“Tránh ra.” Quân Dụ không nói hai lời, trực tiếp bấm tay niệm thần chú.

Đây là kinh nghiệm, Quân Dụ sớm đã nhìn thấu, cái tên Cố Thanh Thịnh này, không đánh một trận là không có khả năng sẽ thành thật.

“Đường này to như thế, như thế nào còn muốn ta tránh ra?” Cố Thanh Thịnh mở to mắt nói dối, hoàn toàn xem nhẹ việc hắn cố ý chống đỡ sự thật đây là đường của Quân Dụ, vẻ mặt ngông cuồng, “Ta —— không —— làm ——”

Hắn còn chưa dứt lời, một đạo khí kình đánh úp lại hướng tới mặt hắn!

“Uy!” Cố Thanh Thịnh chợt lóe, nhảy sang hướng bên cạnh, còn chưa có đứng vững, dưới chân liền lại xuất hiện một vòng trận đồ!

Đó là một vây trận phức tạp, chỉ có một khoảnh khắc mà cũng đã được bố trí tốt, có thể đoán chắc được vị trí mà Cố Thanh Thịnh di chuyển đến, đem hắn vây vào trong đó. Đám người vây xem phía xa, có một đám người hít ngược một hơi khí lạnh.

Quân Dụ đối với lĩnh ngộ trận pháp, chỉ sợ lại lên một bậc!

Nhưng mà, đối mặt với vây trận sắp thành hình, Cố Thanh Thịnh lại hoàn toàn không có một nét sợ hãi.

Tương phản, trong mắt hắn ngược lại bốc cháy lên chiến ý cuồng nhiệt. Khóe miệng hắn không nhịn được mà nhếch lên.