Chương 31

“Không phải chứ, ca ca chưa từng nghịch điện thoại trong mấy lúc này. Có phải cậu nhìn lầm rồi không.”

“Không mà! Cậu tự nhìn đi.”

“Hình như đúng thật, vừa cúi đầu rồi, tay cũng ở dưới, hơi giống. Không phải chứ. Có phải ca ca xảy ra chuyện gì rồi không? Có chuyện gì thế!”

“Có phải đang hẹn hò không???”

“...”

Phương Ung Hoà không hề biết mình đang bị người khác thảo luận lúc này, anh quả thực thường xuyên xem điện thoại, đến cả Hàn Hiểu Lâm cũng để ý đến, nhíu mày nhắc anh một lần, mặc dù chỉ là bản bối cảnh thì cũng phải đảm bảo sự kính nghiệp.

Mà người nào đó được Phương Ung Hoà để ý và trước mắt tồn tại trong tưởng tượng của mấy người hâm mộ kia, lúc này đang mặt đối mặt mắt to trừng mắt nhỏ với một tên nhóc thiếu niên nhìn có vẻ bất lương.

“Cậu tên là gì?”

So về độ kiên nhẫn, Phương Doãn Châu đương nhiên không đấu lại hoàng đế nhỏ, quả thực không nhịn nổi nửa mà thở ra.

“Triệu Lê, cậu tên Phương Doãn Châu đúng không?”

Hai ngày nay dưới sự soi sáng của Phương Ung Hoà, Triệu Lê đã biết thân phận của mình tuyệt đối không thể để lộ.

Cậu cố gắng bày ra bộ dạng thân thiện dễ gần, tránh bị Phương Doãn Châu phát hiện ra bất thường, đây cũng là điều mà cậu mà Phương Ung Hoà đã thương lượng xong, phải học cách giả làm một dân thường, tạm thời sinh sống ở đây.

“Ừm, cậu có quan hệ gì với chú tôi. Tại sao chú ấy lại muốn tôi chăm sóc cậu?”

Triệu Lê nghĩ đến việc Phương Ung Hoà nói rằng nếu không biết trả lời như thế nào thì có thể không trả lời, vì thế cậu ngậm miệng.

Nào ngờ mạch não của Phương Doãn Châu gần đây đã vượt quá sức tưởng tượng của Phương Ung Hoà, anh hoàn toàn không ngờ xa cách ba ngày đã phải nhìn bằng con mắt khác, hơn nữa anh cũng không đến ba ngày chưa gặp Phương Doãn Châu.

Vì thế trong tình thế Triệu Lê không để ý đến mình, Phương Doãn Châu trực tiếp đưa ra một kết luận táo bạo khiến Triệu Lê suýt chút nữa nhảy lên:

“Cậu là tình nhân nhỏ mà chú tôi bao nuôi sao?”

Hai từ này xuất hiện riêng không đến mức khiến Triệu Lê hiểu nhanh như vậy, nhưng lại xuất hiện đồng thời.

Triệu Lê gần như ngay lập tức hiểu được ý Phương Doãn Châu muốn nói là gì.

“Ngươi, ngươi to gan, dám ăn nói xằng bậy, sỉ nhục, sỉ nhục trẫm, tôi!”

Chữ cuối cùng quay xe khiến sức uy hϊếp và giá trị phẫn nộ của câu nói này cũng đồng thời giảm xuống.

Phương Doãn Châu vốn không sợ, cười hi hi nói:

“Cậu giận rồi à? Tôi nói đúng rồi? Có điều cậu nói chuyện vui thật đấy, có phải học trong phim mà chú đóng không?”

“Phim gì cơ? Chú cậu đóng?”

Thái độ của Phương Doãn Châu quá tự nhiên, Triệu Lê hoàn toàn không nghe ra ý sỉ nhục của từ tình nhân nhỏ trong giọng điệu của cậu ta.

Vì thế cậu rất nhanh đã quên mất sự mạo phạm của Phương Doãn Châu vừa rồi.

“Cậu chưa từng xem? Không thể nào. Cả nước có mấy người chưa từng xem phim mà chú tôi đóng đâu, cậu nói đùa đúng không.” Phương Doãn Châu đương nhiên không tin.

“Tôi quả thực chưa từng xem.”

Triệu Lê lặp lại.

Tên kịch tử Phương Ung Hoà này nổi tiếng vậy sao?

Đến mức nhà nhà đều biết?

Cậu nhìn Phương Doãn Châu, dùng giọng điệu có chút mệnh lệnh:

“Cậu cho tôi xem phim anh ấy đóng đi.”

Phương Doãn Châu không nhịn được mà càng thêm tò mò về thân phận của tên nhóc này, nói chuyện kỳ lạ, ở trong nhà Phương Ung Hoà mà chưa từng xem phim anh đóng.

Không phải là một gã nhà quê bước ra từ khe núi nào đó chứ.