Chương 30

Triệu Lê vô cớ cảm thấy hai cái điện thoại này chính là hoá thân của cậu và Phương Ung Hoà, có lẽ dáng vẻ khi hai người đứng cạnh nhau cũng là thế này?

Hành động trẻ con của hoàng đế nhỏ không khiến Phương Ung Hoà cảm thấy kỳ lạ, nhìn hai cái điện thoại đó, mơ hồ cũng hiểu được lúc này Triệu Lê đang nghĩ gì.

Vì lúc này anh cũng có suy nghĩ giống như Triệu Lê.

Có lẽ là sức uy hϊếp của mô hình và tiền tiêu vặt quả thực quá lớn, nên chưa đến mười phút Phương Doãn Châu đã xuất hiện trước cửa nhà Phương Ung Hoà.

Vừa bước vào nhìn thấy đối phương lần đầu tiên, Triệu Lê đã nhíu mày.

Cậu không hiểu nổi cái mũ kỳ lạ và quần áo giống như bao tải kèm mấy hoa văn kỳ quái của Phương Doãn Châu.

Phương Doãn Châu đương nhiên không biết Triệu Lê không hiểu phong cách mũ lưỡi trai và quần áo hiphop rộng thùng thình của cậu ta, ánh mắt có chút mất kiên nhẫn nhìn Triệu Lê và Phương Ung Hoà.

“Chính là cậu ta? Cháu chăm sóc kiểu gì đây. Cậu ta nhìn không kém cháu bao nhiêu, chăm sóc cháu còn được.”

Phương Doãn Châu bị kéo khỏi game đương nhiên tâm trạng không được tốt lắm, nhưng cậu ta không dám nổi nóng với Phương Ung Hoà, chỉ có thể đẩy trách nhiệm lên tên đầu sỏ tai hoạ này.

“Hiếm có chuyện cháu có thể làm được, còn muốn từ chối đúng không?”

Giọng điệu Phương Ung Hoà không tốt lắm, đối diện với đứa cháu trai này, bình thường anh còn có thể miễn cưỡng duy trì thái độ dễ gần, nhưng bây giờ, anh lại hơi có ý làm khó.

Đặc biệt là khi thấy Phương Doãn Châu khuyên môi và trên tai có một hàng khuyên tai.

Phương Ung Hoà cũng không ngờ, mới có vài ngày không gặp mà sao Phương Doãn Châu đã biến thành bộ dạng này rồi?

Lần trước gặp vẫn là dáng vẻ của một học sinh ngoan ngoãn, bố mẹ cậu ta mới ra ngoài du lịch chưa bao lâu mà đã dám to gan như vậy?

Phương Doãn Châu trong hình tượng này, khiến Phương Ung Hoà không khỏi có chút hối hận.

Triệu Lê ở cùng cậu ta sẽ không học mấy thói xấu đấy chứ.

Nghĩ đến đây, anh liếc Triệu Lê một cái, phát hiện sự ghét bỏ trong mắt Triệu Lê rất rõ ràng, điều này khiến anh yên tâm hơn chút, nếu Triệu Lê đã không chấp nhận thẩm mỹ của Phương Doãn Châu thì cũng không cần lo lắng Triệu Lê sẽ học theo cậu ta.

Nhưng chuyện đến nước này, cũng chỉ có thể tạm thời như vậy trước:

“Chuyện duy nhất cháu cần làm trong hôm nay là bảo đảm an toàn cho cậu ấy, đừng có nói mấy câu linh tinh. Còn nữa, nếu cậu ấy hỏi cháu câu hỏi gì, cháu đừng có mất kiên nhẫn, dùng đáp án nghiêm túc để trả lời cậu ấy. Buổi trưa chú sẽ gọi người đưa đồ ăn đến cho các cháu, cháu nhớ gọi cậu ấy ăn cùng. Nếu có vấn đề gì, lập tức gọi điện thoại cho chú.”

Phương Ung Hoà vội vàng dặn dò xong, lại trấn an Triệu Lê một lúc rồi mới ra ngoài ngồi lên chiếc xe Hàn Hiểu Lâm đã chuẩn bị sẵn.

Bên này vội vàng hấp tấp mới không đến muộn, Phương Ung Hoà ngồi lên ghế khách mời vừa kịp lúc, bắt kịp nghi thức khai mạc, dưới sự giới thiệu của MC, anh vẫy tay chào hỏi với người hâm mộ xông về phía mình.

Hầu hết mọi người đều không nhìn ra, nhưng có vài fan tử trung lặng lẽ nghị luận ở bên cạnh.

“Hôm nay ca ca không trang điểm.”

“Lúc xuất hiện cũng vừa kịp lúc. Lần đầu tiên đến muộn như vậy, có phải có chuyện gì không.”

“Chuyện này khó nói.”

“Cậu xem kìa, vừa rồi ca ca vẫn luôn lén nhìn điện thoại.”