Chương 23

Vẫn may sự khác biệt giữa Triệu Lê và vịt con xấu xí là cậu nghe hiểu tiếng người và biết rõ lợi hại, vì thế rất ngoan ngoãn từ bỏ ý định dỡ máy, nhớ kỹ quá trình phát nhạc.

Cậu nhìn Phương Ung Hoà với ánh mắt khao khát, thương lượng:

“Có thể nghe thứ này thêm một lúc không?”

Phương Ung Hoà nghĩ thay vì để cậu xem TV thì không bằng cho cậu nghe thêm chút âm nhạc, vì thế liền đồng ý.

Sau khi đồng ý, Phương Ung Hoà tiếp tục quay về đọc kịch bản, để Triệu Lê ở một mình trong phòng khách.

Anh cũng không lo Triệu Lê sẽ lén xem T, dù sao anh cảm thấy bây giờ Triệu Lê gần như giống một tờ giấy trắng, cho cậu xem TV cậu cũng không biết mở.

Còn về sau này, Triệu Lê tốn bao nhiêu thời gian để học được, sau khi học được lại phải cân nhắc cách dạy dỗ khi đó thế nào, chỉ có thể đợi đến lúc đó rồi nói thôi.

Phòng của Phương Ung Hoà cách âm rất tốt, vì thế lúc đọc kịch bản anh cũng không nghe thấy âm thanh bên ngoài, đợi khi anh thoát vai mới phát hiện thời gian đã gần mười giờ.

Là một minh tinh nên Phương Ung Hoà rất kỷ luật, đến giờ sẽ nghỉ ngơi, đến cả giờ giấc của Triệu Lê cũng phải tuân theo anh.

Anh đứng dậy, chuẩn bị dọn dẹp một chút rồi gọi Triệu Lê đi ngủ.

Kết quả vừa mở cửa, anh liền bị sóng âm bên ngoài nổ cho lùi về sau một bước.

Nghe tiếng nhạc rock hoang dã bên ngoài, nhìn thấy Triệu Lê đang giẫm lên sofa, gật gù đắc ý biểu cảm hưng phấn với cảnh đám người điên cuồng lắc lư trong TV.

Phương Ung Hoà cảm thấy gân xanh trên huyệt thái dương của mình giật mạnh một cái.

“Cậu đang làm gì thế? Cậu mở TV lên kiểu gì?”

Không chút bất ngờ, trong tiếng âm nhạc hỗn loạn, Phương Ung Hoà gần như không nghe thấy giọng nói của mình.

Càng đừng nói đến Triệu Lê.

Triệu Lê còn không thèm đưa mắt qua phía anh một cái, vẫn chìm đắm trong trải nghiệm âm nhạc hoang dã của cậu.

Phương Ung Hoà không nhẫn nhịn được nữa, đi thẳng đến bên cạnh Triệu Lê, đen mặt đứng bên cạnh sofa, nhìn Triệu Lê từ dưới lên trên.

Đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, biểu cảm của Phương Ung Hoà bình tĩnh ôn hoà.

Bạn hoàn toàn không thể đoán được nội tâm của anh vừa rồi đã tuôn trào bao nhiêu suy nghĩ đáng sợ.

Triệu Lê cũng mơ hồ cảm nhận được sự bất ổn của Phương Ung Hoà, cậu giống như một động vật nhỏ đã quen nguy hiểm, tự nhiên có một vài giác quan nhạy bén.

Có điều ban đầu cậu cũng chỉ co rút sợ hãi một lúc, sau đó lập tức đứng thẳng người, bày ra bộ dạng kiêu ngạo của bản thân.

Cho dù Phương Ung Hoà đã thực sự nổi giận thì sao cậu có thể sợ một kịch tử như Phương Ung Hoà chứ, cho dù kịch tử này có lẽ có địa vị khá cao ở đây, đồng thời còn chăm sóc bản thân.

Miễn cưỡng, miễn cưỡng cũng có thể coi là ân nhân cứu mạng của cậu rồi.

Nhưng, nhưng, cậu là hoàng đế mà.

Hoàng đế sẽ không sợ hãi đâu!

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên thực tế hoàng đế nhỏ đã nhìn khắp nơi, chuẩn bị tìm đường trốn thoát bất cứ lúc nào rồi.

Suy nghĩ chạy trốn rất nhanh đã trở nên vô ích, Triệu Lê bị ép ngồi đối diện với Phương Ung Hoà ở hai đầu sofa.

Hai người đều rất chú ý đến thân phận hình tượng bên ngoài, vì thế cũng đều ngồi thẳng lưng như thường lệ.

Vì tư thế ngồi quá mức đoan trang, nên vô cớ khiến bầu không khí trở nên nghiêm trọng.