Chương 22

Dù sao Phương Ung Hoà cũng là người trong giới giải trí, mặc dù lĩnh vực âm nhạc không phải thế mạnh của anh, nhưng trang thiết bị trong nhà anh cũng rất đầy đủ, thứ nên có đều có cả, hơn nữa giá trị cũng không rẻ, hiệu ứng âm thanh vang lên không kém.

Triệu Lê nghe rất nhập tâm, hình thức âm nhạc này rất khác so với âm nhạc mà cậu vẫn luôn tiếp xúc trước kia, càng to gan hơn, càng buông thả nhiệt huyết hơn, nội dung ca từ cũng là những lời nói thẳng mà cậu chưa từng nghe.

“Cậu thích cái này?”

Triệu Lê lắc đầu:

“Cũng không phải rất thích, tôi chưa từng nghe thể loại này, có điều ca khúc này rất thú vị.”

Cậu hơi đỏ mặt:

“Có điều hơi thắng thắn, sao có thể trực tiếp nói mấy kiểu như yêu rồi nhớ em chứ. Không hàm súc chút nào, thô tục quá rồi.”

Có lẽ ngay từ đầu đã cho đồ cổ từ ngàn năm trước này nghe chút âm nhạc hiện đại quả thực hơi làm khó cậu rồi.

Suy nghĩ Phương Ung Hoà thay đổi, nếu bản thân không thấm nhuần nhiều tư tưởng tiến bộ này, sau này tên nhóc này không phải sẽ tròn mắt suốt ngày sao?

Nhìn thấy cái gì cũng nói người ta đồi phong bại tục.

Đối diện với một tấm giấy trắng như vậy, phải nói cho cậu về thói quen cởi mở của người hiện đại, quả thực khiến Phương Ung Hoà cảm thấy hơi đau đầu.

Có điều cách làm từ từ từng bước cũng không biết phải dạy đến tháng nào năm nào, không bằng trực tiếp chuốc chút thuốc mạnh, dù sao sau này Triệu Lê còn phải đối diện với một thế giới còn “thô tục” hơn cả tưởng tượng của cậu.

Chỉ nghe một bài tình ca đã đỏ mặt, nếu nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc mát mẻ rồi hôn hít trên đường, vậy không phải Triệu Lê sẽ bị kí©h thí©ɧ đến mức ngất đi sao.

Sau khi nghĩ kỹ như vậy, trong danh sách bài hát tiếp theo, Phương Ung Hoà đặc biệt lựa chọn không ít ca khúc dạt dào tình cảm hơn, cái gì mà một loạt ca khúc như “Yêu em mười vạn năm”, “Rất mềm lòng”, “Anh có phải người anh thương nhất không”, “Bí mật ngọt ngào”,...

Anh muốn dùng các ca khúc để cậu hiểu rằng ở nơi này bất kể nam nữ, đều sẽ thẳng thắn to gan nhiệt tình buông thả.

Đương nhiên, những ca khúc này cũng đồng thời thể hiện gu âm nhạc cổ điển của Phương Ung Hoà.

Vì thế tiết học âm nhạc hiện đại vỡ lòng của Triệu Lê được Phương Ung Hoà dẫn dắt đi trên một con đường vô danh như vậy.

Không biết sẽ dẫn đến kết cục kỳ lạ gì.

Phát hiện Triệu Lê quả thực rất thích nghe nhạc, Phương Ung Hoà dứt khoát lấy ra những đĩa nhạc bản giới hạn đủ thể loại mà mình trân quý, sau đó dạy Triệu Lê cách sử dụng máy hát vinyl để phát âm nhạc.

Triệu Lê nhìn thiết bị kỳ lạ này, cảm thấy vô cùng tò mò, tại sao đặt thứ tròn tròn được gọi là đĩa hát lên trên thì sẽ tự động phát nhạc, còn chậm rãi chuyển động nữa chứ.

Thứ này, có thể đựng âm nhạc vào trong hộp sao?

Ở thời đại của cậu, thời đại chỉ có hình thức diễn tấu nghe nhạc trực tiếp, thì thiết bị này quả thực quá thú vị rồi.

Triệu Lê nhất thời nảy sinh suy nghĩ dỡ cái máy này ra, mở ra xem bên trong cấu tạo như thế nào.

Phương Ung Hoà rất nhanh đã ý thức được, nếu mình còn không ngăn cản, Triệu Lê sẽ lập tức biến thành vịt con xấu xí tràn đầy mong muốn phá hoại và khả năng ra tay, Phương Ung Hoà lập tức nói rõ yêu cầu không được phép dỡ máy.