Chương 15

Nói rồi, Triệu Lê có chút căng thẳng, cậu nhớ Phương Ung Hoà cũng chưa từng quỳ bái với mình.

Phương Ung Hoà lắc đầu:

“Không phải cô ấy không hiểu lễ nghĩ, mà là ở chỗ của chúng tôi, lần đầu gặp mặt đều sẽ hỏi tên của đối phương, rồi nắm tay với đối phương một lúc. Sẽ không có bất kỳ ai quỳ cả.”

Đương nhiên, tình huống duy nhất phải quỳ, bây giờ vẫn chưa tiện nhắc đến với hoàng đế nhỏ này lắm.

“Người có thân phận khác nhau thì như vậy sao? Gặp được người có địa vị cao hơn mình thì sao? Sĩ nông công thương, nếu thương nhân gặp được quý tộc, bắt buộc phải quỳ xuống hành lễ.”

Triệu Lê hỏi.

“Không đâu, sĩ nông công thương, không có bất kỳ sự phân biệt cao thấp giàu nghèo nào. Hơn nữa, ở thời đại này, địa vị của thương nhân, có thể nói là cao hơn vài người ở phía trước xét về mức độ nào đó rồi.”

Triệu Lê vô cùng kinh ngạc:

“Sao có thể như vậy?”

“Quả thực là như vậy.”

Phương Ung Hoà nghiêm túc nói:

“Bệ hạ, ở chỗ này của chúng tôi, ít nhất là từ góc độ hành lễ, đều bình đẳng. Cho dù là tên ăn xin thấp kém nhất, gặp được người đứng đầu một nước cũng có thể không hành lễ, mà cũng sẽ không có bất cứ ai trách phạt anh ta.”

Triệu Lê cắn môi, lúc này cậu mới đột nhiên ý thức được, bản thân đã đến một nơi hoàn toàn, hoàn toàn khác với nơi của mình.

Cậu bất giác lộ ra bộ dạng hoang mang.

Phương Ung Hoà hỏi:

“Thế nên, lần đầu Lâm Ngữ gặp cậu đã hỏi tên của cậu, hơn nữa còn muốn bắt tay với cậu, không có bất kỳ vấn đề gì cả.”

Triệu Lê nhìn Phương Ung Hoà với vẻ ấm ức, trong ánh mắt biểu hiện rất rõ ràng, vậy ngươi cho rằng ta có vấn đề đúng không?

Phương Ung Hoà gãi gãi mũi, có chút ngượng ngùng ho một tiếng:

“Vậy chúng ta bắt đầu làm từ bước nhập gia tuỳ tục trước, bệ hạ có thể nói với tôi tên của cậu không?”

Triệu Lê im lặng một hồi, nói ra cái tên mà đến bản thân cậu cũng cảm thấy hơi xa lạ:

“Triệu, Lê, Lê trong lê dân bách tính.”

Phương Ung Hoà sững sờ, tên của cơ thể này cũng là Triệu Lê.

Đây là chuyện trùng hợp sao?

“Vậy trước đó, bệ hạ cũng giống hệt cơ thể mà ngài ‘mượn xác hoàn hồn’ này sao?”

Phương Ung Hoà hỏi.

Triệu Lê không chú ý đến chữ cũng mà anh nói, vì thế gật đầu:

“Đúng vậy, cơ thể này giống hệt trẫm trước kia, thế nên trẫm mới không phát hiện ra ngay. Có điều cũng không giống y như đúc.”

Cậu lại lắc lắc tay trước mặt Phương Ung Hoà:

“Thứ trên tay trẫm trước đây không thấy nữa.”

Cậu duỗi chân ra cho Phương Ung Hoà nhìn, chỉ vào đầu gối:

“Ở đây, còn có rất nhiều vết sẹo, người này bị làm sao thế, cơ thể da tóc do bố mẹ cho, sao lại không trân quý cơ thể thế chứ.”

Phương Ung Hoà nhìn đôi chân trắng thon, cùng với vài vết sẹo nhỏ trên đầu gối của cậu.

Đương nhiên biết, cho dù cơ thể hoàn toàn giống nhau, nhưng sự trưởng thành và trải nghiệm của hai người hoàn toàn không giống, đương nhiên sẽ có một chút khác biệt.

Nhưng cho dù như vậy, tướng mạo và tên họ đều giống nhau, còn là hai người hoàn toàn không cùng thời đại, quả thực cũng rất trùng hợp.

Có lẽ, đây chính là thời cơ để Triệu Lê mượn xác hoàn hồn?

Phương Ung Hoà ra hiệu bản thân đã biết, giúp Triệu Lê kéo quần xuống, che đi đôi chân trắng đến hoa mắt kia.

Phương Ung Hoà tiếp tục giải thích:

“Tôi nghe miêu tả của cậu, đại khái đã có vài suy nghĩ. Tôi cảm thấy cậu tốt nhất là bắt đầu học từ sách Lịch Sử. Trong sách sẽ nói cho cậu biết những chuyện xảy ra sau thời đại của cậu, đến bây giờ tại sao lại có vài thay đổi như vậy. Bên trong bao gồm cả sự thay đổi về kỹ thuật và quan niệm.”