Chương 2: Hàn Hàn chớ có buồn

Cô bé mặc áo rách vững vàng đi lên mấy bước, bị lấy máu, nhưng nàng không hề kêu rên, cắn răng chịu đựng hay nhíu mày vì đau đớn. Sắc mặt của nàng vô cùng kiên cường đến nổi khiến cho gã đệ tử lấy máu cũng âm thầm kinh ngạc.

Lệnh bài phát sáng, chỉ là ánh sáng vô cùng nhạt nhoà.

- Tư chất hạ giai hạ phẩm, không đạt!

Đệ tử lấy máu thản nhiên nói.

Nghe thế, sắc mặt của cô bé mặc áo rách bấy giờ mới hơi biến đổi, tiếp theo nàng cắn răng ôm quyền, hướng về phía Liễu chấp sự đang ngủ gật trên bàn thấp giọng nói:

- Xin tiền bối cho ta thêm một cơ hội!

Liễu chấp sự nghe lời được lời ấy, hơi ngoài ý muốn nhìn Khương Thanh Hàn, sau đó thản nhiên nói:

- Tiểu nha đầu nhà ngươi ngược lại rất có quyết tâm. Vậy ta sẽ cho các ngươi thêm một cơ hội!

Nói xong nàng đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua toàn trường, nghiêm nghị bảo:

- Tất cả hài đồng sở hữu tư chất hạ giai, chỉ cần trước lúc mặt trời lặn, chạy một vòng xung quanh trấn, liền có tư cách trở thành đệ tử tạp dịch của Ngọc Thanh Tông ta!

Trấn Đông Hoa tuy nhân khẩu ít ỏi, nhưng diện tích cũng không nhỏ, trong vòng nửa ngày chạy hết một vòng quanh trấn, đối với người trưởng thành quả thực không khó, nhưng đối với một đám hài đồng bảy tám tuổi, độ khó tương đối lớn.

Tuy nhiên, so với việc bị loại thì đây đã là niềm vui bất ngờ rồi.

Thế là dưới sự giám sát của một gã đệ tử Ngọc Thanh Tông, gần sáu mươi hài đồng bắt đầu tiến hành khảo hạch.

Một lần khảo hạch, trực tiếp đánh rớt mất gần năm mươi người, chỉ có mười tên hài đồng gia cảnh giàu có, từ nhỏ được người nhà mua sắm dược liệu bồi bổ, mới thành công hoàn thành kiểm tra.

Khương Thanh Hàn cũng thông qua khảo hạch.

Nàng là một cái dị loại, thân là con gái, từ bé gia đình cơ khổ, cơm ăn không đủ no, quần áo không đủ mặc, nào có tiền tài mua dược liệu bồi bổ?

Nàng hoàn toàn là dựa vào nghị lực và ý chí của bản thân, mới chạy xong một vòng quanh trấn, chỉ là lúc vừa chạy về đến quảng trường, lại bởi vì thể lực tiêu hao quá nhiều mà ngất xỉu tại chỗ.

Ba ngày sau, Khương Thanh Hàn tỉnh lại mới biết được, trong thời gian chính mình hôn mê, Liễu chấp sự đã dẫn theo những người vượt qua khảo hạch trở về tông môn rồi, nên nàng cũng vì thế mà mất đi tư cách trở thành đệ tử của Ngọc Thanh Tông.

Biết chính mình bỏ lỡ cơ hội gia nhập tông môn võ đạo, Khương Thanh Hàn vô cùng khổ sở, cho dù đại ca an ủi như thế nào, nàng cũng chẳng nguôi ngoai.

Ngọc Thanh Tông mỗi năm năm mới đến trấn Đông Hoa chiêu sinh một lần. Năm năm sau, Khương Thanh Hàn mười ba tuổi, bắt đầu tu hành thì đã khá muộn, hơn nữa, tư chất của nàng thấp kém, không phải ai cũng giống như Liễu chấp sự, sẽ mở ra một mặt lưới.

- Hàn Hàn chớ có buồn! Không làm được võ giả thì thôi. Chờ đến vụ mùa, đại ca đi cày thuê, lấy tiền cho ngươi đi học. Đại ca biết, tiểu muội của ta là người mang chí lớn, ngày sau nhất định sẽ có triển vọng...

- Đại ca, ta không muốn đi học!

Khương Thanh Hàn lắc đầu nói.

Nàng cũng không phải thật sự không muốn đi học, mà là vì đi học liền phải bỏ tiền mua sách vở, nghiên mực, còn phải nạp học phí cho tư thục, đây chính là một món chi tiêu lớn, đối với gia đình nghèo đinh đương như hai huynh muội bọn họ, thật sự khó lòng kham nổi.

Nàng là trẻ mồ côi, lúc ba tuổi lưu lạc đầu đường, được đại ca Khương Ly thương tình mang về chăm sóc. Nhưng đại ca người yếu nhiều bệnh, lại không biết chữ, cả ngày làm lụng vất vả, cũng chẳng tích góp được bao nhiêu tiền bạc, nếu lấy tiền đó đưa cho nàng đi học, vậy thì hai huynh muội đã nghèo nay càng nghèo hơn.

Nàng không muốn để cho đại ca của mình sống khổ cực thêm nữa.

Nàng muốn làm võ giả, muốn trở nên nổi bật, vẻn vẹn là để cho đại ca có cuộc sống tốt hơn!

- Ôi chao, Hàn Hàn tuổi nhỏ mà đã thật hiểu chuyện. Nhưng đại ca vẫn muốn để cho ngươi đi học, làm nông quá khổ rồi, đại ca không biết chữ, càng không có năng lực, cày thuê cuốc mướn bao năm cũng chỉ đủ lo bữa ăn qua ngày, ta không muốn ngươi ngày sau cũng giống như ta...

- Nên ngươi phải học thật giỏi, chờ Hàn Hàn có tiền đồ rồi, liền về quê hiếu kính đại ca, hiện tại ta khổ thêm vài năm, ngày sau mới có cơ hội hưởng phúc, ngươi hiểu chưa?