Chương 4: Mông

Edit: Mẫu Đơn Sắc.

Phó Dực cười gượng hai tiếng, cầm đũa tiếp tục ăn, cố gắng thay đổi không khí có phần nghiêm túc bây giờ.

Sau khi Trịnh Dữ nghe thấy, anh suýt chút nữa nhịn không được muốn lật bàn.

Anh giận quá hóa cười. Thật sự là xem mắt? Cười chết người.

Lý Nhất Hàng đang vùi đầu ăn, đột nhiên màu tóc đỏ trước mắt đùng đùng đứng dậy, bước đi, cái ghế bị anh kéo lê phát ra âm thanh bén nhọn.

“Anh đi đâu á?” Lý Nhất Hàng gọi to.

“WC”. Trịnh Dữ không quay đầu lại, phất tay, tiếp tục đi về phía trước.

Phó Dực bị tiếng động sau lưng làm cho hoảng sợ. Mặc dù cô không nhìn thấy mặt anh, nhưng cô có thể cảm nhận được anh đang nổi khùng.

Tức giận, anh tức giận, rất rất tức giận.

Nhưng, anh đang giận cái gì?

Phó Dực cắn đũa, là bởi vì ghen sao?

Di động vang lên âm báo tin nhắn, Phó Dực nhìn đến 2 chữ Trịnh Dữ, trái tim cô nhảy thình thịch.

Cô liếc nhìn Lương Chính đang ăn, tay run run mở ra xem nội dung tin nhắn.

Chỉ có 3 chữ: [Tới WC]

Phó Dực tuy không biết Trịnh Dữ muốn làm cái gì, nhưng cô cũng vẫn sẽ đi.

Mỗi một bước chân đi đến nhà vệ sinh, tim cô đều đập như sấm. Cô cảm giác làn da mình đang nóng lên, thật sự rất nóng.

Phó Dực đứng trước cửa WC, không thấy bóng dáng Trịnh Dữ đâu. Bên cạnh có phòng nghỉ của nhân viên, cửa thì khép, Phó Dực bèn đi qua đó.

Cô đẩy nhẹ, cửa còn chưa kịp mở ra toàn bộ đã bị một cánh tay trắng nõn sạch sẽ nắm lấy cổ tay, kéo vào bên trong.

Trời đất quay cuồng.

Đến khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, một tay Trịnh Dữ chống tường, một tay giữ eo cô, chân trái đứng thẳng, chân phải hơi cong, dùng đầu gối tách hai chân cô, để ở giữa hai chân cô.

Phó Dực cảm thấy nhịp tim đang đập đột ngột ngừng lại, chóp mũi cô tràn đầy mùi bạc hà trên cơ thể của Trịnh Dữ.

Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt đang cong môi cười. Cô biết mặc dù anh đang cười, thế nhưng bên trong anh đang tức giận, trong đôi mắt hẹp dài ẩn chứa lửa giận không dễ dàng phát hiện.

“Người đàn ông bên ngoài kia là ai?” Anh khẽ nhướng đôi mày ẩn dưới lớp tóc đỏ, giọng nói thờ ơ.

“Là…Lương Chính.” Phó Dực cố gắng ổn định lại giọng nói của mình.

“Ah…là người muốn cua em đó hả?” Trịnh Dữ lại lười biếng hỏi.

“…Ừm.”

“Hai người xem mắt sao?” Trịnh Dữ thu lại nụ cười, chờ đợi câu trả lời của cô, dường như chỉ cần cô trả lời đúng, anh lập tức sẽ trừng trị cô một trận thật tàn nhẫn.

“…” Phó Dực im lặng.

Này không tính là xem mắt, cô nhận lời mời của Lương Chính chẳng qua là muốn chọc tức anh. Cô chọn chỗ hẹn ở đây cũng là đánh cuộc xem có thể gặp anh hay không.

Thế nhưng cô không thể nói ra được.

“Nói chuyện?” Trịnh Dữ có chút sốt ruột, bàn tay giữ eo cô từ từ dùng sức, siết chặt.

“Đúng thì sao, mà không đúng thì sao? Liên quan gì đến anh?” Phó Dực bướng bỉnh nói, tay chân run run.

Lần trước cô cố ý chọc giận Trịnh Dữ là khi nào nhỉ? Cô không nhớ rõ…

Cô đã lâu không có tử tế nói chuyện với anh rồi.

“Em nói xem?” Trịnh Dữ cười, cười đến rạng rỡ, mặt mày đều dãn ra, vô cùng đẹp mắt.

Phó Dực nghĩ, nếu như fans hâm mộ nhìn thấy anh như vậy, nhất định sẽ kích động chết đi được. Nhưng mà tiếp sau đó, trong đầu cô đột nhiên trống rỗng. Bởi vì….

Tay Trịnh Dữ đột nhiên di chuyển xuống dưới, nắm lấy mông cô, bóp mạnh.

Cảm giác xấu hổ và tủi thân ngay lập tức bao phủ lấy Phó Dực, cô nhìn anh bằng đôi mắt đã đỏ hoe, nhưng nhất quyết không chịu rơi nước mắt.

Đôi mắt Trịnh Dữ khó chịu, trái tim anh đau đớn.

Anh không muốn thấy Phó Dực khóc, nhưng anh vẫn muốn trừng phạt cô, trừng phạt lý lẽ hợp tình đúng lý của cô, còn có…cô dám đối với người đàn ông khác cười vui vẻ như vậy.

“Chúng ta có quan hệ gì, em không biết sao?” Trịnh Dữ giảm lại sức lực, nhẹ nhàng xoa xoa thịt mềm dưới bàn tay.

“Anh chạm qua mông em, cũng hôn qua em. Em còn dám cùng với người khác xem mắt?” Trịnh Dữ tiếp tục nói, động tác dưới tay cũng không có ngừng lại.

“Vậy…thì sao?” Phó Dực cắn răng nói.

Chúng ta có ở bên nhau sao? Anh không ở bên em, anh không thích em thì sao lại muốn cản trở em và người khác xem mắt?

Cô hét lên trong lòng, mặc dù nội tâm đang điên cuồng nhưng biểu hiện gương mặt bên ngoài lại là ẩn nhẫn.

Trịnh Dữ nhìn vẻ mặt cô, cười nhẹ một tiếng, duỗi tay gạt đi giọt nước mắt nóng bỏng nơi khóe mắt của cô.

“Dù sao đi nữa cũng không được, anh không cho phép.” Nói xong, Trịnh Dữ đứng thẳng dậy, lưu luyến buông thịt mềm trong tay, cúi đầu nhìn cô.

Phó Dực rất muốn giống như nữ chính trong phim truyền hình cho anh một cái tát, thế nhưng…cô lại không nỡ.

Trịnh Dữ cách rất gần, cô đẩy mạnh anh một cái, sau đó trốn thoát khỏi sự giam cầm của anh.

Cô rửa mặt ở bồn rửa tay bên ngoài WC, sau đó nhìn vào trong gương chỉnh đốn lại dáng vẻ rồi rời đi.

Không hề quay đầu lại.

Hừ, thật tuyệt tình.

Trịnh Dữ nhìn bước chân vững vàng của cô, nhún nhún vai, không sao, cô nghe lời là được rồi.

Anh dựa vào cửa, nhìn xuống bàn tay, cảm xúc thật sự quá tốt, mềm mại như tơ.

Nhớ đến bóng lưng cô mặc quần jean rời đi lần trước, không biết nếu cô mặc quần jean, bóp có thích hơn không?

Cho nên khi bạn Lý Nhất Hàng của chúng ta đến nhà vệ sinh để tìm Trịnh Dữ, cảnh tượng mà cậu ấy nhìn thấy chính là—-

Trịnh Dữ vô cùng đẹp trai dựa vào cửa WC, cúi đầu nhìn bàn tay mình, cười ngây ngô…