Chương 3: Xem Mắt

Tan học, Phó Dực giao trả Lương Vũ Tường cho Lương Chính, anh ta gọi cô lại, sắc mặt hơi mất tự nhiên, mở miệng nói: “Cô giáo Phó, tôi có thể mời cô bữa cơm được không?”

Ánh sáng mặt trời phản xạ lên khung mắt kinh viền bạc của anh làm đôi mắt Phó Dực nhắm lại, trong đầu cô chợt hiện lên vẻ mặt khó chịu của Trịnh Dữ cách đây vài ngày khi nghe đến tên Lương Chính.

Mở mắt ra, Phó Dực đã cười dịu dàng: “Được ạ…nhưng địa điểm có thể do tôi chọn được không?”

“Đương nhiên không thành vấn đề, cô đồng ý với tôi, tôi đã rất vui vẻ.” Lương Chính kinh ngạc nhướng mày, Phó Dực đồng ý thật là ngoài dự đoán của anh ta.

“Vậy được, tôi sẽ liên lạc với anh sau nhé.” Phó Dực đối với Lương Chính cười gật đầu.

Đợi cho Lương Chính đưa Lương Vũ Tường đi rồi, vẻ mặt Phó Dực chợt lạnh xuống, cô khẽ than thở, không biết mình rốt cuộc đang làm cái gì.

Cô cảm thấy bản thân có chút nực cười, nhưng…cô vẫn muốn thử.

***

Phó Dực cố ý chọn địa điểm cách studio Trịnh Dữ không xa, tuy rằng không cao cấp lắm nhưng thức ăn ở đây vừa ngon mà giá lại rẻ. Trịnh Dữ rất thường xuyên đến đây.

Cô đánh cuộc với vận may. Nếu anh thật sự đến thì sao?

Phó Dực nhìn thoáng qua di động của mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lương Chính cười cười, vẻ mặt hòa nhã: “Thức ăn ở đây món nào cũng ngon, anh nhìn xem thích ăn cái gì?”

“Cô là khách quen ở đây sao?” Lương Chính cởϊ áσ khoác tây trang, tháo nút cổ tay áo xắn tay áo lên, phơi ra một đoạn cánh tay.

“Đúng vậy, từ lúc học cấp 3 tôi đã ăn ở đây.” Phó Dực nói đến đây, trong đầu hiện lên hồi ức lúc cấp ba cùng với Trịnh Dữ, lông mày thu lại, cười nhẹ.

Đúng lúc Trịnh Dữ bước vào, thấy được Phó Dực ăn mặc váy đỏ, trên mặt là nụ cười dịu dàng, nhìn thấy cô như vậy khiến tim anh mềm nhũn. Đã lâu anh không được được cô cười như vậy.

Thật đẹp.

Nhưng mà…Cái tên đàn ông chết tiệt ngồi đối diện cô là thế quái nào đây?

Phó Dực là cười với hắn ta?

Mẹ nó, cười thật khó coi.

“Anh Dữ! Ngồi xuống đi chứ, không phải anh than đói sao?” Lý Nhất Hàng ôm lấy bả vai cứng đờ của Trịnh Dữ, kỳ quái hỏi.

Phó Dực hiển nhiên nghe được giọng nói oang oang của Lý Nhất Hàng, hô hấp ngưng lại trong chốc lát, thu lại nụ cười hướng ra cửa xem.

Vẻ mặt Trịnh Dữ không tốt cho lắm, lông mày giấu sau mái tóc đỏ nhíu chặt lại một chỗ, cặp mắt đào hoa đẹp nhìn chằm chằm vào cô.

Ánh mắt Trịnh Dữ và Phó Dực giao nhau. Cô thấy anh thì giống như bị bỏng vậy, lập tức cúi đầu, tầm mắt chuyển hướng nơi khác, nhìn vào khuôn mặt người đàn ông đối diện.

A, còn biết chột dạ nữa cơ đấy!

“Ngồi chỗ đó.” Trịnh Dữ cong môi, ngón tay thon dài chỉ cái bàn phía sau lưng Phó Dực. Anh thật muốn nhìn xem bọn họ đang nói chuyện gì? Trong lòng Phó Dực đang nghĩ gì?

“Ok.” Lý Nhất Hàng dẫn đầu ngồi xuống trước, lúc đi ngang qua Phó Dực thì khựng lại, sau đó ngồi vào chỗ rồi lại nhìn chăm chằm vào bóng lưng Phó Dực thật lâu.

Trịnh Dữ dựa vào phía sau lưng Phó Dực ngồi xuống.

Phó Dực giống như là bị điểm huyệt, miệng thì đáp lời Lương Chính nhưng trong đầu lại rối thành một nùi.

Trịnh Dữ ngồi phía sau cô, cô nên làm cái gì bây giờ?

Nếu anh ấy không có phản ứng gì thì sao đây?

“Ơ? Người đẹp phía sau anh không phải là em gái anh sao?” Lý Nhất Hàng nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng hỏi Trịnh Dữ.

Trịnh Dữ tựa lưng vào ghế, cau mày gật đầu.

“Đang xem mắt sao?” Lý Nhất Hàng nhiều chuyện hỏi thăm, vẻ mặt cực kỳ thiếu đòn .

Trịnh Dữ méo miệng nhún vai, bày tỏ chính mình cũng không biết gì. Tuy rằng nét mặt anh nhìn như rất bình thường nhưng thật chất trong lòng lửa giận đang cháy nghi ngút.

Thức ăn được đem lên, Phó Dực và Lương Chính không hề nói chuyện với nhau, trên bàn chỉ có âm thanh chén đĩa đυ.ng nhau.

“Xem mắt phải giới thiệu cho em mới đúng. Chúng ta hiểu nhau quá mà.” Lý Nhất Hàng cười xấu xa, em gái Trịnh Dữ lớn lên càng ngày càng đẹp nha.

“Nằm mơ.” Trịnh Dữ chán ghét nói, lỗ tai lắng nghe động tĩnh sau lưng.

“Lương Vũ Tường ở nhà trẻ biểu hiện có tốt không.” Lương Chính tùy ý trò chuyện.

Nói đến chuyện của các bạn nhỏ, nội tâm đang cuồng loạn của Phó Dực dần dần bình tĩnh lại.

Cô nghiêm túc thảo luận với Lương Chính về tình huống của Lương Vũ Tường ở nhà trẻ: “Tính cách Vũ Tường rất cởi mở, nhưng dường như bé có hơi thiếu hụt sự bầu bạn của bố.” Cô để đũa xuống, cau mày nói. Lương Vũ Tường gần đây ở nhà trẻ có phát sinh mâu thuẫn cùng với bạn nhỏ khác, hình như là liên quan đến bố của bé.

Ngón tay Trịnh Dữ gõ gõ lên bàn ăn, ngũ quan tinh xảo nhăn lại một chỗ. Hừ, thích lấy đề tài trẻ con để nói sao?

“Đúng vậy, anh của tôi…à, chính là bố của Vũ Tường. Anh ấy tương đối bận rộn với chuyện của công ty, không có nhiều thời gian chơi với thằng bé.”

“Như vậy đi…Phiền anh khi trở về nói với bố của bé một câu, tôi cảm thấy Vũ Tường vẫn rất cần bố bên cạnh làm bạn…Dù sao…tuổi thơ của trẻ con rất ngắn, đi qua rất nhanh.” Phó Dực đề xuất ý kiến, trong lòng đối với Vũ Tường tràn ngập sự đau lòng.

“Được. Có điều trong nhà chúng tôi không có trẻ nhỏ cỡ tuổi Vũ Tường, thằng bé lúc nào cũng chơi một mình.” Lương Chính cười xấu hổ.

“Đúng vậy, có bạn đồng trang lứa chơi với nhau, trẻ con sẽ càng thêm thoải mái, hoạt bát.”

“Cho nên…Ông cụ trong nhà lúc nào thúc giục tôi kết hôn sinh con, để cho Vũ Tường có thêm em trai em gái…” Lương Chính nhún vai, như là ám chỉ.

Phó Dực ngẩn người hiểu ra.

Quả nhiên…