Chương 17: Tróc gian

Lúc Tô Vân Oản tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối, chỉ thấy Vũ Thu ghé đầu vào bàn ngủ thϊếp đi. Nàng đang định lên tiếng gọi Vũ Thu thì phát hiện cuống họng đau rát, giọng khản đặc không phát ra tiếng, thân thể mỏi nhừ, vô lực, nhấc tay cũng không xong. Tô Vân Oản nhíu mày cố nhớ lại: Vũ Thu… bàn tròn… Hạ Hầu Lẫm… trận hoan ái kí©h thí©ɧ vừa rồi…Khuôn mặt nàng thoáng chốc đỏ ửng, vội vã lắc đầu, tận lực xua đuổi mấy hình ảnh nóng bỏng kia ra khỏi tâm trí. Tô Vân Oản ho khan: Khụ khụ khụ! Hả? Sao Vũ Thu vẫn không có phản ứng gì? Lại tiếp tục ho: “Khụ khụ khụ khụ khụ!” vẫn không thấy nha hoàn nhà mình có phản ứng gì! Tình huống này là sao? Bình thường nàng chỉ cần ho hai tiếng Vũ Thu sẽ lập tức có mặt, vội vã lo lắng.

Tô Vân Oản phát hiện mình không phải giả vờ ho mà là ho thật, cuống họng nàng thực sự không thoải mái, Vũ Thu thì đang nằm bất tỉnh nhân sự. Đúng lúc nàng định nhổm dậy thì bên ngoài truyền đến tiếng trò chuyện của nữ quyến, mà không phải một, hai người, có rất nhiều tiếng bước chân.

Nàng nghe thấy tiếng một nữ nhân cung kính nói: “Vương phi, xế chiều hôm nay tất cả mọi người đều có mặt ở hậu hoa viên nghe hát, nhưng hạ nhân hầu hạ tại sương phòng ở Tây Sương lại nói, trong căn phòng ở góc khuất dành cho khách nhân có chuyện bừa bãi phát sinh. Hôm nay là ngày Vương phi thiết yết, sao có thể để thứ chuyện ô uế này xảy ra, cho nên muội đưa Vương Phi đến kiểm tra một chút. Xem là rốt cuộc kẻ nào gan lớn tày trời dám làm ra thứ chuyện bẩn thỉu đó, bôi nhọ thanh danh của Vương phi.” Nghe giọng nói này, có vẻ là Tần Sương Tuyết? Nàng ta muốn dẫn Liễu Khanh Khanh đến bắt gian?

Tô Vân Oản lập tức kiểm tra bản thân một lượt, trừ tóc có chút rối, còn lại toàn thân ăn mặc chỉnh tề, không có sơ hở gì. Nàng nhanh chí nằm xuống, giả vờ ngủ, dù sao cũng nói không được...

Lập tức, có người đẩy cửa bước vào.

Tần Sương Tuyết mở cửa, đôi mắt âm độc thoáng lóe lên, trong đầu tưởng tượng sẵn khung cảnh hoang da^ʍ vô độ, điên loan đảo phượng trong phòng, nhưng trái với dự đoán của nàng ta, căn phòng gọn gàng, chỉ thấy nha hoàn của Tô Vân Oản an nhiên tựa đầu vào bàn tròn ngủ gật, còn Tô Vân Oản thì yên ổn nằm trên giường lớn, hai mắt nhắm nghiền.

Hạ Hầu Lẫm đâu? Tần Sương Tuyết vốn nghĩ nếu đã không chiếm được Hạ Hầu Lẫm vậy thì nàng ta cũng phải hủy danh dự của chàng và Tô Vân Oản khiến người ta căm ghét kia, để hai người họ, trong yến hội hôm nay mất hết mặt mũi. Xuân dược kia dược tính cực mạnh, muốn hóa giải cũng phải mấy canh giờ, cho nên nàng chỉ cần điều tra nơi mà Hạ Hầu Lẫm và Tô Vân Oản đến, sau đó canh thời gian thật chuẩn dụ Liễu Khanh Khanh qua là được. Nhưng tại sao lại không như viễn cảnh nàng ta đã suy tính, nhìn thế nào cũng cảm thấy căn phòng này hoàn toàn bình thường như thể chẳng có chuyện gì phát sinh cả! Cái này không đúng! Cực kỳ không đúng với lẽ thường! Hạ Hầu Lẫm đâu? Tần Sương Tuyết vừa kinh ngạc, vừa phẫn nộ nắm chặt tay.

Liễu Khanh Khanh xem xét căn phòng, cảm thấy không có điều bất thường, rõ ràng không có chuyện gì ở đây, nhưng mà Tô Vân Oản hình như ngủ hơi sâu giấc, nhiều người thế này tiến vào mà nàng còn không chịu tỉnh dậy. Nàng ta đánh mắt với nha hoàn. Nha hoàn tinh ý gật đầu, tiến lên đánh thức Vũ Thu. Tô Vân Oản cười thầm trong lòng: Cảm ơn các ngươi nha, giúp ta đánh thức tiểu nha đầu Vũ Thu, ta còn đang đau đầu không biết muội ấy còn định ngủ đến bao giờ đây này.

Vũ Thu giật mình tỉnh dậy. Thấy nhiều người vây quanh mình như thế, lúng túng đứng lên thỉnh an Vương phi và các vị tiểu thư, sau đó chạy lại giường đánh thức Tô Vân Oản. Tô Vân Oản nháy mắt với Vũ Thu, ra hiệu tiểu nha đầu này đỡ mình dậy, sau đó an nhiên ngồi lên, phúc thân với Liễu Khanh Khanh, lại dùng ánh mắt nói với Vũ Thu mang nước cho nàng uống. Vũ Thu vội vàng chạy đến bàn tròn, rót đầy một chén trà mang đến cho tiểu thư nhà mình. Miệng Tô Vân Oản khát khô, uống liền mấy chén trà, ho nhẹ vài tiếng mới cảm giác tìm lại được giọng nói.

Cả đám người đứng trong phòng ta nhìn cô, cô nhìn ta, im lặng không nói. Rõ ràng họ đến bắt gian, tại sao lại thành ra tình cảnh hiện tại: CHẬM RÃI NHÌN TÔ VÂN OẢN UỐNG TRÀ. Nàng ta còn giả vờ như chẳng để ai vào mắt, việc mình mình làm, chẳng chút vội vàng, hấp tấp. Hừ Tô Vân Oản này uống gì mà lắm thế? Trâu nước thành tinh à…

Tô Vân Oản hơi ho nhẹ, giọng khàn khàn, nhưng cổ họng không còn khản đặc như trước nữa, chậm rãi nói: “Các vị đột nhiên xông vào lúc ta đang nghỉ ngơi là có chuyện gì?”

Tần Sương Tuyết dẫn đầu, hùng hổ lên tiếng: “Xế chiều hôm nay tất cả đều tập trung ở Hậu hoa viên xem hát kịch, tại sao không thấy cô và Hạ Hầu Lẫm, có phải hai người lén lút làm ra việc gian tình.”

Tô Vân Oản lạnh lùng nhìn Tần Sương Tuyết một cái, khinh thường nghĩ: Đúng là loại phụ nữ nông cạn, nhỏ nhen. Không chiếm được liền muốn hủy danh dự người ta. Nàng cười rộ lên, thản nhiên đáp: “Vương phi và các vị tiểu thư, mọi người đã đến chắc cũng thấy chỉ có ta và nha hoàn Vũ Thu của mình nằm nghỉ trong phòng? Còn về Hạ Hầu Lẫm, ta hoàn toàn không biết huynh ấy ở đâu? Hôm nay, sau khi ăn xong bữa trưa, thân thể ta có chút khó chịu, liền gọi Vũ Thu dìu ta vào phòng khách Tây Sương nghỉ ngơi! Ai ngờ ngủ một giấc mà trời đã tối thế này. Về việc không đến hậu hoa viên xem kịch cùng mọi người, Vân Oản cảm thấy vô cùng tiếc nuối, cũng có lỗi vạn phần.”

Liễu Khanh Khanh nhìn cử chỉ đoan trang, ngôn hành cung kính của nàng, trừ thân thể hư nhược, giọng nói hơi khàn thì không thấy gì bất thường, bèn lạnh lùng lườm Tần Sương Tuyết một cái. Tần Sương Tuyết cảm thấy sống lưng lạnh buốt, chân tay mềm nhũn, trán rịn mồ hôi, may mắn có nha hoàn bên cạnh đỡ nàng ta, nếu không đã ngã sõng soài trên nền gạch.

Liễu Khanh Khanh khẽ mỉm cười, ưu nhã nói: “Đã không phát sinh sự việc gì vậy là tốt rồi, ta thấy thân thể Tô tiểu thư quả thật khó chịu, nên sớm về nhà nghỉ ngơi đi.” Nói rồi chậm rãi kéo đám người rời đi.

Căn phòng bỗng chốc chỉ còn lại Tần Sương Tuyết, Tô Vân Oản và hai nha hoàn.

Tô Vân Oản híp mắt, trào phóng nói: “Trần Sương Tuyết quả là không ngờ nha? Chẳng phải đã nói một chén rượu hóa giải khúc mắc hay sao? Diễn xuất của cô đúng là xuất sắc nhỉ? Ta phát hiện so với đào hát cô còn tài giỏi hơn nhiều đó. Cho nên không cần đến hậu hoa viên xem kịch, nhìn cô độc diễn đã đủ thú vị rồi. Sao? Tự nhiên kéo người đến đây làm gì? Cô nghĩ ta và Hạ Hầu Lẫm sẽ làm ra sự việc bất chính gì à? Ồ chẳng phải người từ đầu chuốc chén rượu kia cho Hạ Hầu Lẫm là cô hay sao? Hay là chén rượu kia có vấn đề gì?”

Tần Sương Tuyết vẫn còn kinh sợ vì chuyện vừa nãy, nghe xong những lời của Tô Vân Oản lập tức thẹn quá hóa giận, gào lên: “Tô Vân Oản, chớ đắc ý sớm, lần này chỉ là cô ăn may mà thôi!” Sau đó hùng hổ rời đi. Tô Vân Oản cũng không kiên trì nổi nữa, xụi lơ trên giường. Vũ Thu nhìn tiểu thư nhà mình cả người vô lực ngã xuống, hoảng hốt chạy đến: “Tiểu thư! Người không sao chứ?”

Tô Vân Oản lắc đầu, mệt mỏi xua tay: “Ta không sao, chỉ hơi đau đầu, em chuẩn bị đi, chúng ta lập tức hồi phủ.”

Vũ Thu đỡ nàng lên xe ngựa. Về đến phủ tướng quân, Tô Vân Oản nằm dài trên giường thở dài một hơi.

Mới vừa rồi giằng co cùng Tần Sương Tuyết và Liễu Khanh Khanh tiêu tốn không ít thể lực. Nàng cười khổ nghĩ Tần Sương Tuyết quả là rất tự tin với xuân dược của nàng ta, còn có thể canh chuẩn giờ mà đến, chỉ có điều không ngờ kế hoạch lại bị đổ bể, quả thực đáng thương. Nhưng thật sự lúc đó mình mẩy nàng chỗ nào cũng khó chịu muốn chết, tay chân đều vô lực không muốn di chuyển. Suốt cả buổi chiều nàng đều ở trên giường cùng với Hạ Hầu Lẫm, lúc đầu còn giữ được chút ý thức, nhưng càng về sau càng không thể nhớ nổi cái gì.… Tóm lại chính là cần bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu… Hạ Hầu Lẫm đúng là cái tên hỗn đản, thù này nàng nhất định nhớ rõ, lần sau sẽ tận lực “báo đáp” lại.

Vũ Thu chuẩn bị tốt nước nóng và hoa thơm trong bể tắm, đỡ Tô Vân Oản bên thành bể, nàng đang định cởi y phục cho tiểu thư, thì bị ngăn lại. Tô Vân Oản cầm tay nàng, khó khăn nói: “Vũ Thu em ra ngoài tìm giúp ta một số thuốc tiêu sưng và liền da. Không biết vừa rồi va vào đâu, cảm thấy chân hơi đau.”

Tô Vân Oản vừa dứt lời, Vũ Thu liền lo lắng muốn kéo váy nàng lên xem tình trạng thương tích, nhưng Tô Vân Oản nhanh hơn, lập tức kéo lấy vạt váy, an ủi: “Không sao đâu. Đừng lo! Chỉ là vết thương nhỏ thôi. Mau giúp ta đi tìm thuốc đi, rồi đặt lên bàn trong phòng ta là được. Tắm xong ta tự thoa.” Sau đó nghĩ ngợi gì đó lại nói thêm: “Hôm nay muội cũng mệt rồi, đi nghỉ sớm đi, ta muốn vầy nước lâu chút, không cần quay lại hầu hạ ta…”

Vũ Thu thầm nghĩ dạo này tiểu thư sao thế nhỉ, tắm rửa, thoa thuốc cũng không chịu cho nàng hầu hạ? Nhưng mệnh lệnh của tiểu thư nàng không dám không tuân theo, thế là ngoan ngoãn lui xuống, đi phòng thuốc tìm dược.

Tô Vân Oản chật vật cởϊ qυầи áo, bắt đầu hối hận, hôm nay vì sao lại đồng ý với Mộ Song tham gia yến hội. Xiêm y dạ hội dạng này so với y phục thường ngày phức tạp hơn nhiều, muốn cởi bỏ cũng phải mất nhiều thời gian. Vất vả một hồi mới đánh vật trút hết y phục xuống, lúc chuẩn bị bước xuống bồn tắm cả người đã ướt đẫm mồ hôi.

Tô Vân Oản khó khăn chăm sóc thân thể vài ngày, mãi mới khôi phục được làn da trắng noãn mềm mịn, lại bị Hạ Hầu Lẫm gặm cắn đến thâm tím. Nhìn lại cơ thể một lượt, nàng bất đắc dĩ thở dài… nào có khác một cái vườn hoa không chứ, xanh, tím, đỏ, hồng đủ cả. Đúng là khóc không ra nước mắt.

Tô Vân Oản lắc đầu bước xuống bồn, thân thể lập tức được nước ấm bao phủ khoan khoái, dễ chịu, lại bắt đầu buồn ngủ. Nàng buông lỏng toàn thân, tựa vào thành bồn không hề hay biết có kẻ lặng lẽ tiến vào khuê phòng mình.