Chương 11: Trung Bình Một Ngày Ở Học Viện Cảnh Sát (11)

Mặc kệ hiện tại Hiromitsu có muốn quay xe đến đâu, nhưng đã tới giờ phút này thì chẳng còn đường nào mà lui nữa.

Chàng trai tóc nâu bị áp bức bởi bè lũ vô lương tâm đã nhắm chặt mắt lại, thành thật khai ra vụ viết bản kiểm điểm.

Là bảng kiểm điểm 2000 chữ!

Saori nghe thằng bạn mình ấp úng xong liền tạm thời đơ người, cô mở to mắt ra hiệu cho mấy người đứng sau, cố gắng truyền đạt sự bối rối của mình.

Date ho nhẹ: “Thực ra thì ai cũng giống nhau… Thầy bảo là phải viết rồi nộp trong cuối tuần này.”

Chiyoya Saori: “?” Giống là giống thế nào được! Tui vừa từ bệnh viện về đó mấy cha!

Matsuda Jinpei trực tiếp đổ tội: "Ai bảo ông làm việc lỗ mãng như thế, thầy làm như vậy là muốn tốt cho ông thôi!"

Chiyoya Saori: "?!"

Nếu như không đọc qua manga biết được nguyên nhân bị phạt, là tui tin rồi á!

Furuya Rei: “Dù sao thì… hai nghìn chữ vẫn ổn mà?”

Chiyoya Saori: “…” Tại sao tui lại nhớ lúc đầu chỉ có 500 chữ thôi nhỉ?

Cho nên chúng nó làm cái gì mà mình không biết rồi bản kiểm điểm mới như thế này.

Giọng nói của mấy thằng chả nhỏ dần, mặt ai nấy đều hiện lên sự chột dạ.

Hagiwara còn học được chiêu ánh mắt đáng thương mà Saori hay dùng với thầy Onizuka.

Chiyoya Saori chớp mắt chợt nhận ra.

Quả nhiên, lại là mấy con tinh tinh này gây chuyện!

Mình đã không thích đánh đấm thì chớ, các bạn cứ ép mình!

36.

Sau khi thành công khai ra vụ bản kiểm điểm, đứa nào cũng chờ mong nhìn thấy khuôn mặt tan vỡ không còn gì để mất của Chiyoya Toru, thậm chí trong đầu còn nghĩ ra 7749 cách ngăn không cho thằng bạn kích động đánh người, nếu không vết thương lại nứt ra lần nữa.

Nhưng mà trên thực tế, cái gì cũng không có.

Thanh niên tóc đen chỉ cười, lấy điện thoại ra bấm.

"Không sao, tôi cũng không ngại vụ này. Không bằng, mấy ông có muốn ăn bánh trái không?"

Mặc dù đồng chí Toru nói năng có chút máy móc nhưng không hiểu sao mấy chế kia lại thấy hào quang thiên sứ ấm áp lấp lánh blinh blinh.

Xúc động quá! Bạn cùng lớp chất lượng vãi!!!

Hagiwara Kenji giơ tay trước: “Có bạn ơi!”

“Ông còn mang theo cả đồ ăn bên cạnh á?” Date cảm khái nói, “Vừa lúc cả đám vẫn chưa ăn tối, may ghê luôn. "

Furuya Rei: "Có món gì vậy bạn mình ơi?"

"Thoạt nhìn, trông Toru giống như một người nấu ăn giỏi." Matsuda Jinpei xoa xoa tay, "Hóng lắm nha bạn!"

Thấy năm người vẫn không phát hiện manh mối gì, cậu thanh niên càng cười dịu dàng hơn.

37.

Chiyoya Saori tất nhiên là biết nấu ăn, cô được gia đình Kuroba nhận nuôi từ năm 10 tuổi. Vợ chồng nhà Kuroba vì công tác bí mật nên cực kỳ bận rộn và thường xuyên vắng nhà. Để không gây rắc rối, cô đã học rất nhiều kỹ năng nấu nướng từ quản gia, cố gắng thể hiện giá trị của chính mình.

Mặc dù mỗi lần cô muốn hỗ trợ nấu ăn thì sẽ bị Kuroba Kaito kéo đi vì vài vấn đề trục trặc, thằng bé luôn ngượng nghịu nói rằng muốn chơi cùng Saori hoặc có cái gì đó cao quá mà nó không với tới— Toàn là chuyện xảy ra đúng lúc.

Nhưng không sao, bổn cung đã học được hết bí kíp rồi!

Về sau bởi vì cốt truyện, cô đã chuyển đến phố Beika sống tự lập.

Nhưng... điều này không đồng nghĩa với việc Chiyoya Saori có thể nấu ăn ngon, nhất là khi ả ta có khẩu vị mạnh, ăn không cay liền không vui.

Mở chiếc ba lô màu đen, lấy ra vài cuốn sách cùng những món đồ rải rác, rồi đặt chúng sang một bên.

“Thuốc chống muỗi, băng cá nhân, thuốc bôi vết bầm tím, bông băng y tế, đèn pin, đường…” Mấy người nhìn theo động tác của cậu thanh niên, sắc mặt dần dần chuyển sang kinh ngạc.

Hiromitsu nhịn không được liền hỏi: "Ông mang nhiều thứ như vậy làm? Không nặng à?"

Điện thoại nhấp hai lần bị giơ lên: "Nó cũng không nặng lắm, đề phòng bất trắc thôi."

"Rất đáng tin cậy, Doraemon Toru!" Hagiwara trêu ghẹo, nhưng mục đích chính vẫn là thăm dò, "Thế đồ ăn đâu bạn mình ei?"

Thực ra, đồ ăn nhẹ hay những thứ tương tự không được phép mang đến Học viện Cảnh sát, chỉ là Chiyoya Saori đã giở trò ngay từ đầu, nhét hộp xuống dưới cùng của ba lô.

Cô cũng không giống "Chiyoya Toru" ôn nhu như vẻ bề ngoài đâu.

Saori ra hiệu cho anh em bình tĩnh, lấy ra vài hộp wagashi rồi thu dọn vài món đồ lặt vặt vương vãi, khóa lại ba lô, chàng trai mở hộp ra cho mọi người cùng chứng kiến kỳ tích.

Có ba cái wagashi trong một hộp, tổng cộng có bốn cái hộp nhỏ cạnh nhau, hai hộp màu xanh, một hộp màu đỏ và một hộp màu xanh lục, tất cả đều là hình dạng slime trông khá đang yêu.

Ui thặc bắc ngờ!

Đại tiệc slime!

Năm đồng chí nào đó trải qua phi vụ bị slime tập kích tại ký túc xá: "?!"

Quả nhiên, thế giới này có ai lại không biết mang thù cơ chứ!

Saori ra hiệu cho bọn họ chọn trước, còn nhiệt tình chỉ vào hộp màu xanh lam với vẻ mặt chân thành tha thiết, nhìn qua có vẻ như đã sẵn sàng chia điểm tâm cho bọn họ.

Ai đó vừa nhận định bạn mình là ắc wỷ vội vã quay xe. Toru dường như thực nghiêm túc trong việc chia sẻ, bọn họ có nên chọn

trước?

Cậu ta mua wagashi loại này chắc là vì bản thân là tín đồ của slime thôi ha?

Năm người bị vẻ ngoài lừa gạt liền cảm thấy cắn rứt lương tâm vì vừa rồi dám nghi ngờ “người tốt”. Lớp trưởng dẫn đầu, dũng cảm cầm lên một chiếc wagashi.

Tất nhiên, ngay cả trước mặt là đồ ăn thì mấy người vẫn bị bóng ma tâm lý, theo bản năng tránh hết hộp màu xanh lam, chuyển sang chọn màu đỏ và màu xanh lá cây, chỉ có Hiromitsu do dự chọn màu xanh lam.

Dù sao cậu cũng là người khai ra vụ bản kiểm điểm, chính vì lương tâm cắn rứt nên mới chọn màu xanh lam để tạ tội.

Chiyoya Saori cũng theo sau đó cầm lên một chiếc wagashi màu xanh lam.

"Chúc mấy chế ngon miệng!" Mấy người đồng thanh nói.

Sau đó, không khí yên lặng trong ba giây.

"Ahhhh!" Matsuda Jinpei nhảy dựng lên, "Cay quá, cay quá, mé cay quá!!!!!!" "

"Trời má, cái màu đỏ này là vị ớt sao? Ai làm lại ra món tráng miệng quỷ quái như vậy? Đây thực sự là dành cho người ăn sao?" Hagiwara Kenji cảm thấy bản thân đang thở ra lửa, đôi mắt chắc cũng quay được mấy chục vòng.

Hai người lấy bánh màu xanh lá cây cũng có biểu hiện kỳ

lạ, Zero cắn một miếng rồi nhai trong miệng: "...Wasabi?"

Date thực ra trông vẫn phởn lắm: "Wagashi vị wasabi, hương vị cũng không tồi, ông mua ở đâu đấy?"

Hiromitsu nhai bánh trong đờ đẫn, cậu nhìn mấy anh em chí cốt nhăn mặt đến phát khóc.

Ờm... Cái này ăn cũng ngon?

Saori một bên ăn bánh, một tay bấm điện thoại: “Lần sau tôi sẽ đưa lớp trưởng đến cửa hàng đó.”

Cô mỉm cười, nhấc hộp còn lại lên: “Cái màu xanh ăn ngon lắm, thử không?"

Mấy người: "..."

Quả nhiên, tên này còn lâu mới tốt bụng như bề ngoài!

38.

[Mé đang ăn cơm đó, trung bình một ngày ở rạp xiếc trung ương hẻ, cuối cùng cũng có chiến thần khắc chế được năm người này, thầy Onizuka sẽ cảm động đến phát khóc mất!]

[Mặc dù biết là chồng iu đang trả thù, nhưng khum sao anh vẫn là người tốt trong trái tim em (Meo meo mỉm cười.jpg)]

[Chủ yếu là do mấy ông tự đào hố chôn mình thôi, bạn tao mà cũng giúp tao có được cái bản kiểm điểm 2000 nghìn chữ như vậy, tao nhất định sẽ đánh cho cha mẹ nó cũng không nhận ra!]

[Hiromitsu- chúa tể gacha, ông hoàng chọn lựa, kẻ hủy diệt xui rủi, nữ thần may mắn gọi tên anh!]

[Trông Toru đi trả thù mới thấy thằng chả có sức sống hơn á. Rốt cuộc, từ đầu đến cuối đều trông hiền lành như vậy cứ có cảm giác giả tạo kiểu gì ấy.]

[Hiro thành công thoát được một kiếp, tối nay đề về con gì vậy anh em:3]

[Không lớp trưởng lại ăn phải vị wasabi, nhìn Matda cay chảy nước mắt mà cười bể bụng, mình được truyền tải năng lượng tích cực gòi!]

[Cảm giác sensei đang tiết lộ cái gì ấy, tui để ý thấy là Toru mang theo rất nhiều đạo cụ, phần lớn đều là dược phẩm, còn có cả cuộn băng vải mới tinh.

Kiểu dáng của chiếc ba lô này có rất nhiều ngăn ngầm, nhìn nó phồng lên như thế, xem ra bên trong chứa không ít đồ.

Ảnh chụp màn hình từ chap trước: Thanh niên tóc đen thuần thục dùng băng gạc tạm thời cầm máu cho bản thân, sau khi cặp hai mẹ con rời đi, chàng trai mới lên xe cứu thương đến bệnh viện.

Toru dường như đã chuẩn bị sẵn sàng cho chấn thương mọi lúc mọi nơi, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên bị thương đến mức độ này!]

[Biết là Toru can đảm làm việc nghĩa, nhưng không ngờ sẽ đến mức này!!!]

[Đánh dấu chỗ này, thân phận của Toru vẫn còn nhiều điều bị che giấu, bản chất con người là tìm kiếm lợi ích cá nhân và tránh đi mọi bất lợi, thằng bé làm như thế chẳng khác gì sẵn sàng hy sinh bất cứ lúc nào.]

[Cảm giác đây không phải là phần Toru cứu năm con báo, mà là năm con báo đi cứu Toru. (Suy nghĩ_ing)]

[Cái lúc mà Hagi cảm khái Toru nấu ăn nhất định sẽ rất ngon, thằng bé còn đờ người một lúc mới tiếp tục mở hộp. Chắc là lại đang nghĩ cái gì trong đầu rồi.]

[Mấy mẻ nghĩ xa thế! Rõ ràng là trước mắt có em mều đáng eo như vậy, con không tranh thủ mà nhận hus đi, không khéo tương lai lại mất hết cơ hội.]

[Chít tịt, tao phải đi chụp màn hình đây!]

40.

Wagashi slime màu xanh có mùi vani bạc hà thoang thoảng, ngọt dịu lại không ngấy, ăn rất ngon. Mấy người chia đều chiếc wagashi màu xanh lam còn sót lại, vừa nuốt vào miệng như thể sắp niết bàn thành Phật, bóng ma tâm lý biến mất chẳng thấy đâu.

Còn Chiyoya Saori thì xử lý hết đống xanh đỏ còn lại, cô cầm chiếc bánh bao đỏ, cắn một miếng rồi híp mắt thỏa mãn.

Mấy đồng chí vừa rồi bị rát lưỡi đều kinh ngạc vô cùng.

"Thật ra cái này rất ngon." Saori cầm điện thoại, nghiêm túc nói, "Nếu mấy ông nhai từ từ, sẽ không thấy cay đâu."

Matsuda Jinpei: "Cảm ơn, nhưng mà ca này thì chịu thôi."

Đồng chí tóc xoăn bị cay đến mức cong cả lưỡi giơ tay xin hàng.

Hagiwara Kenji vốn muốn lên án thằng bạn bỗng có chút hoài nghi nhân sinh.

—Trông thằng hâm kia ăn ngon thế, chẳng lẽ nó nghĩ cái đấy ngon nên mới muốn chia sẻ cho tụi mình?

Đúng là mấy đứa trông ngây thơ vô số tội nguy hiểm thật, bị nó trêu cho còn không biết là nó cố ý hay vô tình, kết cục cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười mà chịu đựng kiếp nạn.

Đột nhiên, có người phát hiện ra vấn đề, Hiromitsu trực tiếp vươn tay giữ lại động tác của Saori, nghiêm túc nói: "Chờ đã Toru, bị như thế này rồi mà vẫn còn dám ăn cay sao?"

"Không đau cổ à?"

Những người khác lúc này mới ý thức được, người trước mặt vẫn còn là một bệnh nhân: "!"

"Chiyoya Toru! " Hagiwara Kenji trừng mắt, "Ông cũng gan nhỉ? "

Cổ thì vừa bị nứt vết thương, vậy mà dám ăn đồ cay, tự tìm đường chết à?

Furuya Rei duỗi tay, đem cái bánh đỏ đang bị gặm dở nhét lại vào hộp, sau đó bấm khớp ngón tay, phát ra âm thanh răng rắc.

“Toru, khá khen cho ông đấy.” Thanh niên tóc vàng tươi cười cầm lấy chiếc hộp lắc lắc.

Date Wataru ăn ý mà nhận lấy kia hộp màu xanh lục, đem cái wagashi cuối cùng trực tiếp nhét vào miệng, ăn xong còn quơ quơ cái hộp rỗng trước mặt Chiyoya Saori.

Chiyoya Saori: "..." TAT.

Bà già chúng mày! Biết thế tao ăn trước một hộp rồi đào hố chôn từng đứa một!

41.

Sau khi lấp đầy bụng, mấy người ngồi hóng gió đêm, cuối cùng cuộc trò chuyện cũng trở về chủ đề bình thường.

Chiyoya Saori thở phào nhẹ nhõm khi cả đám bắt đầu nói về "tại sao lại muốn trở thành cảnh sát" —Cuối cùng cũng đúng kịch bản rồi làng nước ơi!

Năm thành viên của Học viện Cảnh sát đều là những nhân vật khá có tiếng trên diễn đàn, vì vậy kinh nghiệm từ những gì đã trải qua và tính cách của mỗi người đều rất đặc biệt.

Cha của Matsuda Jinpei là một võ sĩ quyền anh, trên đường về nhà ông đã đi ngang qua một vụ ẩu đả nhưng lại không ra tay giúp đỡ vì ngày hôm sau ông sẽ có một giải đấu quan trọng. Tuy nhiên một trong hai người của vụ xô xát đã thiệt mạng nên cảnh sát đã bắt nhầm ông vì cho rằng ông chính là hung thủ. Cuối cùng Matsuda Jotaro đã bỏ lỡ trận đấu tranh danh hiệu, dẫn đến trầm cảm và rồi buộc phải giải nghệ.

Bởi vậy, Matsuda vô cùng căm ghét viên cảnh sát đã khiến cho giấc mơ của cha cậu tan vỡ.

Lý do mà cậu ta trở thành cảnh sát là vì muốn đánh cái ông làm ăn tắc trách kia một trận, người hiện đang là tổng thanh tra Sở Cảnh Sát— Momota Rokuro.

Có thể nói là một ước mơ rất tham vọng và viển vông.

Furuya Rei đến đây là vì tìm người; Morofushi Hiromitsu thì vẫn cất giấu trong lòng; Hagiwara Kenji chỉ đơn giản là muốn công việc ổn định; còn lý do của lớp trưởng thì lại khá bình thường, nhưng xét từ vẻ mặt của anh, hiển nhiên là vẫn đang giấu vụ gì đó.

Chiyoya Saori cẩn thận lắng nghe dù cô đã biết lý do của mấy người này từ trước đó, trong lòng vẫn không ngăn được bồi hồi xúc động.

Từ những dòng chữ có thể nhìn được quá khứ cùng tương lai của từng người, luôn có một loại cảm giác rất không thực, giống như bị một lớp kính mờ ngăn cách, không cách nào có thể nhìn rõ.

Nhưng giờ đây, khi đứng trên sân thượng gió đêm thổi l*иg lộng, nhìn Học viện Cảnh sát đang được bao quanh bởi ánh đèn cùng hoa anh đào, bên cạnh là năm người trẻ tuổi cùng đứng dựa vào lan can, mái tóc bị gió thổi đến rối tung, mỗi người đều nở nụ cười tự tin trên môi, họ nói về tương lai và lý tưởng của chính mình.

Cảm giác thực sự rất chân thật...

Chiyoya Saori đột nhiên cảm thấy tội lỗi vì đã tiếp cận bọn họ có mục đích.

Nhưng cảm giác áy náy này không kéo dài được bao lâu, trước mắt cô liền vọt đến một thân ảnh.

Hagiwara Kenji mỉm cười và vẫy tay trước mặt Saori: "Toru ~ nhìn bọn này như vậy, chẳng lẽ là cảm động trước lý tưởng cao đẹp của bọn này rồi hay sao?"

"Đặc biệt là lý tưởng của Matsuda, rất cao thượng." Furuya Rei cà khịa nói, "Mong là ông không bị đuổi giữa chừng."

Matsuda Jinpei "hừ" một tiếng: "Chờ đến khi Toru bình phục liền đánh một trận, lúc đó cho các người biết thế nào là siêu tân tinh trong tương lai sẽ đánh tổng thanh tra."

Date Wataru không biết từ đây lôi ra được một cây tăm rồi ngậm trong miệng: "Nếu lại đánh nhau nữa thì lũ gián trong phòng tôi đẻ không kịp cho mấy ông bắt đâu."

Lần trước Zero và Matsuda đánh nhau, lớp trưởng đã phải nói là hai đứa đi bắt gián trong phòng anh để cứu chúng nó một mạng.

Chiyoya Saori, người đã bỏ lỡ sự kiện đáng chú ý nhất năm, nay lại được hai nhân vật chính phục chế lại cho xem, có chút buồn cười.

Mấy người này nhạy cảm ghê ta ơi...

Cô lấy điện thoại ra và gõ vài từ: "Cảm động quá, tôi ghi âm rồi."

Nhấn nút phát đoạn file, giọng nói lớn của Matsuda vọng ra: "Đợi Sau khi tốt nghiệp, tôi phải đánh gã đó một trận, tên tổng thanh tra đó... gã đó... gã đó..."

Kèm theo hiệu ứng tiếng vang.

Matsuda Jinpei thẹn quá hóa giận: “Toru, xóa đi!!!”

Chiyoya Saori lập tức nấp sau Date Wataru.

Lớp trưởng cao gần hai mét, đứng sau lưng rất an toàn.

Hagiwara thấy thằng bạn ăn một vố đau liền cười lớn, Rei cùng Hiromitsu cũng lặng lẽ cười theo sau.

Trên sân thượng ngày hôm nay, Matsuda muốn đồ sát từng đứa một.

"E hèm, thôi được rồi, Toru, tại sao ông lại muốn làm cảnh sát?" Hiromitsu cười xong, cất giọng hỏi người duy nhất vẫn chưa đưa ra lý do.

Chiyoya Saori sửng sốt một lúc lâu, cô thực sự đã chuẩn kỹ lý do cá nhân, không gì khác hơn là đền đáp phục vụ đất nước, vì lợi ích của công chúng, v.v.

Nhưng giờ đây...

Đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh lướt trên mặt phím, thanh niên tóc đen bé nhỏ giơ chiếc điện thoại lên, những con chữ màu đen nổi bật trong khung hình chiếc di động phát ra ánh sáng nhạt.

"Tôi muốn được mọi người nhớ kỹ."

Tôi không chỉ muốn được độc giả nhớ đến hay muốn tồn tại, mà tôi còn muốn để lại một số dấu vết khi bên cạnh mọi người.

Không tiếng động đáp lại, bỗng chốc không khí thật yên tĩnh.

Morofushi Hiromitsu mỉm cười nói: "Đó là một lý do không tồi."

"Rất hợp với ông, Toru."

"Ông chắc chắn sẽ được mọi người nhớ kĩ, ví dụ như điểm thi đứng đầu trong Học viện, đá thẳng thằng đầu vàng khốn khϊếp này xuống dưới."

"Tự nhiên lôi người ta vào làm gì! "

"Toru, ông vẫn giữ điện thoại đúng chứ? Lấy ra chụp một tấm, dù sao thời khắc hiện tại cũng phải được nhớ kĩ." Hagiwara cười hì hì lên tiếng, thằng chả vuốt tóc, bắt đầu tự luyến vẻ bề ngoài của bản thân.

Matsuda Jinpei chép miệng: "Ông lại dùng keo xịt tóc nữa hả?"

"Oh, bị Jinpei-chan phát hiện mất rồi ~"

Chiyoya Saori giơ "OK", rồi bật camera trước của điện thoại.

Những người khác ăn ý tiến lại gần, Morofushi Hiromitsu và Furuya Rei đứng ở hai bên cô, Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji đứng sau họ ở hai bên trái và phải, và Date Wataru, người cao nhất, đứng sau Saori, hơi rụt cổ lại, đặt đặt tay lên vai của Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji.

“Chuẩn bị!” Date nói, “Cười to lên, tạo dáng đi!”

“Ba, hai, một, cà tím!”

“Tách.” Màn hình lưu lại hình ảnh.

Matsuda lập tức ấn đầu Hagiwara: “Này Hagi, ông hâm à?!”

Người sau vội chạy đi: “Không có!”

Hiromitsu bối rối: “Hai đứa này làm sao vậy?”

Chiyoya Saori phóng to bức ảnh.

Trong ảnh, Furuya Rei cùng Morofushi Hiromitsu không có bất kỳ tạo dáng nào, nhưng cười rất rạng rỡ; Date Wataru ngậm cây tăm trong miệng, mỉm cười trước ống kính, hai tay ra hiệu "V"; trong khoảnh khắc nhấn nút chụp Hagiwara Kenji đè tay lên đầu của Matsuda, tặng cho bạn thân một đôi "tai thỏ", người sau giơ nắm đấm, biểu cảm vặn vẹo như giang hồ.

Bối cảnh đẹp đẽ, trường học yên tĩnh, hoa anh đào hồng thắm, màn đêm trong trẻo sâu thẳm.

"Phụt..." Hiromitsu bật cười, "Cái này xứng đáng bị Matsuda đánh lắm."

Chiyoya Saori gật đầu, thế này thì trên cả xứng đáng.

Furuya Rei ghé đầu qua, đứng cạnh hai người họ, ngạc nhiên hỏi: “Toru, lúc đó trông ông khẩn trương vậy?”

Trong ảnh, mặc dù tay trái của người trung tâm khá tự nhiên tạo dáng, nhưng nụ cười như tắm mình trong gió xuân bị mất đi độ cong ban đầu, trông rất lạnh lùng.

Chiyoya Saori sửng sốt một chút, lúc ấy cái gì cũng không nghĩ được, chỉ là muốn lưu lại khoảnh khắc làm kỷ niệm, thì ra bản thân không hề cười sao?

“Có lẽ do tôi căng thẳng quá, dù sao đứng sát nhau như thế cũng có chút nóng.” Cô tùy tiện gõ một câu lấy cớ.

Furuya Rei: "Mà lần trước trong bệnh viện ông cũng..."

"Được rồi, được rồi, chụp lại một bức khác đi!" Matsuda thở phì phò nói, "Bây giờ chụp lại một bức khác!"

Hagiwara Kenji: "Đừng lo lắng , Jinpei-chan, để như vậy trông đáng yêu mà!"

"Có quỷ mới đáng yêu!"

Chiyoya Saori cũng muốn chụp thêm một tấm nữa, lần này phải mỉm cười hơn một chút, cô gật đầu, chuyển giao diện điện thoại sang chụp ảnh.

Nhưng vừa ấn xong, điện thoại liền vang lên.

Cô nhìn con số trên đó, trực tiếp nhận cuộc gọi.

Giọng nói nghiêm túc của cảnh sát Takada Ichigo từ đầu dây bên kia truyền đến: "Có phải Chiyoya-kun đúng không? Nếu đúng, cậu có thể tạo ra tiếng động làm ồn một chút."

Chiyoya Saori nhìn mấy đứa bên cạnh đứng im như phỗng, rồi gõ vào lan can sắt trên sân thượng.

"Chuyện là như thế này, Honde Taichi, nghi phạm trong vụ án mà cậu gặp ở trung tâm mua sắm vài ngày trước, đã tự sát vào chiều nay."

Takada Ichigo nói: "Nếu có thể, cậu đến đồn cảnh sát ngay lập tức, chúng tôi cần hỏi một chút chi tiết—nếu không được gõ một tiếng, còn đồng ý thì hai tiếng."

Chiyoya Saori gõ vào lan can hai lần, bên kia nói "Làm phiền cậu rồi", sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Đầu dây bên kia nói không nhỏ, mấy người đứng im lặng đã nghe được nội dung của cuộc trò chuyện, tỏ ra nghiêm túc.

"Tôi nhớ rõ là phạm nhân có trạng thái tinh thần không tốt, áp lực quá lớn nên tự sát là chuyện bình thường, nhưng thế thì có liên quan gì đến Toru?" Furuya Rei cau mày, "Sắp tắt đèn của Học viện rồi."

"Muộn như vậy mà vẫn tìm người, chắc chắn là gặp phải vướng mắc." Hagiwara Kenji sờ cằm, "Tôi khá tò mò là đã có chuyện gì đã xảy ra."

Date Wataru ho nhẹ: "Vậy, Toru, chuẩn bị thu dọn đồ đạc của ông đi, tôi giúp ông xin phép với thầy Onizuka, những người khác trở về ký túc xá."

Morofushi Hiromitsu đột nhiên nói: "Để tôi đi cùng với Toru, dù sao cũng đang bị thương, dọc đường chẳng may xảy ra chuyện gì, tôi không yên tâm."

Cái "chẳng may" này rất linh nghiệm, vừa có thể chỉ người, vừa có thể chỉ đồ ăn kỳ kỳ quái quái.

Chiyoya Saori hiểu ý: "..." Chít tịt!

"Hiro, ông ra ngoài kiểu gì được?" Furuya Rei nói, "Khó xin phép lắm."

Morofushi Hiromitsu rất bình tĩnh: "Không sao, tôi sẽ nói là bản thân bị mắc chứng mất ngủ trầm trọng, ra ngoài mua thuốc .Đây là sự thật." Jiang

Furuya Rei không còn lời gì để nói, Morofushi Hiromitsu quả thực rất dễ bị bừng tỉnh từ ác mộng vào ban đêm.

Date vỗ tay: “Được rồi, hành động đi đi, lớp Onizuka, xuất phát!”

Chiyoya Saori nhét lại điện thoại vào balo, nhìn trời, thầm nghĩ đêm nay chắc phải thức trắng đêm.

Nhưng so với cô, giọng nói của Takada Ichigo đều mang theo sự mỏi mệt, rõ ràng là ông chú đã không nghỉ ngơi trong vài ngày qua.

Đây chính là cảnh sát...