Chương 10: Trung Bình Một Ngày Ở Học Viện Cảnh Sát (10)

31.

Thanh niên tóc đen thuần thục dùng băng gạc tạm thời cầm máu cho bản thân, sau khi cặp hai mẹ con rời đi, chàng trai mới lên xe cứu thương đến bệnh viện.

Thậm chí trước khi đi, cậu ta còn lấy điện thoại của mình, gõ vài dòng bằng một tay rồi đưa cho cảnh sát. Bao gồm tên họ của cậu thanh niên, phương thức liên lạc, cũng như trình bày ngắn gọn về vụ việc, có thể nói đây là kiểu người mà cảnh sát yêu nhất trong quá trình tác nghiệp.

Các cảnh sát vẻ mặt cảm động.

[Vãi c*t...]

[Aaa, Toru dệu dàng wá, mẹ ơi con cảm nắng anh này! Bất tỉnh tại chỗ (Cần bình oxy gấp.jpg)]

[Như Kamen Yaiba đánh bại quái vật í, sẵn sàng bị thương để bao vệ đứa trẻ, chồng tui đẹp như một thiên thần:))]

[Anh dịu dàng với bọn trẻ con ghê luôn í, trong tình huống khẩn cấp như vậy còn dùng tay xoa đầu trấn an thằng bé kia. Chàng trai, anh rất xứng đáng làm cha của con tôi (Tổng tài bá đạo cười như không cười.jpg)]

[Huhu rõ ràng là cổ bị chảy máu nhiều như thế mà vẫn cố xoay người đi hướng khác vì sợ dọa đến bọn trẻ con:((]

[Cậu í giơ ngón tay bảo yên lặng làm tui thở mạnh cũng không dám á:#]

[Toru cười với tui kìaaaaaa! Mình lên phường kết hôn thui anh:3]

[Bác cảnh sát kia đáng eo. Rõ là đang cố dỗ trẻ con vậy mà nó khóc um lên luôn.]

[Khả năng quan sát của Toru đúng là tốt thật, xem bản đồ mà cũng nhìn ra được tờ truy nã. Đứng xa như vậy mà vẫn nhận ra tên tội phạm, lại còn vứt túi lao lên nữa chớ...]

[Chồng ơi đừng làm liều nữa, anh ơi! (Hút thuốc trong vô vọng.jpg)]

[Tao quen rồi... Mà có ai để ý không, mỗi lần Toru xuất hiện, không phải gặp phiền phức thì chính là đang giải quyết phiền phức, hơn nữa lần nào thằng chả cũng đều lao vào, cảm giác Sensei đang ám chỉ cái gì á]

[Mẹ nó, thầy Onizuka nói như kiểu điềm báo ấy, Toru liều quá, chỉ sợ trong tương lai chết ở sự cố không giải quyết được.]

[Chốt tồ má tề! Không phải nó đến cứu năm người kia sao? Sao lại ngỏm được? ]

[Đoán thôi, Sensei không cho tag chữa lành, tên lại còn là Bản giao hưởng trắng đen nữa, sợ là 80% về sau thảm đếch dám nhìn.]

[Không ai thảo luận vụ án này à? Cảm giác nó xuất hiện không phải để trưng đâu. Nhất định là có điều uẩn khúc, tên tội phạm rõ ràng là có tinh thần không bình thường, gϊếŧ con gái mà vẫn cho rằng cảnh sát bắt con bé đi... Nghĩ lại, càng thấy ớn!]

[Áp lực tinh thần quá lớn nên chắc là tên kia điên rồi. Tội con bé kia vãi, nhưng mà tự nhiên nhảy ra cái ông bác sĩ Somura. Chỉ sợ lại thêm một vụ án lớn.]

[Kiểu gì chả được giải quyết, Toru đẹp trai quá hehehe, liếʍ màn hình~ hehehe]

[Bố ngại thay mày!]

32.

"... Tóm lại là như thế, nếu thực sự không khống chế được tên tội phạm, sợ là đứa bé kia sẽ gặp nguy hiểm." Thầy Onizuka hắng giọng, "Nhưng làm kiểu này thì nguy hiềm quá! Tôi cấm các cậu làm theo!"

"Đúng, thầy nói chí phải! "

Năm người ngoan ngoãn ngồi thành một hàng nghe thầy kể chuyện, cảm xúc thay đổi theo từng quá trình, tận đến khi kết thúc mới nhẹ nhàng thở ra.

Morofushi Hiromitsu xoa xoa giữa mày: "Toru bốc đồng quá, vọt đến trước mặt tên tội phạm đang có con tin bằng tay không, nếu không cẩn thận sợ là biến khéo thành dại."

Furuya Rei nói tiếp: "Nó hẳn là đoán được mục đích của hung thủ. Dù sao khả năng phán đoán của Toru rất mạnh, lấy bản thân trao đổi với con tin có khi lại khiến tên kia bình tĩnh hơn."

"Nhưng nó có quan tâm đến bản thân đâu, cứ thế mà lao vào..." Matsuda Jinpei phàn nàn: "Bị thương như thế còn không nhanh đi bệnh viện, lại còn sợ dọa đến bọn trẻ con, chả biết trong đầu nó nghĩ cái gì?"

Không rõ nguyên nhân vì sao mà bây giờ mọi người lại nhẹ nhõm hơn không ít.

Ban đầu, cả năm người mang theo tâm thái không nghiêm túc khi tìm hiểu vụ án này, dù sao mấy thằng chả này đều được vinh dự chứng kiến

sức mạnh của Chiyoya Toru, theo lý thuyết mà nói, thằng hâm kia không có khả năng ngã ngựa mới đúng.

Về phần vết thương của Chiyoya Toru, nếu không phải hôm nay vừa mới nói một câu liền chảy máu, bọn họ còn tưởng rằng đó chỉ là một cứa nhỏ.

Ai ngờ được nó lại ly kỳ đến thế, lại còn liên quan đến vụ án hàng loạt với bắt cóc trẻ em.

Nghe tin Toru Chiyoya bị cứa vào cổ để bảo vệ con tin, phản ứng đầu tiên của thằng chả lại còn là lo đứa trẻ sẽ bị máu của mình dọa sợ, họ thực sự đúng là không biết nên nói gì.

Cả năm người bình thường cũng rất nhiều lần giúp đỡ người khác, nhưng thường bản thân đến mức độ như vậy – thì chỉ có Chiyoya Toru.

Người càng ôn nhu càng dễ bị tổn thương, chưa kể đến người đó không quan tâm đến cơ thể mình.

Furuya Rei thấp giọng lẩm bẩm: “Xem ra sau này chúng ta lại phải sát sao chú ý đến nó.”

gật đầu đồng tình: “Ít nhất không để nó xông lên liều.”

Matsuda Jinpei sờ cằm: "Tôi lại khá tò mò về tình hình của con gái tên hung phạm đó, cảm giác về sau không phải đơn giản đâu."

Hagiwara Kenji cũng nói: "Thầy ơi, thầy cho bọn em biết thêm về tình hình vụ án được không ạ?"

"Vết thương của Toru có sâu lắm không thầy?" Date Hang Lo lắng, "Hay là cho nó nghỉ lâu thêm một chút đi ạ?"

"Việc đó mấy cậu không cần phải lo, giờ thì lượn khỏi đây!" Thầy Onizuka rất không kiên nhẫn mà đuổi người, ông trợn mắt, "Không phải vấn đề tôi có cho nghỉ hay không, mà thằng nhóc kia đang đòi về trường bằng được kia kìa."

"Tốt nhất là nên để các bác sĩ trói nó vào giườn- Chiyoya Toru!!!."

Tầm mắt hướng ra ngoài cửa, thầy chưa kịp nói hết câu liền phải gào lên với đề xi ben cao hơn bình thường. Thậm chí, còn làm cho bản thân ho khù khụ mấy lần.

Không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh niên tóc đen khoanh tay đứng dựa vào cửa, hắn mặc bộ đồng phục của Học viện Cảnh sát, trên cổ vẫn quấn băng gạc, trên lưng còn đeo ba lô.

Cậu học viên tươi cười nịnh bợ bước vào trong, tay còn cầm chiếc ly giấy đã rót nước đưa cho thầy Onizuka, rồi trực tiếp chen hàng đứng vào giữa Furuya Rei cùng Morofushi Hiromitsu.

Nhìn qua là biết tình thần cậu trai đang rất phơn phởn tự tin, nhưng chẳng hiểu vì sao, vài người lại có linh cảm xấu khó mà giải thích được.

Chẳng lẽ cơ nãy mình nói xấu... đều bị Tào Tháo nghe được hết rồi?

Cầm chiếc cốc, đôi mắt của Onizuka Hachizo hơi dãn ra.

33.

Chiyoya Toru xác thật là nghe được không ít, từ việc thầy Onizuka phóng đại câu chuyện để khoe khoang việc cậu khống chế tên tội phạm như thế nào, đến việc mắng Toru liều lĩnh ra sao, rõ ràng vanh vách.

Cái gì mà giăng co ba lần ngay tại chỗ, sau đó là một cú quăng người qua vai, rồi vặn tay giật vũ khí, xong là tên hung phạm trực tiếp bất tỉnh...

Sau đó lại nói, tuy rằng hắn đã phát hiện ra động cơ của tên tội phạm rồi cứu được đứa trẻ, nhưng làm như thế là bốc đồng quá , là dại dột quá, bla bla...

Rồi còn có cả năm thính giả nhiệt tình mà "wow" hết lần này đến lần khác, chỉ có Chiyoya Toru là nhìn thấu mọi chuyện trong căn phòng này.

Mấy người này là bố hát con khen hay đó hả!!!

Sợ bị nghe “hát” cả buổi, nên Chiyoya Toru chỉ dám lặng lẽ lắng nghe bên ngoài mà thôi.

Khụ khụ, thực ra thì khen thêm nữa tui cũng hơm cóa ngại đâu!

Thấy tình hình là cả nhóm kia nghe cũng được đại khái câu chuyện rồi mà thầy Onizuka cũng chuẩn bị tan làm, nên Chiyoya -nhớ trường, nhớ lớp- Toru mới “bẽn lẽn” đi vào.

Chẳng may mấy người kia cấm tui xung phong làm người tốt, việc tốt—— thì đó cũng là cấm Chiyoya Toru, liên quan c*t gì đến Saori chứ!

Muốn gây chú ý thì vẫn phải làm, muốn giật được phiếu thì một cái cũng được không tha.

Đưa ly nước lấy lòng cho thầy Onizuka xong, Chiyoya Toru lấy kết quả chuẩn đoán của bệnh viện từ trong túi ra, bên trong là thành quả của 101 phương pháp mà cậu đã dùng để cầu xin bác sĩ ghi vài dòng xác nhận bản thân vẫn tham gia lớp học văn hóa được như bình thường.

Cầm ly nước, Onizuka Hachizo liền lộ ra vẻ mặt ghét bỏ lườm hắn: “Cậu đe dọa bác sĩ viết đấy à?”

Chiyoya Toru chớp chớp mắt, dùng ánh mắt chân thành cùng thành khẩn nhìn thầy.

Quả nhiên, thầy Onizuka nhìn cậu vài giây, liền cất ly nước đi, chịu thua: “Cậu cũng tới đây rồi, chẳng lẽ tôi lại xách cổ cậu đuổi đi?”

Năm người bên cạnh cũng cố lắm nhưng mà vẫn phụt ra tiếng cười ha hả.

Onizuka Hachizo: ...Lại muốn ăn đòn rồi đúng không!

Nhìn sáu con báo trước mắt, Onizuka cảm thấy có lẽ sau này ông sẽ trọc mất nửa cái đầu— không còn hơn thế nữa!

Thầy xoa xoa lông mày: “Sáng mai nhớ đúng giờ trở về đơn vị.”

“Mấy cậu về đi, đừng có ở đây nhảy nhót quấy rầy tôi!”

Vâng!

Chiyoya Saori cười tủm tìm mà giơ like.

Không ở trong mấy tình huống căng thẳng, chàng trai tóc đen nhìn khá ấm áp và đáng yêu, chính là cái kiểu chó con biết làm nũng rụng trứng các chị em.

Matsuda Jipei đứng bên cạnh có chút ngứa tay, trực tiếp chọc chọc vào má Chiyoya Saori, đã thế còn nói: "Cái tên này giỏi xin xỏ phết nhể, lão quỷ cũng bó tay kia kìa.”

Nạn nhân đột nhiên bị tấn công: "OvO?"

Chắc là chưa ăn đòn nên chưa sợ đúng không?

Furuya Rei: "Phụt hahaha——"

Hagiwara Kenji cười to nhất: "Toru, giơ lại cái like đi! Dùng cả cái ánh mắt cơ nãy nữa!."

Onizuka Hachizo tức giận đập bàn: "Mấy thằng hâm này, thầy của mấy anh vẫn còn đang ở đây đấy! "

Hiromitsu đứng dậy "vèo" một phát, tóm lấy Toru cùng Zero, lao ra ngoài: "Hahaha, chạy mau, chạy mau!"

Matsuda Jinpei đau khổ ôm mặt, còn rất có tinh thần trượng nghĩa đẩy hai người còn lại đi. : “Lớp trưởng, Hagi, các người... Đi đi! Nếu hôm nay tôi không trở lại, nhớ báo thù—”

Thầy quỷ siết chặt cái ly đến mức khiến nó nát bét.

"Matsuda Jinpei!!!"

34.

Trốn khỏi ma vương đang giận dữ, mấy người thuận thế chạy lên sân thượng.

Bầu trời đêm nay đầy sao lấp lánh, màn đêm mượt mà yên tĩnh như dải lụa, trái ngược hoàn tòan với cái nắng nóng vào ban ngày, thậm chí cả cơn gió đêm nay cũng mang theo hương thơm của hoa anh đào dịu dàng.

Sáu người đứng cạnh nhau trên lan can, trong lòng vui sướиɠ vô cùng, gặp đúng bạn đồng hành vào thời điểm nhiệt huyết nhất của tuổi trẻ rực rỡ, có thể nói đây là điều may mắn đời người.

“Hy vọng là thầy không sao.” Morofushi Hiromitsu nói, “Trông tức giận không nhẹ đâu.”

Matsuda Jinpei trực tiếp tiên đoán tương lai: “Không phải lo, đây mới là bắt đầu thôi, sớm muộn gì ổng cũng quen. "

Mấy người nhìn nhau, lập tức cười thành tiếng.

Saori nhớ đến mấy cái spoiler trong phần bình luận về “kỳ tích” của năm đồng chí này, chắc kiếp trước thầy Onizuka phá hủy cả thế giới nên kiếp này mới đυ.ng phải mấy con báo hoa mai đội lốt học sinh ổng.

Thương quá thầy ơi!

“Dù sao cũng không có việc gì làm, không bằng nói cái gì hay ho đi.” Rei chống tay trên lan can nhìn mấy người, “Ông vẫn chưa bị thu điện thoại đúng không Toru, thế thì dùng nó để gõ chữ nhé."

Chiyoya Toru: OK

“Vậy nói cái gì?” Hiromitsu nói: “Tôi thì muốn nói nhiều lắm, nên chưa biết nói cái gì cả.”

Zero nhìn Hiromitsu ho “khụ khụ” hai tiếng , điên cuồng ám chỉ: "Toru... Hình như Hiro muốn nói với ông cái gì ấy."

Morofushi Hiromitsu: "?"

Saori nhìn thanh niên mắt mèo đang ngơ ngác.

"Tôi... Muốn nói cái gì?" Hiromitsu nhất thời lúng túng.

Lúc này, mấy người khác cũng xúm lại trịnh trọng nói: "Đúng đúng, Hiromitsu / Morofushi-chan, có chuyện muốn nói với ông!"

"Tóm lại là chuyện rất quan trọng.”

“Đúng, không thể trì hoãn!”

Hiromitsu: "Ờm, cái này ..."

Cuối cùng thanh niên mắt mèo cũng nhớ ra bản thân được bổ nhiệm làm "đại sứ thông tin", nụ cười liền cứng lại.

Để trả giá nghe được câu chuyện từ miệng ông thầy kia, bọn họ phải gia tăng gấp đôi số lượng chữ trong bản kiểm điểm.

Mặc dù từ đầu đến cuối Toru đều không biết, nhưng thẳng chả cũng bị tai bay vạ gió.

Lúc đấy thì có ai thèm quan tâm đến hậu quả đâu, nhưng bây giờ thì có vẻ... hơi nguy hiểm.

Nói cách khác, buổi tối hôm nay, cái đứa vừa mới xuất viện ra còn chưa kịp biết điều gì, họ phải lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa mà nói ra sự thật rằng: Anh bạn à, anh có một bản kiểm điểm dài 2.000 từ.

Ừ thì Toru trông hiền lành đấy, nhưng mà giác quan thứ sáu đang ầm ầm cảnh báo họ sắp có điều nguy hiểm xảy ra.

Morofushi Hiromitsu, người luôn cảm thấy mình sẽ chết ngay tại chỗ: "..."

Chiyoya Saori, người vẫn đang đợi họ nói chuyện: "..."

Chàng trai trẻ có chút mờ mịt, theo logic của shounen manga, khung cảnh này, thời khắc này rất thích hợp để hỏi “Vì sao lại trở thành cảnh sát” hay mấy cái vấn để nhiệt huyết tuổi trẻ linh tinh sao?

Sao lại không mở miệng ra mà nói vậyyyyyy?

Chẳng lẽ... có bất thường?

Mèo con cảnh giác.jpg