Nằm coi phim cười sái quai hàm đến nửa ngày trời, Hồng Ngọc ngủ quên lúc nào không hay. Đến khi Triệu Việt đi vào lôi đầu cô dậy vào phòng tắm bắt thay đồ nhanh chóng, sau đó bị cô nàng kéo đi thật nhanh ra ngoài mà còn chưa kịp búi xong quả tóc, đã vậy còn mặc bộ đồ vest màu trắng ngà rộng thùng thình.
"Nhiệm vụ xong nhé. Đã nói cho con bé ở nhà đi không chịu, cứ bắt con nhỏ đi cùng."
Triệu Việt đẩy Hồng Ngọc vào trong chiếc Rolls-Royce, nói dứt cầu rồi đóng cửa cái rầm.
Đập vào mắt Hồng Ngọc lúc này là đôi mắt lạnh lùng vô cảm của Lý Thành. Anh nhìn cô chưa đến nửa giây rồi lại hướng ra ngoài cửa sổ.
Ủa rồi mắc gì kéo cô lên xe thế này, đừng nói định đưa cô đi dự tiệc rượu cùng đấy chứ?
Để trả lời cho sự thắc mắc của cô, Kiến Vũ ngồi ở ghế lái phụ lên tiếng: "Để cô gái này đi uống rượu thay cậu chủ có vẻ là ý kiến không tồi."
Gì chứ? Hồng Ngọc cau mày. Cô cười khẩy châm biếm không một chút nể nang: "Không lẽ cậu chủ mấy người tửu lượng kém đến nỗi phải lôi tôi đi cùng?"
Nghe lời cô nói xong, khóe môi Lý Thành nhếch lên lạnh nhạt, anh cất giọng trầm khàn: "Tôi uống rồi chắc gì sáng hôm sau cô đi đứng tử tế."
Hồng Ngọc nghẹn lời, lập tức liếc xéo Lý Thành. Kiến Vũ thì nhịn cười trong tâm.
Hồng Ngọc bất mãn vuốt ngược tóc ra sau, nếu đã đi dự tiệc cũng phải để cô mặc đồ, trang điểm đẹp đẽ chứ, ai lại mặc đồ lôi thôi lếch thếch như thế này.
Nhìn sang Lý Thành diện đồ rất bảnh bao với áo sơ mi đen bên trong, áo vest đen dáng dài khoác ngoài, nhưng anh lại không mang giày da mà lại phối đôi giày Jordan cổ cao màu đỏ phiên bản giới hạn. Mái tóc xám nổi bật, tai xỏ khuyên cả vành, khuyên chân mày phát sáng làm cho ánh nhìn nơi khóe mắt càng bén lạnh. Quả thật người này đẹp không một góc chết.
Hồng Ngọc không can tâm, lập tức chỉnh chu lại mình. May là bộ đồ Triệu Việt đưa cho cô cũng không quá tệ hại, áo blazer trắng lẫn quần ống rộng và đôi giày thể thao cùng màu. Chỉ là áo sơ mi trắng bên trong quá to nên cô không ngại cởi bỏ nó ra, mặc cho sự có mặt của Lý Thành rồi Kiến Vũ ở trong xe.
Hồng Ngọc diện áo bra hai dây màu trắng, kiểu áo thể thao khoe trọn vòng một và vòng eo vô cùng quyến rũ của cô nàng.
Kiến Vũ ho khan vài tiếng, lập tức liếc mắt đi chỗ khác. Không biết cô gái này bị chậm mạch chỗ nào, dám thay đồ trên xe trước mặt cậu chủ như thế này.
Hồng Ngọc còn vô tư đến nỗi quay sang hỏi ý kiến của Lý Thành: "Tôi mặc thế này ổn không?"
Lý Thành không một cái liếc nhìn, một tay chóng lên cửa, một tay chạm lên bờ môi của mình không thể hiện một cảm xúc gì.
Ấy thế mà, Hồng Ngọc không biết ngại, cô dường như chẳng có liêm sỉ, cô đã phát hiện yết hầu của Lý Thành chuyển động, tức là anh đang nuốt khan nước bọt trôi tuột xuống cuống họng. Cô cười gian tà cất giọng khe khẽ: "Đẹp quá nói không nên lời luôn à? Tôi thấy anh nuốt nước bọt rồi đấy nhé."
"Kiến Vũ ra ngoài." Nghe Lý Thành nói vậy, Kiến Vũ dạ vâng mở cửa xuống xe.
Chân mày Hồng Ngọc nhíu chặt lại, chẳng kịp phản ứng gì thì bị Lý Thành ôm chặt eo sát lại gần khoảng cách phải nói gần bằng không, môi kề môi phớt qua nhau.
Lý Thành khẽ thầm bên tai Hồng Ngọc: "Cô khiến súng tôi lên nòng, hay là làm việc trên xe nhỉ?"
Bất giác Hồng Ngọc rùng mình, dựng cả tóc gáy. Cô lập tức cười trí trá: "Tôi đang đến tháng, không tiện."
"Ồ, đến tháng?" Lý Thành nở nụ cười yêu mị, sắc thái nụ cười thật sự khiến người ta phải sởn gai góc. Hồng Ngọc biết nếu kháng cự sẽ có kết cục không tốt nên đành phải đáp lời như vậy.
Có lẽ cô đã quá vô tư trước mặt một kẻ lạnh lùng còn biếи ŧɦái như Lý Thành, cô phải tém tém lại.
Lý Thành với lấy áo khoác mặc nhanh vào cho Hồng Ngọc, cài hết cúc một cách dứt khoát rồi lạnh lùng buông cô ra và giữ khoảng cách không xa không gần.
Anh cất giọng vô cảm: "Mặc đồ cho tử tế."
Hồng Ngọc trợn mắt bất mãn, mặc đồ thế này là không tử tế chỗ nào.
"Lôi tôi đi dự tiệc rượu làm gì?" Hồng Ngọc hỏi với âm giọng có chút thái độ.
"Cô có ý kiến?" Lý Thành hờ hững đáp lại. Đôi mắt tam bạch vô hồn lạnh nhạt liếc thoáng qua.
Chỉ cần nhìn đôi mắt chuẩn mực đó, Hồng Ngọc đột ngột rén mình, tốt nhất là không nên hỏi thừa còn hơn.
Kiến Vũ trở lại xe, họ bắt đầu di chuyển đến địa điểm tổ chức tiệc rượu.
Dàn siêu xe dừng lại trước cổng tòa nhà sang trọng Diamonds của Born2kill. Phía trước cổng lực lượng an ninh canh gác nghiêm ngặt, muốn đi vào trong tòa nhà chính phải đi qua cây cầu kính phía trước.
Ngay khi thấy dàn xe Rolls-Royce dừng lại, những người chờ sẵn lập tức đi lại chào đón vị khách đặc biệt.
Kiến Vũ và Haiken xuống xe trước, sau đó họ mở cửa cho Lý Thành, riêng Hồng Ngọc tự thân vận động.
Đám người chào đón đều trưng ra dáng vẻ trịnh trọng khi gặp mặt Lý Thành.
"Cậu Lý, thật vinh hạnh khi cậu nhận lời đến tham gia tiệc rượu của Born2kill. Mời vào trong." Người đàn ông khoảng tầm U35 cất giọng nghiêm trang, nhã nhặn lên tiếng.
Lý Thành lạnh nhạt đi lướt qua mặt Huỳnh Khang. Anh coi họ giống như ruồi muỗi thoáng qua vậy, không để họ trong tầm mắt mình.
Đám người Huỳnh Khang không hài lòng cũng chẳng dám biểu hiện ra ngoài. Lý Thành là ai, là người như thế nào trên dưới đều biết, đều phải nể mặt.
Hồng Ngọc chứng kiến còn phải lắc đầu, cảm giác bị quê thay bọn họ.
Đi theo Huỳnh Khang vào trong đại sảnh chính nơi diễn ra bữa tiệc, Hồng Ngọc không khỏi kinh ngạc vì mức độ xa hoa của nó. Không gian được bày trí rất lộng lẫy, người dự tiệc rất đông.
Lúc Lý Thành bước vào, ai nấy cũng phải đều ngoảnh mặt lại, mọi sự chú ý dồn hết về phía bên này. Lý Thành không bận tâm, lạnh lùng trên mức lạnh lùng, đi lướt qua, mặc kệ ai có ý định bước đến chào hỏi. Lý Thành đi thẳng vào bên trong dành riêng cho những vị khách đặc biệt.
Hồng Ngọc đi cùng thấy dáng vẻ ngạo nghễ của Lý Thành trong lòng không khỏi thán thầm. Người này thật sự vô cảm xúc đến mức nào chứ? Vô cảm đến mức ngạo mạn.
Huỳnh Khang chào hỏi niềm nở bên ngoài xong, sau đó đi theo Lý Thành đi đến phòng diễn ra tiệc rượu.
Phòng tiệc rượu VIP được bày trí với tông màu đỏ đen làm cho không gian trở nên bí ẩn lạ thường. Xung quanh căn phòng được bày trí những chai rượu ngoại đắt tiền, còn kèm cả bánh ngọt lẫn trái cây ngoại nhập, Hồng Ngọc nhìn thôi cũng phải nuốt nước bọt thèm thuồng.
Xung quanh khách mời toàn là những người có thế lực máu mặt, kể cả các thiếu gia lẫn tiểu thư tài phiệt đều có mặt trong khán phòng rượu sang trọng này. Họ đều say sưa xã giao qua lại và thưởng thức những ly rượu ngon.
Ngay khi Lý Thành ngồi vào vị trí dành riêng cho mình, có một cô tiểu thư xinh đẹp từ đâu đi lại ngồi đối diện, tay cầm ly rượu ngỏ ý mời Lý Thành.
"Chào anh, tôi là cô chủ của tập đoàn Sky, rất vui được biết anh. Chúng ta cụng ly được chứ?"
Cô tiểu thư xinh đẹp đó nở nụ cười mê người, ánh mắt rõ là đã chết mê đối phương mất rồi. Cô hướng ly rượu về phía Lý Thành.
Lý Thành nghịch chiếc bật lửa trong tay. Anh vẫn giữ vẻ mặt không một cảm xúc. Coi cô gái phía trước như không khí, không hề day động chút nào. Hồng Ngọc không khỏi cảm thán. Gái đẹp vậy mà một cái liếc nhìn cũng không có.
Cô tiểu thư nhận thấy Lý Thành không đếm xỉa tới mình, liền cười ngập ngừng thu ly rượu về rồi uống một hơi, sau đó đứng dậy đi chỗ khác nhường chỗ lại cho khách mời.
Thấy Lý Thành không động tới ly rượu của người hầu rượu đã rót, Hồng Ngọc đi lại phía sau bàn rượu kia với lấy một chai rượu nhỏ đi tới chỗ anh.
"Để tôi rót rượu cho cậu chủ." Vừa nói, Hồng Ngọc vừa cầm chai rượu dạng nắp vặn cần phải có đồ để khui nắp ra, nhưng cô lại không cần.
Hồng Ngọc lắc đều chai rượu hai lần, vỗ vào đáy chai hai lần. Cử chỉ và hành động của cô khiến Lý Thành phải chú ý.
Sau đó tay phải Hồng Ngọc cầm thân chai, tay trái cầm chặt nắp chai, để ngược đầu chai rượu xuống, rồi cô vặn ngược một vòng 180 độ, nắp chai mở ra kêu lên tiếng giòn tan.
Cô nháy mắt với Lý Thành một cái, rót đầy ly rượu cho anh rồi khẽ mời. Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Ngọc rất mê hoặc.
Lý Thành cầm lấy ly rượu nửa cười nửa không, uống một hơi cạn sạch.
Sau khi rót rượu cho Lý Thành thêm ly nữa, Hồng Ngọc lui ra sau.
"Cậu Lý, mời cậu thưởng thức rượu vang trắng 1811 Chateau d"Yquem, loại rượu thượng hạng ngon nhất thế giới, hy vọng cậu sẽ thích hương vị này." Huỳnh Khang ngồi đối diện với Lý Thành nhã nhặn lên tiếng, rồi cho người tới rót rượu.
Người hầu rượu là một cô gái trên tay cầm chai rượu đi tới chỗ Lý Thành.
Sắc mặt Lý Thành không hề thay đổi, một nét lạnh băng. Hồng Ngọc phát giác nhận ra, ngay khi cô gái kia rót rượu vào ly, bị ánh mắt sắc lạnh Lý Thành quét qua, cô gái ngay tức khắc run rẩy đột ngột. Chính vì bị ánh mắt làm cho sợ chết khϊếp đó, khiến cô gái rót rượu đổ cả vào bàn tay của Lý Thành.
Cô gái lập tức lùi ra sau, cúi gằm mặt lấm lét sợ hãi lên tiếng: "Tôi xin lỗi!"
Hồng Ngọc chứng kiến không khỏi than thầm. Con người này quả nhiên lợi hại đến đáng sợ.
"Rượu vang này khá đắt đấy? Khách còn chưa kịp uống mà rót đổ hết kiểu này tệ thật. Huỳnh Khang, người ở đây vô dụng như vậy sao? " Lý Thành cất giọng không nhanh không chậm, vô cùng nhàn nhã, riêng ánh mắt thì không hề thay đổi, như một lưỡi dao găm phóng thẳng về Huỳnh Khang.
Trong lòng Huỳnh Khang không khỏi dậy sóng khi bị gọi thẳng tên không một chút nể nang, dù là người đứng đầu Born2kill thế này. Đúng là trong số những khách mời thế lực ở đây, Lý Thành là người trẻ tuổi nhất và có thế lực mạnh nhất, anh ta cũng phải nhân nhượng đi bội phần.
Huỳnh Khang vẫn tỏ thái độ hòa nhã lên tiếng: "Sơ xuất cậu Lý bỏ qua cho."
Thấy ánh mắt ra lệnh từ Huỳnh Khang, đám thuộc hạ của anh ta nhanh chóng đưa cô gái hầu rượu ra khỏi chỗ này lập tức.
Hồng Ngọc tự khắc đi lại rót rượu cho Lý Thành, chứ để ai tới hầu rượu chắc đều bị Lý Thành dọa cho vỡ mật.
"Cậu Lý, Born2kill sẽ xây dựng đế chế ở đây. Chúng tôi sẽ không ngại ngần giúp đỡ nếu như cậu Lý có gặp khó khăn gì đó xảy ra trong tương lai."
Huỳnh Khang cất giọng đều đều, tay hướng ly rượu về phía Lý Thành.
Khóe miệng Lý Thành cong lên với vẻ khinh thường. Coi lời nói của Huỳnh Khang chẳng là cái đinh gì.
Lý Thành ung dung trả lời: "Vẫn còn núp bóng Chấn Hoàng, làm sao nói đến việc xây dựng đế chế với tôi. Một mình tôi cũng đủ cân cả Born2kill rồi."
Kiến Vũ cũng nở nụ cười nhàn nhã mở miệng: "Huỳnh lão đại, anh có thể rút lại lời nói vừa rồi."
Huỳnh Khang vẫn giữ nụ cười hòa nhã, lãnh đạm nói: "Lý gia xây dựng đế chế được, tại sao chúng tôi lại không thể xây dựng được Lima này đúng không?"
Nói rồi anh ta cười ha hả, cho người đến tiếp rượu.
Quả thật để ý nãy giờ, Hồng Ngọc rót rượu đến đâu Lý Thành đều uống cạn ly đó. Rượu ngoại nhập thường nồng độ sẽ rất cao, công nhận tửu lượng của anh ta tốt thật.
"Cho tôi uống thử một ly được không?" Hồng Ngọc đề nghị vì thấy Lý Thành uống rất ngon.
Ấy vậy mà câu trả lời cô nhận lại khiến cô nghẹn họng: "Như nước lã uống không?"
Hồng Ngọc lườm Lý Thành một cái, không cho uống thì thôi, chẳng cần.
Lại thêm một người hầu rượu được Huỳnh Khang gọi tới.
Hồng Ngọc để mắt đến cô gái đó, quả nhiên là một người đẹp sắc sảo. Cô ta đi cái tướng thật là ỉu điệu, nở một nụ cười gợϊ ȶìиᏂ, mùi nước hoa nồng nàn xộc lên cánh mũi.
"Tránh ra." Một tiếng gằn giọng truyền đến đáng sợ.
Hồng Ngọc còn đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô gái đó, thì đột nhiên cô gái bị hất ngã xuống nền, trên mặt in hằn một vết xước chảy máu. Hồng Ngọc bị giật mình lây.
Lúc này cô gái ngồi bệt dưới nền ôm mặt lấm lét sợ hãi.
Hồng Ngọc không hiểu vì lý do gì Lý Thành lại có hành động hung bạo với con gái người ta như vậy. Giây lát sau, Hồng Ngọc mới chợt nhận ra, Lý Thành không ngửi được mùi nước hoa trên người cô gái đó. Chỉ có điều này thôi có khiến anh ta ra tay như thế không chứ. Trong khi cô cũng xịt dầu thơm mùi hoa oải hương khắp người cơ mà.
Huỳnh Khang chân mày nhăn lại, gắt giọng: "Thiếu chuyên nghiệp, lôi ra ngoài đi."
Lại một lần nữa có một cô gái bị đưa ra ngoài bởi sự khó chịu của vị thiếu gia ác quỷ này.
Đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Hồng Ngọc quơ tay một phát làm đổ cả ly rượu vang lên người Lý Thành.
"Thôi chết, tôi bất cẩn." Tưởng chừng Lý Thành sẽ gào lên gϊếŧ chết cô ngay bây giờ, nhưng không, sắc mặt anh vẫn lạnh như những vị thần mùa đông.
Kiến Vũ nhịn không được lên giọng với Huỳnh Khang: "Anh muốn chúng tôi rửa máu cả nơi đây đúng không?"
Huỳnh Khang nghe câu nói đó liền sợ mất mật. Vì anh ta thừa biết Lý Thành là người có tâm can khó đoán được việc sẽ hạ thủ lúc nào. Trước mắt cứ xoa dịu tình hình trước.
"Cậu Lý, thứ lỗi vì sự không chuyên nghiệp này. Chúng tôi sẽ có hình thức kỷ luật thích đáng."
Kiến Vũ hừ một tiếng: "Quy tắc rành rành ra đó còn cố ý phạm lỗi được thì lấy tư cách gì mà kỷ luật đúng không?"
Hồng Ngọc thật là không thể hiểu nỗi. Hóa ra cô gái kia sử dụng mùi nước hoa cần sa, chưa kể cô gái còn cố tình chạm vào người của Lý Thành một cách tùy tiện nữa.
Huỳnh Khang có chút bối rối: "Chúng tôi phạm lỗi quy tắc gì?"
Đến giờ phút này Huỳnh Khang còn chưa nhận ra, Lý Thành nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, lòn tay ra phía sau gáy chậm rãi gỡ miếng dán có hình mặt cười ra để lên bàn: "Miếng dán ma túy? Tính để tôi bị nghiện hay gì?"
Đối mặt trước sự chất vấn của Lý Thành, Huỳnh Khang toát mồ hôi trán, tình huống này quá bất ngờ, anh ta lập tức đứng dậy cúi người về phía Lý Thành: "Là thuộc hạ của chúng tôi hồ đồ. Born2kill không dám mạo phạm quy tắc của Lý Gia. Chúng tôi sẽ cho xử lý nghiêm khắc vụ này."
Hồng Ngọc một phen sửng sốt. Chẳng thể ngờ tới có thủ đoạn vô tình như thế. Người này đi đâu cũng có đầy rẫy kẻ thù. Rốt cuộc một hồi cô vẫn chưa biết Born2kill đã phạm lỗi quy tắc gì cả.
Lý Thành nhìn vẻ chối chết của Huỳnh Khang, khóe môi nhếch lên giây lát rồi tắt ngay: "Không dám mà vẫn làm."
Trán Huỳnh Khang căng ra như dây đàn, cố nén sự bất mãn lẫn phẫn nộ xuống cất lời: "Thật sự không dám. Cậu yên tâm, tôi sẽ giải quyết êm việc này."
Lý Thành lặng thinh không lên tiếng, đám người Huỳnh Khang như đứng trên đống lửa vậy.
Vốn dĩ trước đó Lý Thành đã cho càn quét những địa bàn nào có liên quan đến hàng trắng và hàng đá đều bắt buộc phải xóa sổ toàn bộ. Vậy mà ở ngay tại đây lại có hình huống như thế này xảy ra, hỏi sao Lý Thành không làm căng lên cho được.
Chít, chít. Đúng lúc này, chiếc hoa tai của Hồng Ngọc đột ngột rung lên. Hồng Ngọc thoáng giật mình, theo bản năng giơ tay trái lên chạm vào tai. Con chip bắt được tín hiệu. Hoa tai của cô được thiết kế có cài phần mềm vi tính liên kết được với con chip cấy ở tay, việc nó bắt được tín hiệu, tức là an ninh mạng ở đây không có hàng rào tránh bức xạ từ các thiết bị bên ngoài. Đây cũng là cơ hội tốt để tiến hành liên lạc và truyền đi thông tin của mình cho tổ chức.
Không thể thực hiện quá lộ liễu ở đây được, Hồng Ngọc nghĩ cách để ra ngoài với lý do chính đáng nếu chỉ cần không có trong tầm mắt của Lý Thành thì cái mạng của cô coi như bỏ.
Giây lát sau, Hồng Ngọc nhận ra vừa rồi có làm đổ rượu lên áo của Lý Thành nên liền đề nghị ngay tức khắc: "Cậu chủ, tôi ra lấy áo khác cho anh thay nhé, mặc áo ướt thế này khó chịu lắm."
Lý Thành gật đầu cho phép. Hồng Ngọc liền nhanh chóng rời khỏi chỗ này.