Sau khi nhìn một lúc, không có hai chỗ trống, chỉ còn một chỗ, cậu nhường Diệp Lăng Hàn ngồi phía sau, còn cậu ngồi phía trước.
Ban đầu Diệp Lăng Hàn không đồng ý, nhưng khi giáo sư dạy học hôm nay nhìn cậu ta, cậu ta liền sợ hãi, ngoan ngoãn ngồi phía sau.
Cung Trọng Quang thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở phía trước.
Diệp Lăng Hàn là phú nhị đại, nghe hay không nghe thầy giảng là tùy cậu ta, còn cậu đã vào trường đại học này bằng khả năng của mình, phải nghe thầy giảng, nếu cuối kỳ thi rớt môn thì xong đời.
Hôm nay là buổi học của Phó An.
Mặc dù Cung Trọng Quang ít khi để ý chuyện bên ngoài, nhưng cậu đã nghe danh Phó An.
27 tuổi đã trở thành giáo sư đại học, trẻ tuổi, có triển vọng, quan trọng là anh ta còn đẹp trai, có một gương mặt phù hợp với cả nam lẫn nữ.
Lúc này, anh ta đứng trước bục giảng, đang trình chiếu PPT, những đường cong nhẹ nhàng trên khuôn mặt giảm bớt đi sự nghiêm khắc của giáo viên, anh ta mặc áo len cổ cao, khoác ngoài một chiếc áo len màu xám đậm, cùng với mái tóc dài và cặp kính màu vàng nổi bật.
Cung Trọng Quang đột nhiên nghĩ đến một cụm từ, là từ mà các cô gái hay nói "Nhã nhặn bại hoại".
Không ngạc nhiên khi Phó An là giáo sư nổi tiếng nhất của trường Đại học X, đẹp trai như vậy, dáng người tốt, dạy cũng rất giỏi.
Có bao nhiêu cô gái theo đuổi anh ta đây.
Cung Trọng Quang cảm thấy ghen tỵ.
Ngồi nghe giảng một mình thì yên tĩnh hơn rất nhiều, đoán chừng là Diệp Lăng Hàn lại bị bạn cùng lớp phía sau tranh nhau để kết bạn trên WeChat, không gửi nhiều tin nhắn cho cậu, như vậy cũng tốt, cậu có thể nghe bài giảng một cách nghiêm túc.
Nhìn lên bục giảng, Phó An vẫn đang giảng bài.
Trông anh ta rất nghiêm túc, trách nhiệm, và những gì anh ta nói đều tập trung vào điểm chính.
Cung Trọng Quang nghe giảng, ánh mắt không tự chủ quay sang nhìn Phó An.
Đột nhiên, anh ta ngước lên và nhìn về phía mình.
Ánh mắt bao hàm thâm ý, phức tạp, nhưng chỉ kéo dài một chút rồi di chuyển đi.
Ngắn đến mức Cung Trọng Quang nghĩ rằng đó là một ảo giác.
Lúc nãy, Phó An nhìn thoáng qua Diệp Lăng Hàn, rồi lại nhìn về phía mình?
Nhìn Diệp Lăng Hàn có thể hiểu được, cậu ấy quá xinh đẹp. Nhưng tại sao lại nhìn mình? Vì da mình đen?
...Điều đó không thể nào xảy ra.
Cuối cùng, Cung Trọng Quang cho rằng đó chỉ là ảo giác, bỏ qua chuyện này.
Nửa tiết học sau, có lẽ đã ứng phó xong với những người đó, Diệp Lăng Hàn có thời gian rảnh rỗi, hình đại diện một con thỏ trắng nhỏ, bắt đầu gửi tin nhắn để quấy rối cậu trên WeChat.
Diệp Tử: Anh Quang à! /Biểu tượng hôn/
Trọng Quang: ?
Diệp Tử: Buổi học chán quá... Lại có một đống nam sinh thêm bạn trên WeChat của tôi... Phiền quá /Biểu tượng ủy khuất/
Có lẽ cậu ta cảm thấy biểu tượng không thể diễn đạt được suy nghĩ hiện tại của mình, nên lại gửi thêm biểu tượng cún nhỏ.
Trọng Quang: ...Tan học thì đi theo tôi.
Trong lòng cậu nghĩ, không phải lúc nào cậu ta cũng đều chấp nhận tất cả mọi người như vậy sao.