Chương 21: Thiên kiêu quyết đấu

"Ngươi có dám tỷ thí với ta hay không?" Thủy Linh Linh nhìn chằm chằm vào Trần Mục, lớn tiếng nói.

Nàng ta cũng mới chỉ bảy tuổi, so với Trần Mục thì lớn hơn không được bao nhiêu, có khí thế mạnh hơn so với những thiếu niên hôm nay gặp trên lôi đài kia.

Mộ Lam cũng bị khí thế của nàng dọa cho sợ.

Bạch Tố không có ý tứ đi ngăn cản, Hành Dương Hậu và Mộ Đông Lưu thì đều muốn xem náo nhiệt, Trần Thiên Nam và Trần Nghiêm thì đều lắc đầu bất đắc dĩ.

Trần Hạo há miệng, thầm nghĩ tam đệ đã đánh liên tục mấy vòng tranh tài rồi thế mà còn muốn khiêu chiến hắn.

Trần Mục là Bá Đạo Kiếm thể, cũng không biết thể chất của mình như thế nào, nghe được Thủy Linh Linh khiêu chiến, tự nhiên sinh ra hứng thú.

"Được."

"Có điều, ta còn chưa ăn no."

Trần Mục vùi đầu tiếp tục ăn như sói như hổ.

Mộ Lam thấy thế thì cười rất vui vẻ, liên tục gắp thức ăn cho hắn, cười duyên nói: "Trần Mục đệ đệ, hôm nay ngươi rất vât vả, tới, ăn nhiều thịt một chút."

Trong mắt Thủy Linh Linh mang theo ý cười.

Nàng ta cuối cùng cũng đạt được cơ hội biểu hiện ra thực lực.

Bạch Tố khẽ mỉm cười nói: "Tiểu nữ tử này từ nhỏ đã tranh cường háo thắng, mong các vị bỏ quá cho."

Trần Thiên Nam lắc đầu, "Không sao, luận bàn giao lưu giữa tiểu bối với nhau cũng là chuyện rất tốt."

Trong đại sảnh vang lên tiếng cười cười nói nói.

Bên trong Hắc Thạch thành, tin tức Trần Mục nghiền ép toàn trường sớm đã truyền ra, ba tuổi đã quét ngang hết tất cả tiểu bối ở Hắc Thạch thành, làm cho toàn thành phải chấn kinh.

Phủ thành chủ.

Trần Mục ăn uống no đủ.

Tranh tài ngày hôm nay đã tiêu hao lượng lớn thể lực, cần phải bổ sung dinh dưỡng cho nên khẩu vị sức ăn tương đối tốt.

Hành Dương Hậu mỉm cười với Trần Thiên Nam và nói: "Vương thượng một ngày trăm công ngàn việc, công vụ bề bộn, cố ý phái ta tới Hắc Thạch thành chúc mừng, nếu như có cơ hội, Vương thượng còn muốn mời Trần gia tới Vương đô chơi một chút."

Trong cảnh nội của Đại Yên vương triều, Huyền Kiếm tông không hỏi thế tục, Yến Vương phụ trách quản lý phàm nhân thế tục, hơn nữa trong Vương tộc còn có cường giả Kiếm Vương tọa trấn.

Có thể được Yến Vương ném cành ô liu ra, là chuyện tha thiết ước mơ của vô số gia tộc.

Trần Thiên Nam chắp tay cười nói: "Còn xin Hành Dương Hậu thay ta đa tạ ý tốt của Vương thượng."

"Đến thời điểm cuối năm, tiêu cục đang bề bộn lắm việc, chờ sau này có thời gian, lão phu chắc chắn sẽ tiến về Vương đô để bái phỏng." Trần Thiên Nam nói lời từ chối khéo.

Người trong giang hồ không thích triều đình.

Hành Dương Hậu cũng không nói thêm lời gì.

Trần Hạo đột nhiên mở miệng, hắn cung kính nói: "Hành Dương Hậu thúc thúc, có thể mang viên Thối Thể đan này tới cho tỷ tỷ của ta giúp ta được hay không?"

"Tỷ ta là Trần Hi đang tu hành ở Hành Châu võ viện."

Trần Uy nghe vậy thì chau mày, vội vàng giải thích nói: "Hành Dương Hậu thật sự là có lỗi, tiểu tử nha ta chưa hiểu chuyện, loại chuyện này không cần phải mang tới thêm phiền phức cho ngài."

"Không sao, chuyện này đơn giản dễ như trở bàn tay." Hành Dương Hậu cười nhận lấy Thối Thể đan.

Trên mặt Thủy Linh Linh tràn đầy vẻ nghi hoặc, hắn thật vất mả mới thắng được Thối Thể đan, thế mà lại tặng ra ngoài.

Trần Uy liên tục nói lời cảm ơn, sau đó lắc đầu đối với Trần Hạo, đây chính là Hành Dương Hậu đại danh đỉnh đỉnh, tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch này thế mà lại dám sai sử hắn.

Trần Hạo rụt cổ một cái.

Hắn thật đúng là không có nghĩ nhiều tới như vậy, chỉ cảm thấy Hành Dương Hậu tiện đường nên cũng không cảm thấy đây là chuyện lớn gì.

Mộ Đông Lưu thấy thế thì nở nụ cười khích lệ nói: "Trần tiêu đầu, những cháu trai này của ngươi đều rất hiểu chuyện."

Trần Thiên Nam vui mừng cười ra tiếng, gia tộc muốn cường đại thì phải biết hỗ trợ lẫn nhau.

Bạch Tố nhìn vào trong mắt, gia tộc nhỏ thường dễ xuất hiện tình huống giúp đỡ nhau hơn, trong khi các gia tộc lớn phần nhiều thường là cạnh tranh lẫn nhau để tranh giành tài nguyên.

Mộ Đông Lưu trịnh trọng nói: "Trần tiêu đầu, áp tiêu rất vất vả, ta có thể an bài cho ngươi công việc nhẹ nhàng hơn, đãi ngộ chắc chắn sẽ càng tốt hơn so với đi áp tiêu."

Trần Thiên Nam khẽ lắc đầu, uyển chuyển nói: "Đa tạ ý tốt của Mộ thành chủ, Trần mỗ áp tiêu đã nhiều năm nên có tình cảm rất nặng đối với tiêu cục."

Hắn không muốn dựa vào Trần Mục để hưởng thụ vinh hoa phú quý, Trần Nghiêm và Trần Uy hai huynh đệ cũng thi nhau gật đầu, bọn họ đều muốn dựa vào lao động của bản thân để nuôi sống chính mình.

Trần Mục biết áp tiêu rất vất vả, hắn cũng muốn gia gia làm công việc nào đó nhẹ nhàng hơn, nhưng lão nhân gia khăng khăng cố chấp cho nên không có thuyết phục.

"Ngươi đã chuẩn bị kỹ càng chưa?"

Thủy Linh Linh nhìn chằm chằm vào Trần Mục mà hỏi.

Trần Mục khẽ lắc đầu, mãn ý nói: "Có hơi no bụng, ta muốn nghỉ một lát."

"Được, ta chờ ngươi!"

Thủy Linh Linh khẽ hừ một cái.

Nửa canh giờ sau.

Tại Diễn Võ trường của Phủ thành chủ.

Khán đài xung quanh có chút vắng vẻ.

Đám người Hành Dương Hậu và Trần Thiên Nam đều đứng ở gần lôi đài, hai tên tiểu bối đều đã tới trên lôi đài.

Trong tay Thủy Linh Linh cầm một thanh trường kiếm tinh xảo, thân kiếm hiện ra ánh sáng màu xanh lam, đó là thanh Linh kiếm hạ phẩm, mạnh hơn nhiều so với Thiết kiếm bình thường.

Trần Thiên Nam khẽ nhíu mày, linh kiếm đối đầu với kiếm gỗ bình thường, Trần Mục đang gặp bất lợi, "Bạch trưởng lão, ta đề nghị đều sử dụng Thiết kiếm."

Hắn không muốn cháu của mình ăn phải thiệt thòi.

Bạch Tố gật đầu: "Ta cảm thấy hợp lý."

Trần Mục vẫn rất thích dùng thanh kiếm gỗ này, đã có người yêu cầu bọn họ đổi kiếm, nên cũng không có từ chối, sử dụng Thiết kiếm thì chắc chắn sẽ mạnh hơn.

Mộ Đông Lưu tự mình chủ trì trận luận bàn này, chân thành nói: "Dùng võ kết bạn, điểm đến là dừng."

"Luận võ bắt đầu!"

Khí tràng của Thủy Linh Linh thi triển ra toàn bộ, khí tràng cường hoành quét sạch cả tòa lôi đài.

Trần Mục mặt không gợn sóng, hắn không nhúc nhích một chút nào, đồng dạng khí tràng cũng triển khai ra toàn bộ, lại để cho Thủy Linh Linh cũng cảm nhận được một chút áp lực.

Nàng ta là Kiếm Sư tứ phẩm, có thể làm cho nàng ta cảm nhận được áp lực, Trần Mục chắc chắn không kém gì Kiếm Sư tứ phẩm.

Hành Dương Hậu vui mừng nói: "Tiểu tử này được, trận chung kết vừa rồi thế mà còn bảo lưu."

Bạch Tố cả kinh nói: "Đứa nhỏ này chẳng lẽ là Kiếm Sư ngũ phẩm, thật khó có thể tin."

Khắp khuôn mặt Trần Nghiêm là nụ cười vui sướиɠ, hắn cảm thấy Trần Mục qua mấy tháng nữa là có thể vượt qua chính mình, làm phụ thân hắn bây giờ có áp lực rất lớn.

Trần hạo kiêu ngạo nói: "Tam đệ thật trâu."

Trên lôi đài, Thủy Linh Linh cầm Thiết kiếm trong tay xông tới, bộ pháp của nàng ta nhẹ nhàng như là Lăng Ba Vi bộ, trong chớp mắt đã tới gần.

Trần Mục vung kiếm xuất kích.

Keng!

Hai thanh kiếm va chạm vào nhau.

Lực lượng của Trần Mục rất lớn, nhưng Thủy Linh ngăn cản một kích này nhẹ nhàng, sau đó hai thanh kiếm va chạm vào nhau không ngừng, hai bên chia năm năm.

Thiết kiếm va chạm vào nhau tóe ra tia lửa.

Hai đạo thân ảnh nhỏ nhắn liên tục đan xen vào nhau.

Trần Hạo hoảng sợ nói: "Trâu a, bé gái kia thế mà cũng lợi hại như vậy."

Mộ Lam trợn to hai mắt, nàng ta còn tưởng rằng nữ tử kiêu căng ngạo mạn kia chỉ là một cái bình hoa, không nghĩ tới nàng ta thế mà cũng lợi hại tới như vậy.

Trần Thiên Nam trầm giọng nói: "Thân pháp và kiếm kỹ của tiểu cô nương kia xem như không tệ, hơn nữa nàng ta đang dùng lực lượng nào đó để làm tiêu hao Tiểu Mục."

Bạch Tố không có giấu diếm, cười nói ra: "Linh nhi là Tịnh Thủy Kiếm thể, trong cơ thể ẩn chứa lượng lớn linh khí thuộc tính Thủy, có thể làm giảm xóc công kích của đối thủ."

Mọi người chấn kinh, Kiếm Sư hấp thu linh khí đều là hỗn tạp, có đủ các loại thuộc tính, cho nên kiếm khí được phóng thích ra đều là vô hình vô sắc.

Kiếm Tông ngưng tụ ra kiếm hoàn ở trong cơ thể, sau đó thông qua kiếm hoàn tới hấp thu linh khí thuộc tính cố định, có thể tăng lực công kích lên rất nhiều, cũng có thể chất hiếm thấy có thể ở Kiếm Sư cảnh đã có thể chiết xuất linh khí.

Chất lượng linh khí trong cơ thể của Thủy Linh Linh muốn mạnh hơn so với Kiếm Sư cùng cảnh giới khác mấy lần.