Chương 20: Tịnh Thủy Kiếm thể!

Trong Diễn Võ tràng vang vọng tiếng hoan hô tới đinh tai nhức óc, tất cả người xem đều hăng hái sôi nổi, bọn họ may mắn được nhìn thấy thiên kiêu quật khởi.

Mộ Đông Lưu đi tới trên lôi đài, hắn rất vui vẻ, có thể nhìn thấy Hắc Thạch thành xuất hiện thiên kiêu như thế này, Hắc Thạch thành sẽ bởi vì hắn mà nổi tiếng.

Mộ Đông Lưu lớn tiếng nói: "Ta tuyên bố, Trần Mục là đệ nhất (quán quân) giải thi đấu luận võ năm nay."

"Hay!"

"Trần Mục khá lắm!"

Khán giả đều đang reo hò cho Trần Mục.

Hai con ngươi của Trần Nghiêm cũng rưng rưng, con trai xuất sắc như vậy hắn vô cùng tự hào.

"Tam đệ, trâu a!"

Trần Hạo cũng vui mừng hét lớn.

Trần Thiên Nam mặt mo cười nở hoa, trong mắt tràn đầy sự tự hào, có lẽ Trần gia có thể tái hiện lại huy hoàng ngày xưa ở đời này của bọn họ.

Hành Dương Hậu trịnh trọng nói: "Tên của hắn sẽ vang vọng toàn bộ Đại Yên, truyền tới mỗi một ngõ ngách."

Bạch Tố khẽ cười nói: "Đừng nói Đại Yên, sau này toàn bộ Bắc Hoang đều sẽ vang vọng đại danh của hắn."

Hành Dương Hậu phụ họa nói: "Không cần biết sau này hắn đi tới chỗ này đều là thiên kiêu đi ra từ Đại Yên vương triều, Đại Yên lấy hắn làm vinh dự."

Mộ Đông Lưu ban phát ban thưởng cho tuyển thủ mạnh trong top mười sáu, Trần Mục thu hoạch được Hỏa Vân tham tam phẩm, Trần Hạo thu hoạch được một viên Tôi Thể đan.

Người xem ở tại đây đều chậm chạp không muốn giải tán, đều muốn ở lại nhìn Trần Mục lâu thêm một lúc.

Trên đài lĩnh thưởng, Lý Tương cười trộm nói: "Ta so chiêu với Trần Mục nhiều nhất, chiến tích này đoán chừng có thể để cho ta khoác lác cả một đời."

"Mặc dù có chút mất mặt, nhưng ta là người đầu tiên thua bởi Trần Mục." Tiết Dũng gãi đầu một cái rồi nói.

Những thiếu niên từng giao thủ với Trần Mục còn lại thì đều nở nụ cười, bọn họ không có ghen ghét, thua tâm phục khẩu phục, có thể giao thủ với thiên kiêu có căn cốt cửu phẩm, bản thân đã chính là một loại vinh hạnh lớn lao.

"Hai huynh đệ các ngươi đi theo ta." Mộ Đông Lưu mang theo bọn họ đi tới trên đài cao.

"Trần tiêu đầu, hôm nay ta thiết yến ở trong phủ, đợi lát nữa chúng ta nâng ly mấy chén."

"Đa tạ Mộ thành chủ."

Trần Thiên Nam không có từ chối, thành chủ lấy lễ để tiếp đón, thể diện này vẫn là phải cho.

"Bạch trưởng lão, Hành Dương Hậu, còn xin hai vị nể mặt, mời tới bên này." Mộ Đông Lưu chắp tay mời.

Mọi người đi tới đại sảnh của phủ thành chủ.

Trên bàn sớm đã bày ra đầy các món của ngon vật lạ.

Trần Mục sớm đã đói tới không chịu được, chiến đấu tiêu hao lượng lớn thể lực, cho nên cuối cùng mới tốc chiến tốc thắng chính là bởi vì quá đối, muốn về nhà ăn cơm.

Mộ Đông Lưu sắp xếp cho Mộ Lam ngồi bên cạnh Trần Mục để chiếu cố hắn, cách ăn mặc của Mộ Lam rất khốc, nàng ta vốn không có nhiều hứng thú đối với Trần Mục cho lắm, nhưng sau khi chứng kiến biểu hiện của hắn trong ngày hôm nay thì đã bị chinh phục hoàn toàn.

"Trần Mục đệ đệ, đến ăn cái đùi gà." Mộ Lam chủ động gắp thức ăn cho hắn, rất thích hắn.

"Đa tạ Lam tỷ."

Trần Mục chỉ lo vùi đầu vào ăn cơm.

Hắn ăn như hổ đói, ăn rất ngon miệng.

Trần Thiên Nam biết khẩu vị của hắn, cười nói ra: "Mộ thành chủ, cháu trai này của ta có thiên phú dị bẩm, tuy nhiên khẩu vị cũng kinh người, chê cười rồi."

"Không sao không sao, cứ ăn vô tư đi."

"Để bếp phía sau tiếp tục mang thức ăn lên."

Thủy Linh Linh trông thấy dáng ăn của Trần Mục thì nhịn không được mà lườm hắn một cái.

Bạch Tố cười hỏi: "Tiểu bối nhà ngươi có thiên phú dị bẩm, có muốn đi vào tông môn không?"

"Phiêu Miểu các chúng ta là một trong tứ đại tông phái ở Bắc Hoang, mạnh hơn so với Huyền Kiếm tông, cũng có thể cung cấp trợ giúp cho Trần gia, Trần lão cũng có thể để cho hắn tới Phiêu Miểu các chúng ta tu hành." Bạch Tố ném cành ô liu ra ngoài.

Tiểu bối bình thường đều chỉ có vận mệnh được tông môn lựa chọn, chỉ có tiểu bối có được thiên phú dị bẩm thì mới có quyền lựa chọn tông môn.

Thủy Linh Linh không có tâm trạng ăn cơm, nàng ta thi thoảng trợn trừng hai mắt lên nhìn chằm chằm vào Trần Mục, nghĩ thầm, nếu như hắn dám tới Phiêu Miểu các vậy thì phải tìm cơ hội tới hành hung đánh hắn.

Phiêu Miểu các là thánh địa tu hành ở Bắc Hoang, có rất ít tiểu bối ở bên trong Đại Yên vương triều tiến vào, ngay cả Huyền Kiếm tông ở bên trong Đại Yên vương triều thì cũng là tồn tại mà bọn họ khó mà với cao.

Mộ Đông Lưu cùng với Hành Dương Hậu đều cảm thấy Trần Thiên Nam sẽ không cự tuyệt cơ hội tốt như vậy.

Nhưng Trần Thiên Nam thì lại cười bồi nói: "Đa tạ ý tốt của tiền bối, tuy nhiên Tiểu Mục đã được tiền bối của Lăng Vân tông nhìn trúng, thật sự là có lỗi."

Nghe thấy vậy, Bạch Tố lắc đầu tiếc nuối than nhẹ, Thủy Linh Linh cũng càng kinh ngạc hơn mà nhìn vào Trần Mục, hắn thế mà được Lăng Vân tông nhìn trúng.

Đó là tông môn mạnh nhất Hoang châu, phóng tầm mắt toàn bộ đại lục chính là thế lực siêu cấp đỉnh tiêm.

Sức ảnh hưởng của Huyền Kiếm tông chỉ ở Đại Yên vương triều, sức ảnh hưởng của Phiêu Miểu các cũng chỉ ở Bắc Hoang, mà sức ảnh hưởng của Lăng Vân tông thì lại là ở Vạn Tượng đại lục, có nghĩa là bao trùm tất.

Lăng Vân tông thế nhưng là có Kiếm Thánh tọa trấn.

Mộ Lam cũng đã được nghe nói về Lăng Vân tông, càng cảm thấy Trần Mục đáng yêu hơn, lợi hại hơn.

Bạch Tố khẽ cười nói: "Không biết là vị tiền bối đại lão nào của Lăng Vân tông?"

Bạch Tố ở Bắc Hoang có chút danh tiếng, cũng quen biết không ít tiền bối ở Lăng Vân tông.

Trần Nghiêm cung kính nói: "Hẳn là sư tôn của Triệu Phi Yên, Triệu Phi Yên đang ở tại Trần gia."

"Triệu Phi Yên!"

"Một trong thập đại thiên kiêu của Hoang châu!"

"Đệ tử thân truyền của Kiếm Thánh Khương Phục Tiên!"

Bạch Tố chấn kinh, Kiếm Thánh Khương Phục Tiên, đó là đại lão mà ngay cả Các chủ Phiêu Miểu các gặp phải cũng phải cúi đầu, đồ đệ của nàng ta chính là thiên kiêu tuyệt thế ở Hoang châu, vậy mà lại tự mình tới che chở Trần Mục.

Phải biết Triệu Phi Yến thế nhưng là Kiếm Vương, hơn nữa nàng ta cũng có căn cốt cực phẩm.

Có thể để cho Khương Phục Tiên điều động Triệu Phi Yên tới, trên người Trần Mục đến cùng có tiềm lực lớn tới cỡ nào?

"Kiếm Thánh Khương Phục Tiên!"

Hành Dương Hậu nuốt ngụm nước bọt.

Trần Mục ăn uống, thầm nghĩ vị hôn thê thật đáng sợ như vậy sao? Một cái tên thôi thế mà đã có thể dọa bọn họ tới vẻ mặt ngưng trọng.

Bạch Tố trầm giọng nói: "Tiểu bối nhà ngươi có thể gặp được vị kia của Lăng Vân tông thì có thể xem như là gặp may mắn, vẫn còn may không có bị Huyền Kiếm tông tìm được trước."

Phiêu Miểu các nếu như biết Huyền Kiếm tông đạt được loại thiên kiêu như Trần Mục này thì chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để đoạt lấy, nhưng Lăng Vân tông loại quái vật khổng lồ này, hơn nữa còn là tiểu bối được Khương Phục Tiên nhìn trúng, Bạch Tố cũng không dám đắc tội.

Trên bàn cơm, tất cả mọi người cảm thấy tương lai của Trần Mục sẽ có tiền đồ không đoán trước được, Bạch Tố mỉm cười giới thiệu nói: "Trần Mục, đây là Thủy Linh Linh, hậu bối dòng chính của Tông chủ Phiêu Miểu các chúng ta, các ngươi có thể làm quen với nhau."

Lúc này mọi người mới để ý tới trên bàn cơm còn có một bé gái đáng yêu xinh đẹp, nàng ta có khí chất đặc biệt, toàn thân tỏa ra khí tràng cường đại.

Nếu như không có Trần Mục, ánh mắt của mọi người chắc chắn sẽ dừng ở trên người của nàng.

"Ừm, xin chào ngươi a." Trần Mục cúi đầu ăn cơm chỉ thản nhiên đáp ứng.

Thủy Linh Linh bĩu môi, giọng trong trẻo nói: "Chờ ngươi ăn xong, ta muốn so tài với ngươi."

Nghe thấy vậy, mọi người trên bàn cơm cười ha hả, cũng cảm thấy có chút hứng thú đối với việc so tài của bọn họ.

Trần Mục ngẩng đầu lên thăm dò nàng ta, có thể cảm ứng được ba động không kém trên người nàng ta.

Bạch Tố tự hào nói: "Thủy Linh Linh là hậu duệ của Kiếm Hoàng, trên người mang căn cốt bát phẩm, hơn nữa còn là Tịnh Thủy Kiếm thể hiếm thấy."

"Tịnh Thủy Kiếm thể!"

Hành Dương Hậu nghe thấy vậy cũng chấn kinh.

Căn cốt cửu phẩm đã rất hiếu thấy, các thể chất khác nhau thích hợp tu luyện thì lại càng hiếm thấy.