Nghe được người xung quanh nói Hứa Vi ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng đẩy chị Hà vào xe rồi quay sang nhìn Tiểu Vân nói: "Em đưa chị ấy về trước đi, chị sẽ tự mình bắt xe về sau."
"Hay là chị cũng lên xe luôn đi để chị ở đây một mình em không yên tâm." Tiểu Vân không đồng ý nói.
Nghĩ tới sức tưởng tượng của quần chúng khi nảy Hứa Vi kiên định lắc đầu, "Em đi đi không cần lo, chị đã gọi xe rồi an tâm đi." Nói rồi cô quay sang nhìn anh tài xế, "Anh đẹp trai ơi mau chạy nhanh đi ạ!"
Anh tài xế lần đầu tiên bị một cô gái đẹp trêu chọc mặt đỏ tới mang tai, nhấn chân ga vọt thẳng về phía trước.
"..." Có cần chạy như ma đuổi vậy không.
Rung rung rung.
Đường Nghiêm đang ngồi trên sofa nghiên cứu kịch bản anh liếc nhìn số lạ hiển thị trên màn hình, nhíu mài một cái sau đó tiếp tục lật xem.
Điện thoại dừng một lát lại đổ chuông Đường Nghiêm có chút phiền đành thò tay nhấc máy.
"Xin hỏi ngài có phải là Bom Thối không ạ!"
Đường Nghiêm nhăn mặt định tắt máy thì đầu bên kia lại nói tiếp: "Hiện giờ tôi đang ở trước tiểu khu Nam Quế cô ấy say quá không thể tự lên được, anh mau xuống đón bạn gái đi.
Đường Nghiêm nhìn căn phòng ngủ tối om kia, thoáng do dự: "Được rồi tôi sẽ xuống ngay." Anh giơ tay vớ lấy chiếc áo khoác treo trên tường rồi bước ra khỏi phòng.
Anh ra đến cửa tiểu khu đi thẳng tới chiếc xe tắt xi đang đậu gần đó.
Tài xế thấy có người đến, mừng rỡ vội vàng mở cửa xuống xe chuẩn bị giúp đỡ.
Đường Nghiêm mặt không cảm xúc kéo người ra khỏi xe, lạnh giọng nói: "Đừng ngủ nữa mau vào nhà thôi."
"Ư... Luky đừng nghịch nữa." Hứa Vi đang ngủ ngon lại bị làm phiền nên không vui thế là "Bốp" một tiếng. Gương mặt đẹp trai của vị ảnh đế nào đó có thêm năm ngón tay đỏ tươi.
Đường Nghiêm sững sờ trong chốc lát sau đó đen mặt, động tác dứt khoát khiêng người nào đó lên vai, chuẩn bị về nhà. Đáng lẽ anh nên làm thế này ngay từ đầu.
Người tài xế thấy vậy liền nắm chặt áo anh cười nói: "Anh bạn trẻ đúng là hay quên, anh còn chưa trả tiền đấy."
Đường Nghiêm nhịn không được chửi thầm một tiếng "Đáng chết."
"Bác chịu khó chờ ở đây một chút, tôi đưa người lên rồi mang tiền đến trả cho bác ngay."
"Không được." Người tài xế vẫn nắm chặt tay không buông. Đùa sao! Thời buổi này lừa đảo nhiều như vậy lỡ anh ta vào trong rồi giở quẻ trốn luôn trên đó, ông ta biết tìm ai khóc đây.
Tuy không người tài xế không nói nhưng dựa vào biểu cảm và hành động của ông ta Đường Nghiêm có thể đoán được đại khái.
Tức khắc gương mặt Đường Nghiêm lại đen thêm một vòng, nếu trên trán có thêm hình mặt trăng nữa thì chẳng khác nào Bao Thanh Thiên ngoài đời thật cả.
Anh móc điện thoại ném cho tài xế xe cắn răng phun ra một chữ "đợi" Rồi nhanh chóng sảy bước lên nhà.
Mười lăm phút sau, dưới ánh mắt chờ đợi của vị tài xế bóng dáng cao ráo của Đường Nghiêm cuối cùng cũng xuất hiện.
Anh một tay giao tiền một tay nhận điện thoại sau đó xoay người đi mất, suốt quá trình chỉ tốn một phút để hoàn thành.
Vị tài xế nào đó cười gian nhìn theo hâm mộ nói: "Thật ngọt ngào a! Mình cũng mau về tranh thủ sinh thêm đứa nữa mới được.
Nhìn cô gái say mèn ngủ như lợn chết trên ghế sofa anh hừ lạnh một tiếng đi thẳng vào phòng. Không bao lâu cánh cửa lại bị lần nữa mở ra, Đường Nghiêm xuất hiện với chiếc chăn trong tay.