Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, tia nắng qua khung cửa sổ chiếu thẳng vào. Mặc Thiên khẽ nhíu mày mở mắt, nữ nhân trước mặt hắn lại đang mở to đôi mắt, gương mặt khả ái cùng bờ môi đỏ mọng nhìn hắn mỉm cười yêu thương:
– Ông xã, chào buổi sáng!
Chỉ cần mở mắt ra liền thấy cô cười nói như vậy đó là ước nguyện mà suốt 2 năm qua hắn vẫn thường mơ tưởng đến. Bây giờ điều đấy đã trở thành hiện thực, Mặc Thiên nở nụ cười đưa tay ra ôm lấy cô 1 giây sau đấy lật người cô lại đặt trên người hắn:
– Bà xã, chỉ cần mở mắt ra là liền nhìn thấy em như vậy, thật là tốt.
Diễm Nguyệt ở trên người hắn tươi cười, ngón tay thon dài lại nghịch ngợm di chuyển trên vòm ngực săn chắc:
– Chồng à, lúc nãy em có xem điện thoại thấy có rất nhiều tin nhắn đều là của chồng gửi đến.
Mặc Thiên nghe vậy lại đưa tay ra kéo đầu cô áp sát vào ngực mình:
– Khoảng thời gian đấy, bác sỹ nói em vẫn có thể nghe được mọi người nói chuyện vậy nên những lúc anh không thể ở cạnh em anh đều gửi tin nhắn đến, 1 phần để anh cảm nhận em vẫn luôn cùng anh trải qua những hỉ, nộ, ái, ố hằng ngày. 1 phần là để khi nào em tỉnh lại được có thể đọc những dòng tin đó để em biết thời gian qua anh đã sống như thế nào.
Diễm Nguyệt nge hắn nói vậy trong lòng bỗng cảm động vô cùng, đôi mắt chợt đỏ hoe ngẩng đầu lên nhìn hắn:
– Chồng à, thật cảm ơn anh!
Hắn thấy cô nước mắt sắp trực trào ra liền mỉm cười rướn người hôn lên chán cô 1 cái:
– Được rồi, vợ cứ mang bộ mặt như thế này thì anh làm sao nỡ đi làm chứ.
Diễm Nguyệt nghe vậy đôi mắt chợt chuyển hoá long lanh, bờ môi cong lên, giọng lại nũng nịu:
– Chồng à, em muốn đi làm.
Hắn nghe như vậy liền nhíu mày:
– Không được, em chỉ cần ở nhà làm Tần phu nhân là được rồi.
– Mặc Thiên, ở nhà như vậy sẽ buồn chán lắm. Nhã An và Gia Mẫn bọn họ cũng bận gia đình rồi.
– Vậy em có thể đi mua sắm, hay spa gì đó cũng được. Tóm lại anh sẽ không để em phải làm gì hết.
Diễm Nguyệt biết không nói được hắn liền quyết định dùng tuyệt chiêu, 2 hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt cô, giọng trở nên nghẹn ngào:
– Mặc Thiên, ở nhà 1 mình như vậy em sẽ rất nhớ anh. Nếu đi làm còn có thể ở cùng anh như vậy sẽ không buồn chán. Mặc Thiên, em chỉ là muốn bù đắp cho anh khoảng thời gian em đã để lỡ thôi, anh thật ích kỷ mà.
Mặc Thiên thấy cô mới đó mà đã thay đổi nhanh như vậy liền có chút luống cuống đưa tay lên dỗ dành, trong lòng lại thầm vui vì những lời cô nói:
– Vợ à, em có biết em khóc như vậy anh rất đau lòng không? Được rồi, đi làm thì đi làm nhưng em vẫn phải nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa.
Diễm Nguyệt nghe vậy rất nhanh nở nụ cười tươi bước xuống giường nhặt chiếc áo sơ mi của hắn mặt vào, vui vẻ nói:
– Chồng à, cảm ơn anh! Bây giờ dậy đi, em sẽ giúp chồng chọn tây phục.
Mặc Thiên nhìn cô sững 1 giây, hắn cảm thấy mình như bị lừa thì phải, cô sao không đi làm diễn viên nhỉ. Lắc đầu rồi đành thở dài bước xuống giường đi thẳng vào nhà tắm. Lúc sau quay trở ra đã thấy cô cầm tây phục đứng đó, hắn mỉm cười bước đến bên cạnh nhận lấy. Diễm Nguyệt sau khi giúp hắn chuẩn bị, thắt carvat liền mỉm cười bằng lòng:
– Ông xã, anh đẹp trai như vậy em thật lo lắng nha.
Hân nghe cô nói vậy lại bật cười bước đến đưa tay ra ôm lấy eo cô kéo sát vào lòng:
– Hay anh nghỉ làm ở nhà với bà xã vậy. Nếu không em cứ lo lắng như thế anh thật không yên lòng mà làm việc.
– Được rồi, anh chỉ cần ít tiếp cận nữ nhân 1 chút là được. Thôi nhanh đi làm đi, Giám đốc mà đi muộn sẽ làm trò cười cho nhân viên đấy.
– Ai bảo vợ anh xinh đẹp như vậy làm anh không nỡ rời.
Diễm Nguyệt nghe vậy bật cười kéo tay hắn xuống lầu rồi đẩy ra ngoài. Trước khi vào xe hắn còn lưu luyến hôn cô 1 cái rồi mới vui vẻ lái đi. Diễm Nguyệt mỉm cười nhìn bóng chiếc xe đi khuất rồi mới trở vào trong nhà, đi thẳng vào bếp. Dì Hạ thấy vậy hớt hải bưng 1 bát thuốc ra:
– Diễm Nguyệt, con hãy mau ăn sáng rồi uống bát thuốc này đi. Em dì ở quê nó bảo bài thuốc này rất tốt, nhiều gia đình ở đó rất khó có con khi uống bài thuốc này 1 thời gian thì họ liền có thai. Dì thấy con cũng nên dùng thử nên lấy 1 ít đem về.
Diễm Nguyệt nhìn bà mà mắt đã trở nên đỏ ngàu, cô không phải là rất khó có con mà cô đã là không thể có con. Nhưng dù sao cô cũng không muốn phụ ý tốt của bà liền nhận lấy:
– Dì Hạ, cảm ơn dì!
– Cảm ơn gì cái con bé này. Được rồi, mau ngồi xuống ăn sáng trước đi đã rồi hãy uống thuốc.
Cô mỉm cười vui vẻ ngồi xuống, như chợt nhớ ra gì đó liền quay sang nói với bà:
– Dì Hạ, Mặc Thiên anh ấy cũng chưa kịp ăn gì, dì giúp con chuẩn bị 1 phần sáng nữa, con sẽ đem đến cho anh ấy.
– Được, được. Dì làm ngay.
Bà thấy 2 người bọn họ hạnh phúc như vậy cũng thật sự lấy làm mừng. Diễm Nguyệt ngồi đấy lôi điện thoại ra mở 1 tin nhắn đọc, bờ môi khẽ mỉm cười, ngón tay nhỏ nhắn lại bấm vào phím trả lời:
“Chồng à, mỗi ngày em sẽ trả lời lại 1 tin nhắn của anh cho đến khi nào hết thì thôi. Cảm ơn anh, chồng của em”
Tin nhắn được gửi đến 1 dãy số quen thuộc, nam nhân trong phòng họp mở điện thoại lên khẽ mỉm cười, nhân viên ai ai cũng lấy làm lạ mà rùng mình, Giám đốc của họ chưa bao giờ cười dịu dàng như vậy và đây cũng là buổi họp đầu tiên kết thúc trong êm đẹp.
———-/-/-/-/-/———-
Diễm Nguyệt sau khi cẩn thận, tỉ mỉ sắp xếp bừa sáng của hắn vào trong hộp liền vui vẻ cầm lấy định ra bắt 1 chiếc taxi thì 1 người đàn ông trung niên bước đến lịch sự cúi chào:
– Tần phu nhân, Tần tổng đã căn dặn tôi là tài xế của phu nhân. Phu nhân muốn đi đâu?
Diễm Nguyệt nhìn người đã ông trước mặt có chút ái ngại, ông ấy chắc cũng phải đáng tuổi bác cô ấy chứ vậy mà cứ 1 câu Tần phu nhân làm cô thấy khó xử:
– Bác có thể gọi cháu là Diễm Nguyệt được rồi. Bây giờ cháu muốn đến Tần Thị, phiền bác.
Người đàn ông ấy nghe vậy vẫn lịch sự cúi đầu:
– Được, phu nhân. Người đợi ở đây để tôi đi lấy xe.
Diễm Nguyệt thấy ông cứ cứng nhắc như vậy cũng đành chỉ biết đứng đấy thở dài.
Tại phòng làm việc của hắn, chuông điện thoại vang lên, ngón tay thon dài bấm vào nút nghe:
– Tần tổng, Quách tiểu thư muốn gặp ngài.
– Có việc gì không?
– Quách tiểu thư muốn trao đổi về bản hợp đồng.
– Bảo với cô ta là đợi luật sư của tôi liên lạc.
Dứt lời hắn cũng tắt máy rồi lại cúi đầu vào làm việc. Bỗng chốc cách cửa bật ra:
– Quách tiểu thư, không được!
Mặc Thiên nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn 2 thân ảnh trước mặt, cô thư ký kia run rẩy cúi đầu về phía hắn:
– Tần tổng, tôi đã nói ngài không có trong phòng nhưng Quách tiểu thư lại cứ không nghe mà đi vào.
Hắn nghe vậy nhìn sang nữ nhân đứng bên cạnh, lạnh giọng:
– Được rồi, cô đi ra ngoài đi.
Cô thư ký kia gật đầu rồi quay trở ra lịch sự đóng cửa lại, hắn lúc này mới nhìn ả lên giọng giễu cợt:
– Quách tiểu thư là con gái nhà danh giá, hơn nữa còn đi du học vậy mà lại bất lịch sự như vậy sao?
Khả Vy nghe vậy có chút lúng túng nhưng rất nhanh lại mỉm cười bước đến bàn làm việc của hắn:
– Mặc Thiên, em chỉ muốn đến xin lỗi anh chuyện lần trước, là em lỡ lời. Còn về bản hợp đồng, chúng ta không nên vì tình cảm cá nhân mà làm ảnh hưởng đến công việc.
Mặc Thiên lúc này mới buông chiếc bút xuống bàn, dựa lưng vào thành ghế, vắt chéo chân nhìn ả:
– Quách tiểu thư chắc có gì nhầm lẫn, giữa tôi và cô chỉ là vấn đề công việc không có tình cảm cá nhân. Nếu cô cảm thấy số tiền đền bù không thoả đáng có thể liên hệ với luật sư của tôi.
– Mặc Thiên, em không có ý đó. Em cũng vì lo nghĩ cho Tần Thị, dù sao cũng có nhiều sản phẩm đang được em đại diện bây giờ mà đổi thì thật không hay cho lắm.
– Quách tiểu thư không cần phải lo lắng. Tần Thì là chuyện của tôi, hơn nữa Tần Thị cũng đã tìm được người hợp lý thay thế cô rồi.
Ả ta nghe vậy trong lòng tức tối nhưng vẫn cố nén giận, sau hôm hẹn gặp hắn đó thì ngày mai luật sư của hắn đã đến gặp ả nói về việc huỷ hợp đồng, lúc đấy ả củng ngạo mạn mà đồng ý, nhưng về sau trợ lý của ả nói từ khi nhận hợp tác với Tần Thị thì tất cả các lời đề nghị hợp tác của công ty khác đều từ chối hết, nên nếu lần này mà huỷ hợp đồng với Tần Thị thì ả sẽ trở thành kẻ ăn không ngồi rồi, vì vậy hôm nay đến đây ả phải hạ mình xin lỗi hắn để ký lại bản hợp đồng đó. Khả Vy mỉm cười uyển chuyển bước đến bên cạnh hắn, ả mặc chiếc váy cổ trễ cúi người xuống áp sát ngực mình vào tay hắn, 1 tay vòng qua cổ hắn mà ve vãn trước ngực:
– Mặc Thiên, em biết sẽ chẳng ai thích hợp bằng em làm đại diện cho sản phẩm của Tần Thị đâu. Em biết anh còn giận chuyện hôm đấy, em đến đây là để xin lỗi.
Hắn đang định lên tiếng nói gì đó thì cánh cửa bỗng bật mở ra, bóng người bước vào nhìn 2 bọn họ 1 chút sững sờ. Mặc Thiên thấy người trước mặt liền biến sắc vội vàng đứng dậy khiến Khả Vy mất thăng bằng mà lảo đảo suýt chút ngã, ả vì vậy mà nhíu mày nhìn người mới bước vào lên giọng:
– Cô là ai, không biết gõ cửa sao?
Mặc Thiên lúc này lại chẳng để ý đến ả, vội vàng bước tới chỗ cô toan giải thích nhưng Diễm Nguyệt lại chặn lại, đi qua hắn bước đến trước mặt ả:
– Thật xin lỗi, tôi không biết lại có NGƯỜI NGOÀI ở đây nên mới không gõ cửa.
Từ “người ngoài” được cô nhấn mạnh làm ả tức tối:
– Cô biết tôi là ai không mà dám xấc xược như vậy?
Mặc Thiên lại thấy cô bị ăn dấm như vậy liền thấy thích thú lại chiếc ghế sofa gần đấy ngồi xuống từ từ quan sát.
Diễm Nguyệt lúc này mới đặt hộp cơm lên bàn rồi nhìn sang ả mỉm cười:
– Đối với người ngoài tôi không có hứng thú để biết, dù cô có là ai thì tôi với cô cũng chẳng có mối liên hệ j, tôi là không bận tâm chứ không phải là xấc xược. Cô đến 2 điều đó cũng k phân biệt được sao?
Khả Vy tức giận đến đỏ mặt, bàn tay siết chặt lại nhìn cô:
– Cô…cô…tôi và Mặc Thiên đang bàn chuyện công việc, cô đi ra ngoài cho tôi!
– Thật sao? Mà vậy thì sao tôi phải đi ra ngoài?
Khả Vy thấy cô vẫn cứ lên giọng giễu cợt như vậy liền bực bội nhìn sang hắn:
– Mặc Thiên, anh dạy dỗ nhân viên của mình thế sao? Hãy bảo cô ta ra ngoài, em muốn nói về chuyện hợp đồng.
Mặc Thiên quan sát nãy giờ lúc này mới lên tiếng:
– Phải, cô nên ra ngoài cho tôi.
Ả ta nghe vậy lại mỉm cười đắc ý nhìn cô:
– Nghe chưa? Còn không mau đi.
Hắn lúc này mới từ từ đứng lên, 2 tay đút túi bước đến bên cạnh cô, giọng yêu chiều:
– Vợ à, là cô ta tự xà vào lòng anh, em đừng tức giận như vậy, sẽ không tốt cho sức khoẻ.
Lời nói của hắn khiến ả trợn to mắt, Diễm Nguyệt vì vậy liền khoác lấy cánh tay hắn mỉm cười:
– Chồng à, chỉ là người ngoài em làm sao mà phải giận.
Hắn lúc này lại cúi xuống hôn nhẹ lên chán cô, Diễm Nguyệt lại ra vẻ thẹn thùng:
– Chồng à, có người ngoài ở đây.
Khả Vy lúc này còn chưa kịp bừng tỉnh, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào 2 người trước mặt. Hắn thấy vậy liền lạnh mặt nhìn ả, gằn giọng:
– Quách tiểu thư, hình như thích giác của cô có vấn đề thì phải. Hay để tôi lặp lại lần nữa.
Khả Vy nghe vậy chợt bừng tỉnh, đôi mắt nhìn cô hằn lên tia đỏ, bàn tay siết chặt lại quay sang hắn:
– Mặc Thiên, chuyện hợp đồng em sẽ khiến anh phải hối hận.
– Tôi sẽ chờ, còn bây giờ…không tiễn.
Khả Vy nhìn hân hậm hực bỏ ra ngoài đóng sập cửa lại, bờ vai ả run lên vì giận giữ, ánh mắt loé lên tia nham hiểm:
– Tần phu nhân sao? Để xem cô có thể vui vẻ được bao lâu!
Ở bên trong, Diễm Nguyệt lúc này mới quay sang hắn:
– Mặc Thiên, anh giỏi lắm. Cô ta là ai?
Hắn nhìn dáng vẻ ghen tuông của cô như vậy lại thích thú, tay đưa ra ôn lấy eo cô kéo lại ghế ngồi xuống rồi cũng để cô ngồi lên đùi, 2 cánh tay vòng qua eo cô ôm lấy:
– Vợ à, không phải lỗi của anh. Cô ta chỉ là 1 đối tác Tần Thị mượn để thu lợi nhuận về nhưng anh đã sớm huỷ hợp đồng với cô ta rồi.
– Huỷ rồi mà còn ở trong phòng ôm ôm ấp ấp như vậy sao?
– Con mắt nào của vợ thấy anh ôm ấp vậy?
– Không phải sao? Anh không ôm ấp nhưng lại để cho cô ta ôm ấp, vậy có khác gì đâu?
– Anh đâu để cho cô ta ôm ấp, chỉ là chưa kịp đẩy ra thì vợ lại bước vào.
– May mà bước vào nếu không chắc sẽ chẳng dừng lại ở ôm ấp đâu nhỉ.
– Được rồi, là anh sai đã để cho cô ta tiếp cận, vợ đừng giận nữa. Bây giờ nói anh nghe, đến công ty tìm anh coa chuyện gì? Là nhớ anh sao?
Cô thấy hắn như vậy cũng đành thờ dài cho qua, thực ra Diễm Nguyệt đã đứng trước cửa phòng của hắn 1 lúc rồi vậy nên cuộc đối thoại đấy cô nghe hiểu nếu không chắc cô sẽ làm ầm lên mất. Diễm Nguyệt từ từ đứng dậy đi lại bàn làm việc của hắn lấy hộp cơm rồi đem lại đặt lên bàn, bàn tay khéo léo mở ra:
– Là em lo anh sáng nay vội đi làm không kịp ăn gì sẽ đói, nên đem bữa sáng đến cho anh. Ai ngờ, lại được chứng kiến cảnh tượng nóng mắt đấy, có mỹ nhân ôm ấp chắc sẽ không đói đâu phải không?
Hắn thấy cô quan tâm như vậy, trong lòng lại vui mừng:
– Vợ à, với anh bây giờ trên thế giới này chỉ có 2 loại người, 1 là đàn ông 2 là em. Vì vậy, cái gọi là mỹ nhân anh không biết và cũng không quan tâm, trong mắt anh chỉ tồn tại 1 người là em thôi, vợ à.
Cô nghe hắn nói vậy liền bật cười, không ngờ sau 2 năm hắn lại thay đổi và khéo ăn nói như vậy:
– Mặc Thiên, miệng anh có đường sao?
Cô vừa dứt lời liền cảm nhận được 1 lực mạnh ở eo kéo cô ngã vào lòng hắn, chưa kịp hiểu chuyện gì liền bị hắn cúi xuống mạch bạo tách đôi cánh đào ra, đưa lưỡi vào trong quấn lấy lưỡi cô mà càn quấy trong khoang miệng. Đến khi cảm thấy cô không còn thở được nữa, hắn mới lưu luyến rời đi, ánh mắt nhìn cô trở nên mê muội:
– Không phải miệng anh có đường, mà là miệng em rất ngọt.
Diễm Nguyệt có chút xấu hổ quay mặt đi hướng khác rồi đứng dậy:
– Được rồi, đồ ăn đã nguội cả rồi, anh mau ăn đi. Em về đây.
Hắn nghe vậy liền đứng lên theo nhìn cô yêu chiều:
– Vợ à, anh không nỡ xa em. Hay là anh về cùng em nhé.
Diễm Nguyệt bật cười nhìn hắn, đưa 2 tay ra nhấn hắn ngồi xuống:
– Ngoan ngoãn ăn hết bữa sáng rồi hãy làm việc biết không.
Dứt lời cô cúi người hôn nhẹ vào má hắn rồi đi ra, Mặc Thiên lúc này bờ môi khẽ cong lên 1 nụ cười hạnh phúc.
Diễm Nguyệt đi ra nói với bác tài xế:
– Phiền bác đưa cháu đến nghĩa trang ở ngoại ô thành phố.
– Được.
Sau khi chiếc xe lăn bánh rời đi, 1 bóng người bước ra từ sau bức tường dõi mắt nhìn theo, trong lòng rấy lên sự giận dữ khủng khϊếp.
---------