Chương 7: Hôn mê (3)

Hắn thấy vậy liền dừng lại, cúi người xuống điên cuồng gặp nhấm lấy môi cô, lưu luyến rời sang vành tai cô cắn nhẹ và thì thầm:

– Diễm Nguyệt, thả lỏng ra.

Hành động của hắn làm cô rùng mình khẽ rên lên 1 tiếng, Mặc Thiên bị kí©h thí©ɧ liền động thân, Diễm Nguyệt đau đớn kêu lên 1 tiếng, 2 tay bấu chặt vào hông hắn. 2 năm cô không xảy ra quan hệ điều đấy làm nơi đó trở nên khít chặt, hắn vì thế mà hưng phấn hơn động thân liên tục. Những tràng kɧoáı ©ảʍ trỗi dậy át đi cơn đau dưới hạ thân của cô, Diễm Nguyệt bắt đầu phối hợp cùng hắn mà hưởng thụ. Trong căn phòng sang trọng ấy phát ra những âm thanh ái muội của đôi trai gái, trận kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt tạo nên 1 cảnh xuân nóng bỏng. 2 người bọn họ cứ liên tục thay đổi tư thế mà tìm cảm hứng cho mình. Cô không biết đã bị hắn lăn qua lăn lại bao nhiêu lần, chỉ biết mỗi lúc cô mệt mỏi thϊếp đi lại liền bị hắn ăn sạch sành sanh. Lần cuối cùng bọn họ dừng lại là khi cả 2 cùng đạt đến kɧoáı ©ảʍ gầm lên 1 tiếng, Mặc Thiên gục trên người cô như vậy cả 2 mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

——-/-/-/-/-/——–

Cả hai tỉnh dậy cũng là lúc trời đã xế chiều. Diễm Nguyệt vì bị hắn chạy qua chạy lại nhiều đến nỗi không thể ngồi dậy được, liền nhìn sang hắn lại đang vui vẻ mà tinh thần sảng khoái, nghĩ vậy khiến cô không khỏi mà bực mình:

– Mặc Thiên, anh thật là khốn kiếp. Tại sao chỉ có em là rã rời còn anh lại vui vẻ như vậy chứ.

Hắn nghe vậy liền mỉm cười nhìn cô âu yếm:

– Vợ à, em là đang trách anh hầu hạ chưa đủ sao? Vậy mình tiếp tục nhé.

– TẦN MẶC THIÊN!

Mặc Thiên bật cười to rồi ngồi dậy cúi xuống bế cô đi thẳng vào phòng tắm. Diễm Nguyệt vẫn có chút không quen liền đỏ mặt cúi gầm đầu xuống. Hành động dễ thương của cô tất nhiên đều được thu vào tầm măt của hắn.

Sau khi giúp cô tắm rửa xong, cả 2 cùng xuống nhà cũng là lúc mọi người vừa đến.

Tất cả quây quần trong bếp trên 1 bàn ăn thịnh soạn. Diễm Nguyệt thấy Dì Hạ cứ đứng mãi đấy liền lấy ghế kéo bà ngồi xuống:

– Dì Hạ, cùng ngồi ăn với bọn con.

Bà thấu vậy có chuý không quen vội vàng đứng lên:

– Lam tiểu thư, mọi người cứ tự nhiên không cần quan tâm đến tôi.

Mặc Thiên thấy vậy cũng nhìn sang bà:

– Dì Hạ, cùng ngồi đi.

Mọi người cũng lên tiếng làm bà ngại ngùng cũng ngồi xuống.

Mọi người cùng nhau nâng ly rượu đỏ chúc mừng cho sự xum họp này. Trên nét mặt ai ai cũng rạng rỡ vui vẻ.

Bừa cơm đấy là 1 điều đáng nhớ trong lòng mỗi người. Họ tự hỏi đã bao lâu rồi không được vui vẻ mà đầy đủ như thế này. Những tháng ngày chông gai trước có lẽ nên gạt bỏ đi mà tiếp nhận niềm vui mới của hiện tại và tương lai.

Bầu trời đêm nay lại không trăng chẳng ánh sao. Liệu êm đềm được bao lâu, sóng gió khi nào mới ngừng.

---------