Chương 6: Cầu hôn (2)

Dứt lời cô kéo 2 người bọn họ lên xe rồi lái thẳng đến trung tâm thương mại. Diễm Nguyệt mặc kệ cảm xúc của hai cô bạn mình cứ lôi sền sệt họ đi vào trong, tiền tay với lấy vài bộ đưa cho bọn họ:

– 2 cậu thay ngay cái này vào cho mình!

Thấy 2 người bọn họ cứ chần chừ đứng nhìn bộ y phục trên tay, Diễm Nguyệt tức giận gắt nhẹ:

– Nhanh lên, đừng để mình đợi lâu.

Nói rồi cô đẩy 2 người bọn họ vào phòng thay đồ, rồi quay ra đi 1 vòng cũng tiện tay lấy vài bộ. Quay lại thấy 2 cô bạn đã đi ra, cô nhìn qua 1 lượt rồi gật đầu bằng lòng, kéo bọn họ đến quầy thanh toán, lấy trong túi ra 1 chiếc thẻ quyền lực đặt mạnh lên bàn:

– Tôi lấy tất cả những cái này!

Nữ nhân viên nhận lấy cái thẻ liền tươi cười hớn hở giúp cô gói đồ:

– Cảm ơn quý khách! Chúc Quý khách có 1 ngày vui vẻ.

Cùng lúc đó tại phòng của hắn, Mặc Thiên nhânn được tin nhắn rút tiền trong tài khoản, bờ môi lại khẽ nhếch lên tạo 1 đường cong hoàn mỹ.

Diễm Nguyệt sau khi mua sắm thoả thuê liền lái xe đến thẳng bar VIỄN ẢNH. Nhã An và Gia Mẫn lúc này kinh hãi vô cùng nhìn sang cô:

– Diễm Nguyệt, đến đây làm gì?

Cô nhìn bảng hiệu quảng cáo rồi khẽ mỉm cười buông 1 câu:

– Tìm nam nhân.

– Hả!!! Tìm nam nhân? Diễm Nguyệt, cậu muốn chết cũng đừng kéo theo tụi mình chứ.

Cô phớt lờ câu nói của bọn họ, đi đến khoác tay 2 người đấy kéo vào trong. 3 mỹ nhân bước vào trở thành tâm điểm của tất cả ánh nhìn. Gia Mẫn mặc 1 chiếc váy body lệch vai màu đỏ ôm sát 3 vòng tạo thành 1 đường cong hoàn mỹ. Nhã An lại diện trên mình 1 chiếc váy 2 giây khoét chễ sau lưng làm lộ cặp xương cánh bướm tuyệt mỹ, chân váy thiết kế vạt xéo từ ngang đùi xuống đến bắp chân. Diễm Nguyệt chọn cho mình 1 chiếc áo cúp ngực croptop khoe lên cặp xương quai xanh quyến rũ cùng bộ ngực đẫy đà. Vòng eo thon gọn cùng làn da mịn màng được để lộ. Cô kết hợp với 1 chiếc quần short da màu đen cùng đôi bốt da cao đến đầu gối làm tôn lên sự thon gọn của đôi chân dài. Gương mặt được trang điểm khá kỹ, đôi mắt to tròn được kẻ đậm với hàng lông mi dày mà cong vυ"t. Sống mũi cao dọc dừa cùng đôi môi trái tim được tô son đỏ thẫm càng khiến cô trở nên quyến rũ hơn. 3 người bọn họ chọn 1 chiếc bàn ở vị trí trung tâm của bar mà ngồi xuống. Gia Mẫn ghé tai cô nói nhỏ:

– Diễm Nguyệt, Chấn Phong mà biết mình ăn mặc như thế này mà đến đây chắc sẽ gϊếŧ chết mình mất.

– Mình cũng không khác đâu, Gia Uy mà biết chắc cũng không ngó ngàng gì đến mình nữa mất.

Diễm Nguyệt nghe vậy lại nghĩ đến gương mặt của hắn lúc thấy cảnh này chắc cũng sẽ xé nát cô ra mất, nghĩ thôi cũng đã rùng mình rồi, nhưng cô lại vẫn ra vẻ bình thản:

– Các cậu thật chẳng có nghĩa khí gì cả, nên nhớ là đàn ông bọn họ chỉ là thứ để phụ nữ mình vui chơi thôi.

Dứt lời bỗng ánh sáng bị một bóng người che khuất, Diễm Nguyệt nhíu mày quay đầu lại nhìn. Nam nhân trước mặt cô cũng là 1 tên khá trẻ và bảnh bao, tóc thì nhuộm xanh nhuộm đỏ, ăn mặc đậm chất đường phố, Diễm Nguyệt nhìn hắn rồi cũng phớt lờ như không có chuyện gì, nam nhân này thấy vậy mỉm cười:

– Mỹ nhân à, ngồi buồn như vậy không bằng sang kia hầu hạ làm cho bọn anh vui 1 chút.

Diễm Nguyệt cầm ly rượu lên nhấp 1 ngụm rồi đặt xuống, từ từ đứng dậy tay khoanh trước ngực nhìn tên đấy 1 lượt từ đầu xuống dưới nhàn nhạt nói:

– Con nít mà đòi nói chuyện người lớn sao?

Tên kia nghe cô nói liền bật cười, bàn tay bẩn thỉu đưa lên bóp ngực cô 1 cái

– Con nít hay người lớn thì cứ thử là sẽ rõ.

Diễm Nguyệt kinh bỉ hắt tay hắn ra, bàn tay thon dài cúi xuống với lấy tờ giấy lau chùi sạch sẽ chỗ hắn vừa chạm vào, lên giọng giễu cợt:

– Muốn thử cũng phải nhìn lại mình đi.

Hành động của cô như vậy làm hắn cảm thấy bị sỉ nhục định toan nói gì đó thì liền thấy một bóng người đi đến đến giáng xuống mặt cô 1 cái tát:

– Con tiện nhân này, mày định quyến rũ anh Tề Minh của tao sao?

Tên thanh niên lúc này mới quay nhìn, 1 chút hốt hoảng nói:

– Y Lam, sao em lại đến đây?

– Tề Minh, anh dám ở sau lưng tôi ve vãn trăng hoa sao?

– Anh…anh không có…là cô ta quyến rũ anh.

Diễm Nguyệt bị tát bất ngờ lại nghe được vậy, liền bật cười, rất nhanh sau đó cô vung tay lên tát mạnh vào mặt ả kia 1 cái đau đớn. Y Lam ôm 1 bên má nhìn cô trợn mắt:

– Mày…mày dám đánh tao?

Lời ả vừa dứt Diễm Nguyệt liền cảm thấy tự rước hoạ vào thân, Nhã An ngồi bên cạnh giật giật bàn tay của cô, Diễm Nguyệt nhìn qua 1 lượt thấy 1 đám người đã bắt đầu vây quanh bàn của cô, Diễm Nguyệt nghĩ thầm: mẹ kiếp, chọc đúng vào địa bàn của bọn nó.

– Cô tát tôi 1 cái, tôi trả cô lại 1 cái. Không ai nợ ai. Còn nam nhân của cô, tốt nhất nên quản cho kỹ, cỡ này không thuộc tầm của tôi.

Dứt lời cô lôi chiếc thẻ ra đưa cho nhân viên thanh toán, hàng trăm con mắt cùng nhìn vào với vẻ thèm khát, cái thẻ cô cầm là hàng giới hạn được làm bằng palladium một loại bạch kim hiếm, vàng 23 karat với logo, tên và ngày thánh được khắc bằng tia laze. Chỉ riêng cái thẻ cũng đã có giá trị cao, vì vậy những người có thẻ này hàng tháng phải thu nhập từ 6 con số (tính bằng USD) và đi lại bằng phi cơ riêng. Ả kia thấy như vậy cũng phải giật mình nhưng lại lên giọng châm biếm:

– Tưởng sao, cũng chỉ là được đàn ông bao nuôi thôi.

Diễm Nguyệt phớt lờ lời ả nói nhận lại thẻ rồi kéo Nhã An và Gia Mẫn đứng lên đi ra, chỉ là mọi hướng đã bị chặn lại. Y Lam mỉm cười bước đến trước mặt cô mạnh tay tiếp tục giáng xuống 1 cái tát:

– Ai đánh tao 1, tao phải trả lại 2 mới vừa lòng được.

Gia Mẫn nhịn nãy giờ tức giận bước lên định đánh lại ả 1 cái ai ngờ 1 tên khác đi lên giữ tay Gia Mẫn lại rồi đẩy cô lùi về phía sau, Diễm Nguyệt thấy vậy liền lên tiếng:

– Bây giờ cô muốn gì?

– Haha…biết điều rồi đấy. Tao muốn mày phải ở đây quỳ xuống bò qua háng tao xin lỗi và tự nói mày là tiện nhân. Còn nữa, hôm nay tao lại có hứng thú muốn ở đây xem film 1 chút, chiều đàn em tao vui vẻ, có thể tao sẽ suy nghĩ lại mà tha cho.

Diêm Nguyệt nghe vậy lại bật cười to:

– Nếu tôi không làm thì sao?

– Mày không làm cũng chẳng sao, đàn em tao vất vả 1 chút cũng được.

Nhã An lúc này sợ hãi siết chặt tay Gia Mẫn nói nhỏ:

– Gia Mẫn, làm sao bây giờ?

Gia Mẫn suy nghĩ một hồi rồi lén lút lôi chiếc điện thoại ra bấm cuộc gọi khẩn cấp, đầu bên kia nhấc máy, cô nhỏ giọng:

– Chấn Phong, mau đến bar VIỄN ẢNH, Diễm Nguyệt có chuyện rồi.

– Gia Mẫn, xảy ra chuyện gì? Sao em lại ở đấy?

– Bọn em…áaaaaaa!

Lời chưa kịp nói hết chiếc điện thoại đã bị 1 tên đi tới giật lấy rồi ném mạnh xuống đất tắt ngúm, Gia Mẫn 1 chút kinh hãi rồi ghé tai cô thì thầm:

– Mình gọi Chấn Phong rồi, kéo dài thời gian thêm 1 chút nữa.

Y Lam thấy vậy lại bật cười lớn:

– Mày gọi cho ai? Mày không biết tao ở đây là ai sao? Cho dù mày có gọi ai đến đi nữa thì hôm nay cũng phải ở đây quỳ dưới chân tao.

Diễm Nguyệt bây giờ lại có chút ngạo mạn hơn, kênh kiệu nói:

– Vậy sao? Nhưng tôi hôm nay lại có nhã hứng muốn nhìn cô quỳ dưới chân tôi.

– Mày…mày…con tiện nhân này.

Y Lam tức giận không nói lại được liền vung tay lên định tát cô 1 cái nhưng Diễm Nguyệt lại nhanh tay hơn bắt lấy tay ả, tay còn lại của cô cũng mạnh bạo giáng xuống mặt ả 1 cái đau đớn:

– Có nợ thì phải trả.

– Mẹ kiếp, mày giỏi lắm. Mấy đứa kia, lên hết cho tao. Phải làm cho nó phóng đãng ngay tại đây.

Cùng lúc này từ ngoài bước vào 3 nam nhân khí chất rạng ngời, gương mặt hút hồn làm say đắm bao trái tim phụ nữ nhưng đối với 3 mỹ nhân nhà ta thì không nhé. 3 cô gái nhà ta nhìn nhau mà nuốt nước bọt, bàn tay đầm mồ hôi bấu chặt vào nhau. Diễm Nguyệt ghé vào tai cô nói nhỏ:

– Chẳng phải cậu bảo gọi Chấn Phong sao? Tại sao còn xuất hiện thêm 2 người nữa vậy?

– Mình làm sao biết được, đáng lẽ cậu phải cảm ơn chứ lại còn trách móc mình sao.

Mặc Thiên 1 thân tây trang lãnh đạm bước lên trước, đôi mắt nhìn cô khẽ nhíu mày. Nếu không phải Chấn Phong gọi điện cho hắn nói cô gặp chuyện thì hắn chắc không bao giờ thấy được cảnh tượng này. Cô cư nhiên lại dám ăn mặc như vậy trước mặt bao tên đàn ông khác, lần này hắn phải dạy dỗ cô mới được.

Chấn Phong lúc này mới bước đến bên cạnh Gia Mẫn kéo tay cô:

– Gia Mẫn, tại sao em lại đến đây?

Gia Uy đứng đấy cũng liếc mắt nhìn vào Nhã An đang núp sau Gia Mẫn, giọng bực bội:

– Nhã An, cả em nữa. Còn dám đến nơi này sao?

Gia Mẫn và Nhã An lúc này khϊếp sợ nhìn 2 nam nhân, không hẹn mà cùng nói:

– Là Diễm Nguyệt.

Cô lúc này thật là muốn đánh 2 người bạn này mà, trong lúc như thế này còn đổ hết lỗi lên đầu cô. Diễm Nguyệt nhìn hắn mặt hằm hằm như vậy có chút lo sợ, toan bước đến giải thích thì 1 bóng người vụt qua cô bước đến trước mặt hắn.

– Thì ra là Tần tổng. Y Lam ngưỡng mộ ngài đã lâu nay mới có vinh hạnh được gặp.

Ả ta lúc này đứng trước mặt hắn cứ uốn éo vặn vẹo trông thật ghê tởm. Mặc Thiên chẳng quan tâm đến ả, mắt hướng về cô buông 1 câu ám chỉ:

– Tôi nghe nói có ai đến đây làm loạn?

Y Lam lại tườn hắn hỏi chuyện mình liền trơ trẽn đi tới bạo dạn khoác lấy tay hắn rồi chỉ về phía cô:

– Tần tổng, không biết cô ta dựa hơi ai mà dám đến đây quấy rối địa bàn của Y Lam, Y Lam đang định dạy dỗ cho cô ta 1 bài học.

Mặc Thiên nghe ả nói vậy liền tức giận hắt tay ả ra, tay hắn đưa lên siết chặt lấy cổ ả, gằn lên:

– Từ khi nào tài sản của Tần Mặc Thiên tôi lại trở thành địa bàn của cô vậy? Còn nữa, cô có biết người cô định dạy dỗ là ai không?

Y Lam bị hắn siết chặt cổ làm cho hô hấp trở nên khó khăn. Diễm Nguyệt thấy vậy lại rất hả hê liền bật cười 1 cái. Mặc Thiên thấy cô lúc này mà còn vui vẻ được bực bội hất mạnh ả ngã xuống đất bước đến kéo cô vào lòng:

– Diễm Nguyệt, em giỏi lắm. Để xem tôi trừng trị em thế nào.

Lời vừa dứt ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt của cô, đôi mắt trở nên sắc lạnh. Diễm Nguyệt thấy hắn tức giận như vậy khẽ rùng mình 1 cái.

– Là ai đánh em?

Cô 1 chút ngỡ ngàng nhìn hắn, vốn tưởng hắn sẽ đánh cô hoặc quát cô ai ngờ hắn lại hỏi như thế, lòng cô lại có chút mừng, nở 1 nụ cười ma mị: cô có thù tất nhiên sẽ báo. 1 giây sau đó, Diễm Nguyệt đôi mắt chợt rưng rưng nước ôm lấy bên má, tay chỉ về hướng của Y Lam và Tề Minh:

– Là cô ta, cô ta đã đánh em. Còn chửi em là tiện nhân nữa. Tên kia còn bảo em phải làm cho hắn vui vẻ. Còn…Còn..

Hắn thấy cô cứ ấp úng như vậy càng tứ giận dữ dội hơn:

– Còn gì nữa?

– Cô ta còn bắt em phải quỳ xuống chui qua háng cô ta xin lỗi, còn bảo những tên kia phải làm cho em phóng đáng ở đây.

Diễm Nguyệt nức nở nói trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, họ phải công nhận cô diễn rất giỏi. Mặc Thiên thì khỏi nói rồi, hắn thấy cô bị khi dễ như vậy làm sao có thể để yên cho bọn họ, đôi mắt sắc nhọn lướt qua 1 lượt rồi lạnh nhạt nói:

– Kẻ nào ở đây dám khi dễ người phụ nữ của Tần Mặc Thiên này đều chỉ có 1 kết cục, là CHẾT!

Lời nói của hắn khiến mọi người khϊếp sợ, ai mà không biết Tần Mặc Thiên hắn là ai chứ. Bọn họ thà đắc tội với kẻ ác chứ cũng không muốn đắc đội với Tần Mặc Thiên nói gì là người phụ nữ của hắn.

Diễm Nguyệt cảm thấy tình hình có vẻ căng thẳng, cô vốn chỉ muốn hù doạ bọn họ 1 chút ai ngờ hắn lại tỏ ra nghiêm trọng như vậy, cô liền đi tới túm lấy tay hắn:

– Dù gì tôi cũng không sao. Nên bỏ qua cho họ.

– Diễm Nguyệt, bọn họ khi dễ em, em bảo tôi làm sao có thể bỏ qua

– Vậy anh muốn tôi làm gì mới bỏ qua cho họ.

Hắn nghe cô nói vậy liền nở 1 nụ cười ma mị, đưa tay kéo cô vào lòng:

– Trước mắt tôi chưa nghĩ ra, bây giờ tôi sẽ bỏ qua cho bọn họ. Khi nào tôi nghĩ ra em cần phải làm gì, lúc đó tôi sẽ nói. Còn bây giờ em hãy đi về với tôi ngay lập tức.

Không kịp để cho cô nói gì liền mạnh tay kéo cô ra xe phóng đi. Diễm Nguyệt ở trong xe có chút sợ hãi lắp bắp nói:

– Xe…xe…tôi còn để ở…đấy!

– Không cần lo, tôi đã cho người lái về rồi.

Nhìn gương mặt hắn hằm hằm như vậy cô cũng chẳng dám nói nhiều chỉ biết cắt chặt bờ môi mà im lặng.

Về phía Nhã An và Gia Mẫn cũng bị 2 nam nhân nhà ta răn đe đến phát sợ. Bọn họ thề sau này có cho tiền cũng không dám bước chân vào đây dù nửa bước.

Mặc Thiên lúc này lái xe thằng về biệt thự, không nói không rằng chỉ mạnh tay kéo cô đi lên lầu trong bao con mắt ái ngại của người làm. Diễm Nguyệt thấy mọi người như vậy cũng chỉ biết cười trừ cho qua. Mở cửa phòng hắn mạnh tay đẩy cô vào trong làm Diễm Nguyệt lảo đảo tí ngã, cô vì vậy mà gắt lên:

– Mặc Thiên, anh không thể nhẹ tay chút sao?

– Lam Diễm Nguyệt, em nhìn lại mình xem, em đang mặc cái gì thế.

Hắn nói vậy làm cô có chút chột dạ nhưng rất nhanh bị gạt bỏ, ngạo mạn nói:

– Tôi muốn tìm 1 nam nhân tốt thì cũng nên trưng diện 1 chút thôi.

Mặc Thiên nghe vậy lại càng thêm giận dữ, gương mặt trở nên xám xịt:

– Lam Diễm Nguyệt, em được lắm. Để xem tôi trừng trị em thế nào.

Dứt lời hắn từng bước, từng bước đi đến chỗ cô, Diễm Nguyệt có chút sợ hãi bất giác lùi lại cho đến khi va phải chiếc giường cô không cẩn thận ngã nhào lên nó, Mặc Thiên nhanh chân đè lên người cô. Diễm Nguyệt xấu hổ gắt lên:

– Mặc Thiên, tên biếи ŧɦái nhà anh xuống khỏi người tôi.

– Diễm Nguyệt, em ăn mặc như thế này lại còn dám nói tôi là biếи ŧɦái sao!

– Mặc Thiên, anh thật là không biết xấu hổ!

– Tại sao tôi phải xấu hổ. Em chỉ thiếu 1 đám cưới nữa là sẽ trở thành Tần phu nhân, vì vậy tôi âu yếm với vợ mình thì có gì là sai.

– Tôi có nói là sẽ lấy anh sao?

– Vậy để tôi nói cho em biết. Lam Diễm Nguyệt em cả đời này chỉ có thể là vợ của Tần Mặc Thiên này. Và tôi khẳng định sẽ chẳng có tên nào dám ngó ngàng tới em trừ khi hắn ta có 9 cái mạng, nhưng dù thế đi nữa tôi cũng chắc chắn sẽ chôn sống hắn ta.

– Anh…anh…anh…

– Diễm Nguyệt, em là cảm động quá nên không thể nói thành lời sao.

Diễm Nguyệt nghe vậy có chút xấu hổ quay mặt đi hướng khác:

– Tôi mới không muốn!

– Diễm Nguyệt, nhưng tôi lại muốn rồi.

Lời hắn nói ra Diễm Nguyệt liền cảm nhận được hơi thở nóng phả vào cổ mình vội vàng quay mặt lại. Mặc Thiên nhìn cô mê muội rồi từ từ cúi xuống đặt lên đôi môi ấy 1 nụ hôn mãnh liệt. Diễm Nguyệt vùng vằng cố gắng đẩy hắn ra nhưng không được, mãi cho đến khi cả 2 đều cảm thấy hô hấp đã khó khăn hắn mới lưu luyến rời môi cô ra. Diễm Nguyệt 2 má đỏ ửng, hơi thở dồn dập nhìn hắn:

– Mặc Thiên, anh thật bỉ ổi.

– Diễm Nguyệt, là em quyến rũ tôi tại sao lại nói tôi bỉ ổi.

– Tôi quyến rũ anh hồi nào

– Diễm Nguyệt, cái nhìn của em, bờ môi của em, giọng nói của em, cả mùi hương trên cơ thể tất cả mọi thứ của em đều quyến rũ tôi.

Lời vừa dứt cô liền cảm nhận được bàn tay không an phận của hắn đang mơn trớn trên cơ thể mình. Diễm Nguyệt khẽ vặn vẹo, thanh âm lại yếu ớt:

– Mặc Thiên, không được.

Phớt lờ lời cô nói hắn cứ vậy mà mạnh tay lột hết y phục của cô. 2 thân thể loã lồ hoà quyện lại tạo nên 1 cảnh xuân mê hoặc lòng người.

Sau trận kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt Diễm Nguyệt lại an phận ở trong lòng mà say giấc. Mặc Thiên nhìn cô như vậy khẽ mỉm cười, trong đầu lại rấy lên 1 kế hoạch táo bạo:

– Diễm Nguyệt, thật xin lỗi. Tôi không đợi được nữa rồi.

——–/-/-/-/-/——–

Khi mặt trời đã lên cao, Diễm Nguyệt mơ màng tỉnh dậy, nhìn trước nhìn sau không thấy bóng hắn khẽ chửi thầm: Tên Mặc Thiên khốn khϊếp, dám bỏ tôi lại như thế này. Bỗng chốc tầm mắt cô dừng lại ở tở giấy để trên bàn, Diễm Nguyệt với tay cầm lên:

“Diễm Nguyệt, thật xin lỗi đã để em lại 1 mình như vậy. Nhưng tôi có việc quan trọng cần phải làm vì vậy Diễm Nguyệt, đừng giận tôi nhé. Còn nữa, chúc em sinh nhật vui vẻ, tôi có quà muốn tặng cho em. Hãy dậy đi nào bà xã❤️❤️❤️!”

Diễm Nguyệt bật cười trong hạnh phúc, bước xuống nhặt quần áo lên rồi đi thẳng vào nhà tắm. Lúc sau cô trở ra toan đi xuống lầu thì kinh hãi thay 1 đoàn người đã đứng ở đấy từ lúc nào kính cẩn cúi chào:

– Lam tiểu thư, Tần tổng có dặn. Chúng tôi sẽ giúp cô chuẩn bị.

Diễm Nguyệt chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị mấy người này lôi ra dày vò.

Sau hơn 1 tiếng vật vã, Diễm Nguyệt đứng trước gương không khỏi giật mình về bản thân. Cô mặc trên mình 1 chiếc váy công chúa bồng bềnh màu trắng tinh khôi. Đôi mắt to tròn cùng hàng lông mi dày và cong vυ"t, sống mũi dọc dừa, bờ môi trái tim mà đỏ mọng những nét đẹp trên gương mặt cô đều được bàn tay vàng của chuyên gia makeup tận dụng triệt để. Mái tóc được đánh rối tự nhiên và kết đuôi sam để lệch sang 1 bên. Bàn chân mềm mại tự xỏ cho mình đôi hài pha lê kim cương tinh xảo. Diễm Nguyệt cũng tự phải công nhận bản thân mình quá hoàn hảo, mỉm cười trước gương rồi quay sang 1 nữ nhân viên:

– Tôi phải đi dự tiệc sao?

– Lam tiểu thư, Tần tổng chị dặn dò chúng tôi chuẩn bị giúp cô. Mọi thứ khác chúng tôi không rõ.

Diễm Nguyệt bước xuống lầu đã thấy 1 nam nhân đứng đợi sẵn ở đấy:

– Lam tiểu thư, Tần tổng có sai bảo tôi đến đón cô.

Cô chỉ gật đầu rồi cùng bước ra xe với nam nhân ấy. Xe dừng trước 1 sân bay cá nhân của hắn. Diễm Nguyệt nhìn phi cơ trước mặt không khỏi nhíu mày:

– Đi bằng phi cơ sao?

– Lam tiểu thư, mời!

Cô chần chừ rồi cũng bước lên phi cơ ngồi xuống. Diễm Nguyệt cảm nhận được mình từ từ cách xa mặt đất rồi đi vào màn mây mờ, không rõ là cô đang được đưa đi đâu, cũng không biết cô đã ngồi phi cơ bao lâu rồi. Bỗng chốc bộ đàm ở bên cạnh phát tín hiệu:

– Diễm Nguyệt, em có nghe thấy tôi nói không?

Cô vội vàng cầm bộ đàm lên giọng khó chịu trả lời lại:

– Mặc Thiên, anh rốt cuộc muốn làm trò gì vậy?

– Diễm Nguyệt, tôi chỉ muốn cho em thấy 1 thứ. Em hãy nhìn xuống dưới đi.

Diễm Nguyệt nghe vậy cũng bất giác làm theo, chuyển tầm mắt xuống dưới, đôi mắt chợt sững sờ. Trong tầm mắt cô là 1 hòn đảo hình trái tim được bao phủ bởi bãi cát trắng tinh và mặt nước biển trong xanh. Diễm Nguyệt ngỡ ngàng 1 chút, nếu cô nhớ không nhầm thì đây là hòn đảo Tupai hay còn gọi là Motu liti là 1 đảo san hô nằm trong quần đảo Society thuộc Polynesia, Pháp. Cô bất giác lại mỉm cười:

– Thật là đẹp!

– Và giờ em hãy nhìn lên đi!

Cô nghe vậy cũng vội ngẩng mặt lên. Từ xa xa 1 chiếc phi cơ đang đi tới. Nam

Nhân đứng trong đấy 1 thân tây trang màu trắng lịch lãm, ngũ quan tinh xảo cùng gương mặt tuấn mỹ ấy đã làm tim cô dao động dữ dội. Mặc Thiên nhìn cô mỉm cười mê hoặc đưa bộ đàm lên miệng:

– Diễm Nguyệt, em đã thấy trái tim tôi rồi phải không? Vậy giờ hãy đặt chân lên nó được không?

Lời hắn vừa dứt chiếc phi cơ cô ngồi dần dần hạ thấp xuống khoảng cách còn cách mặt đất chỉ 1 chút thôi. Bỗng 1 nam nhân bước tới đưa tay ra đỡ lẫy bàn tay cô, Diễm Nguyệt ngỡ ngàng nhìn:

– Lord!

– Nếu em không chê thì hãy để tôi có vinh hạnh đỡ em xuống.

Diễm Nguyệt nghe vậy lại bật cười đặt tay lên tay anh rồi bước xuống. Chiếc phi cơ cũng cất cánh bay đi. Diễm Nguyệt giật mình nhìn quang cảnh nơi đây, hắn thật sự đã chuẩn bị điều này trong bao lâu. Trước mặt cô là 1 cổng hoa màu trắng, đường đi dải đầy hoa hồng. Mọi người đều có mặt đầy đủ ở đây nhìn cô tươi cười, Cô thật sự không tin nổi vào mắt mình, bỗng 1 thanh âm vang lên kéo cô về hiện thực, quay người lại nhìn lên:

– Diễm Nguyệt! Đợi tôi!

Dứt lời, Mặc Thiên từ khoảng cách xa ấy nhảy thẳng xuống, Diễm Nguyệt kinh hãi nhắm mắt lại hét lên:

– Mặc Thiên, không được!

Cảm thấy không gian yên lắng lạ thường, cô từ từ mở mắt đã thấy hắn ngạo mạn đứng trước mặt mình, Diễm Nguyệt lo lắng túm chặt lấy vai hắn:

– Mặc Thiên, anh không sao chứ?

Hắn thấy cô hốt hoảng như vậy không khỏi vui mừng, bàn tay đưa lên nắm chặt tay cô đặt lên ngực mình:

– Diễm Nguyệt, tôi làm sao lại không sao được. Có cảm nhận được tim tôi đang đập rất nhanh không. Là vì em đã nhìn thấy nó, là vì em đã bước vào trong nó và giờ là vì em đã chạm vào nó. Diễm Nguyệt, nhìn thấy là em, chạm vào nó cũng là em, từ đầu là em, và đến bây giờ cũng là em. Tôi thật sự rất cảm ơn vì điều đó!

---------