Chương 6: Cầu hôn (1)

Mùi máu tanh xông thẳng vào khoang mũi, Diễm Nguyệt đôi mắt long lanh nước sững sờ nhìn người nam nhân trước mặt đổ gục xuống đất, đôi tay cô run rẩy đưa lên ôm lấy đầu mình, gưởng mặt hiện rõ vẻ kinh hãi vô cùng. Mặc Thiên nằm đây với chiếc áo đã loang màu máu đỏ, đôi mắt hướng về cô vẫn dịu dàng mà yêu thương, bờ môi gượng sức nở 1 nụ cười, thanh âm trở nên yếu ớt:

– Diễm Nguyệt…đừng…sợ. Dù em…có bắn tôi…hàng trăm…viên đạn, tôi…cũng…sẽ không…oán trách…em. Bởi vì…tôi…yêu…em…!

3 từ cuối cùng đã hút hết sức lực và hơi thở của hắn, Mặc Thiên vẫn giữ nguyên nụ cười mà từ từ nhắm mắt.

Diễm Nguyệt lúc này đầu óc trở nên quay cuồng, màu đỏ của máu làm cô choáng váng, thân thể chợt rã rời mà đổ gục xuống đất, đôi mắt còn kịp nhìn thấy được nụ cười của nam nhân nằm bên cạnh rồi tối đen dần.

————/-/-/-/-/———

– Tần Mặc Thiên, nếu ngày hôm nay anh không gϊếŧ tôi, thì sau này chắc chắn tôi sẽ tự tay gϊếŧ anh.

– Gϊếŧ tôi? Tôi sẽ cho cô cơ hội, nhưng liệu cô có đủ khả năng?

…..

– Tần Mặc Thiên, tôi hận anh!

– Diễm Nguyệt, tôi thà để em hận tôi cả đời, chứ nhất định sẽ không để em rời đi

….

– Diễm Nguyệt, nếu thật sự điều đó xảy ra, thì người cầm súng chỉ có thể là em

….

– Mặc Thiên, đời này kiếp này tôi đối với anh chỉ có thể hận mà không thể yêu.

– Diễm Nguyệt, em thật tàn nhẫn

….

– Mặc Thiên, anh gϊếŧ mẹ tôi, anh gϊếŧ con tôi. Tôi sẽ gϊếŧ anh….gϊếŧ anh…gϊếŧ anh……………..

Âm thanh ấy vang vọng đến ghê sợ, đôi mắt ấy hắn lên những tia đỏ, người con gái ấy toát lên sự thù hận dữ dội.

– Diễm Nguyệt, Diễm Nguyệt!

– Mặc Thiên, cậu tỉnh rồi?

Tiếng gọi ấy kéo hắn trở về thực tại, Mặc Thiên từ từ mở mắt, là Chấn Phong bạn hắn với gương mặt lo lắng ngồi bên cạnh. Cảm nhận được sự đau đớn ở ngực, bàn tay vô thức lại chạm vào vết thương, Chấn Phong thấy vậy liền đỡ hắn ngồi dậy, thở dài:

– Mặc Thiên, cậu đã hôn mê mất 3 ngày rồi. Bác sỹ bảo viên đạn chỉ cách tim của cậu có 5cm thôi, mệnh cậu còn lớn thật đấy.

Mặc Thiên nhíu mày, chợt nhớ ra chuyện gì đó, hốt hoảng quay sang Chấn Phong:

– Diễm Nguyệt, cô ấy đâu?

Chấn Phong nhìn hắn đôi mắt trở nên lúng túng, anh thật sự không biết nói với hắn thế nào. Mặc Thiên thấy vậy càng lo lắng hơn nắm chặt bờ vai anh:

– Chấn Phong, cô ấy đâu? Mau nói cho mình biết.

Chấn Phong thở dài nói:

– Mặc Thiên, để mình đưa cậu đi gặp cô ấy.

Chấn Phong đưa tay ra đỡ hắn xuống giường rồi dìu đi. Bọn họ đi qua 1 hành lang dài lê thê rồi dừng chân tại 1 tấm biển báo, Mặc Thiên khẽ nhíu mày nhìn:

– Chấn Phong, cậu có đi nhầm không?

– Mặc Thiên, cứ vào đi.

Bọn họ bước vào bên trong, không gian ở đây náo nhiệt, tiếng cười đùa, tiếng la hét đến inh tai nhức óc. Bỗng Chấn Phong lên tiếng:

– Gia Mẫn!

Gia Mẫn đang đứng ở đấy với 1 người phụ nữ lạ, 2 hàng nước mắt chảy dài. Bọn họ có chút lo lắng vội vàng bước đến:

– Gia Mẫn, Diễm Nguyệt cô ấy đâu?

Gia Mẫn không nói gì chỉ biết nức nở nhìn vào bên trong phòng. Mặc Thiên thấy vậy cũng chuyển hướng nhìn theo. Cảnh tượng bên trong thật kinh hoàng. Ba, bốn vị bác sỹ, y tá đang vật vã khống chế 1 cô gái. Cô gái ấy có gương mặt khả ái nhưng lúc này lại hiện lên vẻ hoảng sợ với đôi mắt ngấn nước, quần áo sộc sệch, đầu tóc rối bù, trên tay lại ôm chặt 1 đứa bé xinh xắn. 3,4 người lao vào để lấy lại đứa bé nhưng cô gái ấy lại điên cuồng ném hết đồ đạc vào người họ.

Chấn Phong thấy vậy quay sang hỏi Gia Mẫn:

– Gia Mẫn, đã sảy ra chuyện gì?

Gia Mẫn lúc này khóc oà lên, kể lại mọi chuyện trong nước mắt:

– Chấn Phong, em chỉ muốn đưa cô ấy ra ngoài đi dạo để cô ấy thoải mái, ai ngờ khi thấy chị gái này bế đứa bé đó, Diễm Nguyệt lại điên cuồng chạy đến giật lấy và ôm nó về đây. Mọi người có nói thế nào Diễm Nguyệt cũng không chịu buông đứa bé, chỉ nhất quyết nói đó là con của cô ấy.

Dứt lời, Gia Mẫn lại quay sang hắn mà gắt lên, nước mắt vẫn cứ tuôn không ngừng:

– Mặc Thiên, tất cả là tại anh. Anh hại chết mẹ cô ấy, hại chết con cô ấy. Khi biết mình có đứa bé cô ấy đã muốn bỏ nó đi nhưng Diễm Nguyệt lại muốn cho anh 1 cơ hội, cô ấy quyết định sẽ nói cho anh biết chuyện đứa bé vậy mà tin cô nhận được lại là anh cùng người khác kết hôn. Mặc Thiên, anh thật đáng chết, anh có chết nghìn vạn lần cũng không thể bằng nỗi đau cô ấy phải chịu. Tôi mặc kệ anh là có lý do gì, là bất đắc dĩ hay thế nào đi nữa thì tất cả mọi tổn thương anaah gây ra cho cô ấy anh có làm gì cũng không bù đắp được, hãy dùng cả đời anh mà day dứt, mà ân hận. Mặc Thiên, tôi xin anh, tránh xa cô ấy, Diễm Nguyệt dã đủ thê thảm lắm rồi.

Mặc Thiên lúc này 2 mắt đỏ ngàu, bàn tay siết chặt lại. Vết thương nhói lên làm tim gan thắt lại, hắn qua sang Gia Mẫn, thanh âm trở nên bi ai:

– Là tại tôi, tất cả đều là lỗi của tôi. Cô ấy như vậy tôi thất sự rất đau lòng. Nhưng Gia Mẫn, thật xin lỗi. Tôi không có cô ấy thì tôi không thể sống được.

– Áaaaaaaaaaaaaaaa…!

Tiếng hét thất thanh làm mọi người giật mình. Mặc Thiên quay lại liền thấy 1 tên bác sỹ đang định tiến tới tiêm cho cô 1 liều an thần loại mạnh, Diễm Nguyệt sợ hãi ôm đứa bé co ro 1 góc, miệng liên tục nói:

– Không được hại con tôi!

Hắn tức giận đi vào quát lên:

– Các người đang làm gì vậy?

1 vị bác sỹ đi đến bên hắn, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi:

– Tần tổng, thật xin lỗi nhưng cô ấy không chịu buông đứa bé. Chúng tôi đành phải tiêm 1 mũi Aristada (thuốc điều trị tâm thần phân liệt).

Mặc Thiên nghe vậy tức giận đưa tay lên siết cổ vị bác sỹ đấy gằn giọng:

– Ý ông nói cô ấy bị điên sao? Các người có biết tiêm loại đấy với 1 người bình thường có thể dẫn đến nguy cơ tử vong không. NẾU AI DÁM TỔN THƯƠNG ĐẾN CÔ ẤY NÊN BIẾT CHẮC KẾT CỤC CỦA MÌNH!

Dứt lời hắn mạnh tay đẩy vị bác sỹ sang 1 bên, từng bước chậm rãi đi đến bên cô, thanh âm trở nên dịu dàng vô cùng:

– Diễm Nguyệt, đừng sợ, là tôi đây!

Cô siết chặt đứa bé trong tay, lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt tèm lem cả gương mặt:

– Không, không được lại đây! Không được hại con tôi!

– Diễm Nguyệt, tôi không hại em, tôi cũng sẽ không hại con, vì đây là con của chúng ta, em quên sao?

Diễm Nguyệt nghe vậy lại ngây ngô nhìn hắn, miệng lẩm bẩm:

– Con chúng ta? Con của tôi và anh…nhưng…anh là ai?

– Đúng rồi, nó là con của chúng ta. Tôi là Mặc Thiên, rất yêu 2 mẹ con làm sao có thể hại 2 người được. Diễm Nguyệt, đưa đứa bé cho tôi bế được không?

– Anh không được hại con tôi!

– Đây cũng là con của tôi, tôi chỉ muốn bế nó, được không Diễm Nguyệt.

Hắn từ từ bước đến sát người cô, đưa tay ra. Diễm Nguyệt lo sợ 1 hồi, chần chừ nhìn hắn 1 hồi rồi đưa đứa bé sang tay hắn. Mặc Thiên lúc này thở phào nhẹ nhõm ôm đứa bé:

– Con chúng ta đã đói rồi, để tôi cho nó ăn nhé.

Dứt lời, anh chuyển đứa bé sang tay người phụ nữ kia, cô ta nhận được liền ôm đứa bé chạy đi mất. Diễm Nguyệt thấy vậy liền điên cuồng hét lên đuổi theo nhưng lại bị hắn ôm chặt lại:

– Diễm Nguyệt, đừng như vậy nữa. Tôi xin em.

Diễm Nguyệt mặc kệ lời hắn nói, ra sức vùng vằng đấm mạnh vào ngực hắn điên dại mà kêu gào:

– Trả con cho tôi, con của tôi. Các người không được làm hại con tôi.

Vết thương của hắn còn chưa lành lại bị tác động mạnh như vậy liền rỉ máu ướt đấm cả vòm ngực, Mặc Thiên đau đớn khẽ nhíu mày nhưng vẫn giữ chặt cô trong lòng:

– Diễm Nguyệt, con của chúng ta giờ có lẽ đang ở trên trời phù hộ cho mẹ nó vượt qua được giai đoạn khó khăn này. Nó chắc chắn cũng không thích mẹ nó cứ đau khổ như vậy phải không?

Lời hắn nói đâm sâu vào tâm can cô, cô biết chứ chỉ là cô không thể chấp nhận được sự thật này, mới đó cô còn nguyện dùng tất cả tình yêu này để yêu thương và chăm sóc cho đứa con bé bỏng ấy, vậy mà còn chưa kịp đến với đời mà nó đã rời bỏ cô đi như vậy. Cảm nhận được cô đã bình tâm lại, hắn mới từ từ đẩy cô ra, đưa tay lên lau đi giọt nước mắt đau khổ ấy, nhưng hắn lại không biết đôi mắt hắn sớm đã rơi ra những giọt lệ:

– Diễm Nguyệt, là lỗi của tôi. Là tôi đã sai với em quá nhiều. Nhưng dù vậy tôi sẽ không rời xa em, tôi muốn cùng em 1 đời bình an. Lô hàng đó có là gì chứ. Tiền của mất hết thì đã làm sao. An nguy của người khác liên quan gì đến tôi. Dù cả Tần Thị sụp đổ thì ảnh hưởng gì? Cả đời này, tôi chấp nhận không có tất cả, cả đời này tôi bằng lòng làm 1 Tần Mặc Thiên bình thường nhưng Diễm Nguyệt, tôi chỉ xin em đừng rời bỏ tôi, xin em hãy để tôi dùng cả cuộc đời này bù đắp cho em, được không?

Từng lời hắn nói ra mang sự đau thương tột cùng, Diễm Nguyệt nhìn nam nhân trước mặt đẹp như 1 pho tượng điêu khắc, lấp lánh trên đấy là những giọt pha lê trong suốt, tim gan cô chợt quặn thắt lại, nam nhân này là người đã khiến cuộc sống của cô đảo lộn, hắn làm cô đau vì mất mẹ, hắn làm cô đau về thể xác, hắn làm cô đau vì mất con, và giờ hắn làm cô đau vì đã yêu hắn. Cô muốn hận hắn, cô muốn quên hắn, cô muốn xoá bỏ tất cả những gì liên quan đến hắn nhưng hắn lại không chịu buông tha cô. Cuộc đời này của cô vĩnh viễn, vĩnh viễn là không thoát được hắn vậy thì hãy cứ vậy mà sống cam tâm tình nguyện. Diễm Nguyệt bỗng chốc khóc oà lên ôm chặt lấy hắn nức nở:

– Mặc Thiên, con của chúng ta…không còn nữa rồi! Em đã…không thể bảo vệ được nó…

Hắn đau lòng ôm lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc. Đứa con đầu tiên của cô và hắn bỗng chốc lại mất đi như vậy hắn cũng đau đớn không kém, chỉ là đối với hắn cô còn bình yên là đủ, 2 hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt tuấn mỹ ấy, giọng hắn lại trở nên nghẹn ngào:

– Diễm Nguyệt, con của chúng ta chắc chắn sẽ được sống vui vẻ cùng những thiên sứ trên trời. Nó sẽ là 1 đứa trẻ kháu khỉnh và luôn theo dõi phù hộ cho chúng ta.

Gia Mẫn đứng đấy nhìn 2 người bọn họ như vậy hoà hợp làm 1 cô cũng mừng đến phát khóc liền oà vào lòng Chấn Phong mà nức nở. Anh cũng siết chặt lấy cô mà đôi mắt đã đỏ hoe, tự nhủ sẽ không để cô phải đau khổ như vậy.

Những vị bác sỹ, y tá ở đấy ai cũng phải sụt sùi cảm động. Không có loại thuốc nào, chỉ có tình yêu mới cảm hoá được con người.

———/-/-/-/———-

Vài ngày sau, Diễm Nguyệt có 1 cuộc kiểm tra tổng quát. Vị bác sỹ già sau khi 1 hồi khám, xét nghiệm liền gọi hắn sang phòng làm việc, Mặc Thiên thấy vậy lòng có chút lo lắng:

– Bác sỹ, sức khoẻ cô ấy thế nào?

– Tần tổng, Lam tiểu thư vì chịu cú sốc quá lớn nên mới xảy ra chấn động tâm lý như vậy, vừa nãy khi tôi kiểm tra thì có thể coi cô ấy đã trở lại bình thường, chỉ là sau này nên tránh để cô ấy gặp lại chuyện tương tự nếu không rất dễ mắc bệnh trầm cảm. Còn về những vấn đề khác thì hoàn toàn bình thường nhưng vì lần sảy thai vừa rồi, do thai đã lớn vượt quá thời hạn sử dụng thuốc nhưng lại dùng thuốc loại mạnh để phá bỏ nó làm cho nội mạc tử ©υиɠ bị tổn thương nặng vì vậy sau này không thể sinh con được.

Những từ cuối cùng của vị bác sỹ làm hắn sững sờ, bàn tay run rẩy siết chắt lại, đôi mắt mới đó bỗng chốc lại đỏ hoe:

– Bác sỹ, chuyện này không nên nói với cô ấy. Đợi khi nào cô ấy bình phục tôi sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói.

– Được.

Cuộc kiểm tra tổng quát có kết quả, bác sỹ nói cô hoàn toàn bình thường vì vậy Diễm Nguyệt nói với hắn đưa cô về nhà. Mặc Thiên thấy không còn gì đáng lo ngại nên cũng đồng ý.

Mặt trời lên cao trải dài những tia nắng, những cơn gió nhẹ lùa qua tán lá xào xạc nô đùa với tiếng chim ca. Tiết trời hôm nay thật là đẹp. Trên tất cả các phương tiện truyền thông đều đăng 1 tin tức quan trọng:

“Tử hình và thu hồi toàn bộ tài sản tội nhân VƯƠNG PHONG HÀM vì tội tham nhũng và tham gia vào các tổ chức buôn lậu hàng trái phép, xử phạt nặng hơn 100 quan chức về tội bao che và nhận hối lộ, triệt phá được nhiều công ty ma và thu hồi gần hết toàn bộ số hàng không rõ nguồn gốc, nhiều người dân trót đầu tư giờ vỡ lở lâm vào cảnh nợ nần, nền kinh tế Trung Hoa bỗng chốc bị chấn động mạnh.”

4 nam nhân trước màn hình tivi lớn nghe tin tức không hẹn mà cùng mỉm cười. Mặc Thiên hài lòng với tay lấy ly rượu trên bàn nâng lên:

– Có nên chúc mừng chút không nhỉ?

– Tất nhiên là phải chúc mừng rồi (Chấn Phong thấy vậy cũng cầm ly lên).

Gia Uy mỉm cười cầm ly rượu lên đưa cho Lord, giọng đùa cợt:

– Uống được rượu chứ?

– Thử xem sao. (Lord khẽ nhếch miệng nhận lấy ly rượu)

Cả bar VIỄN ẢNH đã được bao trọn bởi 4 con người này, 4 chiếc lý cùng lúc được nâng lên va vào nhau “keng” 1 tiếng, uống trọn không còn 1 giọt. Mặc Thiên mỉm cười nhẹ nhàng đặt ly xuống, bình thản đứng dậy buông 1 câu:

– Phải về với bà xã rồi!

Dứt lời, hắn mỉm cười 2 tay đút túi thong dong bước đi. Chấn Phong thấy vậy chỉ biết nhún vai rồi đứng dậy:

– Bọn mình cũng về thôi.

Sau khi Chấn Phong đi khuất Gia Uy lúc này mới vỗ vai Lord:

– Đừng mang bộ mặt như vậy. Nữ nhân còn nhiều. Tôi về trước.

Nói rồi anh cũng đứng dậy bước đi. Lord ngồi đấy nhìn Gia Uy đi khuất bỗng thở hắt 1 cái. Có thể coi nửa cuộc đời của anh đã dành để chờ đợi một người con gái, chỉ tiếc là khi gặp được, cô ấy đã là cả cuộc đời của người khác. Ngay từ đầu anh đã biết, tình này là đơn phương nhưnb con tim anh đã vượt lên lý trí, anh là muốn được yêu cô vì vậy không dù cô không đáp trả anh vẫn bằng lòng làm kẻ thứ 3 đứng ngoài yêu cô. Với tay lấy điếu thuốc châm lên rồi đưa lên miệng hút 1 hơi thật sâu từ từ nhả khói ra:

– Nữ nhân còn nhiều nhưng trong vạn ngàn người ấy tôi lại chỉ có thể chọn em.

Đôi khi việc lặng lẽ đi sau một người, theo dõi từng bước chân, bảo vệ hạnh phúc cho người ấy bằng cả trái tim đã có thể gọi là yêu!

——–/-/-/-/——–

Mặc Thiên quay trở về biệt thự liền nghe được dì Hạ nói cô không chịu ăn uống gì, hắn thở dài đi lên phòng, nhẹ nhàng mà mở cửa. Nữ nhân với mái tóc dài trên mình mặc 1 chiếc váy màu trắng ngồi bên mép giường hướng mắt nhìn ra cửa sổ. Đôi đồng tử trong veo đã bám đầy sương gió của những tháng ngày đau khổ, gương mặt khả ái một mai đã trở nên xanh xao và hao gầy đi nhiều, đôi môi đỏ mọng ngày nào giờ chỉ còn lại 1 mảnh tái nhợt. Hắn nhìn cô như vậy không khỏi đau lòng mà bước tới trước mặt, tù từ ngồi xuống nắm lấy bàn tay cô mà vuốt ve:

– Diễm Nguyệt, dì Hạ bảo hôm nay em không có ăn gì, là không hợp khẩu vị sao?

Diễm Nguyệt không nói gì chỉ khẽ lắc đầu, mắt vẫn nhìn xa xăm như vậy. Mặc Thiên thấy vậy liền cầm tay cô áp lên má mình. Diễm Nguyệt cảm nhận được hơi thở nóng phả vào bỗng chốc lại thấy ươn ướt đầu ngón tay, cô giật mình nhìn xuống hắn 1 chút sửng sốt. Nước mắt cứ rơi trên gương mặt cương nghị ấy, Mặc Thiên hướng lên nhìn cô với vẻ đau sót, thanh âm bỗng chốc trở nên nghẹn ngào:

– Diễm Nguyệt, em có thể hành hạ tôi nhưng đừng ngược đãi bản thân mình như vậy. Tôi có thể chịu đựng để em bắn vào tôi hàng trăm viên đạn nhưng lại không thể chịu đựng được khi em không biết yêu thương bản thân mình thế này. Diễm Nguyệt, em không cần vì tôi, coi như là vì em mà ăn chút gì đó được không?

Diễm Nguyệt ngây người nhìn hắn 1 hồi, bàn tay nhỏ nhắn khẽ đưa lên chạm nhẹ vào giọt pha lê ấy từ từ lau sạch đi:

– Mặc Thiên, những ngày qua em đã nghĩ rất nhiều. Nỗi giận bị kéo dài sẽ trở thành hận thù, sự kéo dài hận thù sẽ làm con người trở nên ác tâm, em không muốn mình sẽ là 1 Hạ Băng thứ 2. Cuộc sống vốn đã nhiều đau khổ, hận một người là làm mình đau khổ thêm. Đối với em bây giờ không hận, cũng không thể yêu…vì vậy tất cả những chuyện đã qua em sẽ xem như là 1 giấc mộng, mà tỉnh giấc mộng rồi thì nên kết thúc thôi!

– Diễm Nguyệt, em…

Cô khẽ đưa bàn tay lên che miệng hắn lại, bờ môi khẽ mỉm cười:

– Mặc Thiên, em cần 1 khoảng thời gian để ổn định lại mình, vì vậy ngày mai em sẽ chuyển về căn hộ. Anh đừng nói gì cả, chúng ta hãy cứ im lặng như vậy, thời gian sẽ nhấn chìm mọi đau khổ qua đi.

Mặc Thiên nhìn cô gái trước mặt mình, trải qua bao sóng gió cuộc đời cô gái ấy đã trở nên trưởng thành hơn, nụ cười ấy cô dành cho hắn 1 chút bình thản, 1 chút yêu thương, và 1 chút tiếc nuối. Mặc Thiên lại bật cười:

– Diễm Nguyệt, tôi tôn trọng em, cũng tôn trọng quyết định của em và chắc chắn rằng sẽ đợi em dù là cả cuộc đời này.

Hôm sau Diễm Nguyệt chuyển về căn hộ của mình, Lord cũng đến chào từ biệt cô về nước vì bang hội có chút chuyện. Sau vài ngày sắp xếp ổn thoả cô quay trở lại Tần Thị để làm việc. Nói là làm việc vậy thôi thực ra Mặc Thiên đã trải sẵn thảm vàng cho cô đi rồi. Diễm Nguyệt đến công ty, mọi người ai ai cũng tươi cười tay bắt mặt mừng, công việc thì họ dành hết không để cho cô phải làm cái gì, thi thoảng còn có 1 vài người đến hỏi han cô, giúp cô pha cafe. Diễm Nguyệt bỗng cảm thấy kỳ lạ liền quay sang hỏi Nhã An:

– Mọi người hôm nay làm sao vậy?

Nhã An thấy cô hỏi vậy cũng chỉ biết thở dài:

– Bọn họ là không muốn đắc tội với Tần phu nhân tương lại.

– Tần phu nhân?

– Diễm Nguyệt, không phải là cậu sao? Cậu đừng nói là không biết nhé. Tần tổng đã ra chỉ thị căn dặn mọi người phải để cho “Tần phu nhân” có một môi trường làm việc “thoải mái”, vậy nên bọn họ còn dám ý kiến sao.

Diễm Nguyệt nghe vậy bàn tay siết chặt lại, hậm hực đứng dậy hướng thẳng phòng họp của hắn mà tới, chẳng cần lịch sự gõ cửa, cô cứ vậy mà sồng sộc đi vào:

– Tần Mặc Thiên, tên khốn nhà anh. Tôi là vợ anh khi nào chứ?

Cả phòng họp bỗng chốc im lặng vã mồ hồi chuyển tầm hướng nhìn lại. Diễm Nguyệt thấy vậy bỗng có chút ái ngại nhưng đã đâm lao thì phải theo lao thôi. Mặc Thiên chễm chệ ngồi ở ghế chính giữa mà nở 1 nụ cười ma mị nhìn cô với ánh mắt cưng chiều:

– Tan họp.

Mọi người nghe vậy thở dài lau mồ hôi vội vàng thu dọn rồi đi ra, trong lòng thầm cảm ơn cô đã cứu họ thoát khỏi buổi tra khảo rùng rợn này. Diễm Nguyệt thấy mọi người đã đi hết mới từng bước đi đến trước mặt hắn:

– Tần Mặc Thiên, tại sao anh dám nói linh tinh với mọi người như vậy?

Mặc Thiên nghe vậy lại mỉm cười ra vẻ không hiểu chuyện nhìn cô:

– Tôi nói linh tinh sao? Tôi nói gì vậy nhỉ?

– TẦN MẶC THIÊN! Tôi không có giỡn với anh. Ngay lập tức anh hãy đi đính chính lại với mọi người cho tôi.

– Diễm Nguyệt, em muốn tôi phải nói gì nữa. Hay nói em là bà xã của tôi.

– TẦN MẶC THIÊN! Tôi là bà xã của anh khi nào? Tôi có nhận lời sẽ lấy anh sao?

– Diễm Nguyệt, ngoài tôi ra sẽ chẳng có ai dám lấy em. (Haha, hắn quên mất Lord của mị rồi)

Diễm Nguyệt nghe vậy gương mặt đỏ ửng vì tức giận, bàn tay đập mạnh lên bàn:

– Tần Mặc Thiên, anh nghĩ trên đời này có mình anh là đàn ông sao? Tôi sẽ đi tìm 1 nam nhân khác có thể lực hơn anh nhiều và sẽ gả cho người ta. Anh đấy đấy mà xem.

Dứt lời cô cũng hậm hực bỏ đi. Mặc Thiên ngồi đấy lại chẳng tức giận, cô muốn tìm người đàn ông khác? Chỉ sợ lúc đấy chẳng ai dám đυ.ng đến cô.

Diễm Nguyệt bực bội quay về căn hộ, cô chọn 1 bộ y phục phải gọi là sεメy hết cỡ, gương mặt được trang điểm đậm đến sắc sảo. Bằng lòng nhìn mình trước gương Diễm Nguyệt lấy điện thoại gọi điện cho Gia Mẫn và Nhã An:

– Nghỉ làm, cùng mình đi thư giãn 1 chút.

– Đi đâu?

– Thay quần áo 1 chút mình sẽ qua đón.

Diễm Nguyệt lúc này quay trở vào phòng mở ngăn kéo ra, hiện hữu trong đó là 1 chiếc chìa khoá xe và 1 thẻ tín dụng vô hạn mà khi cô dọn về đây Mặc Thiên đã đưa nó cho cô, Diễm Nguyệt lúc đầu cũng không nhận nhưng hắn nhất quyết bắt cô cầm lấy nếu không hắn sẽ không đồng ý cho cô dọn đi, cô đành bất đắc dĩ cầm lấy nhưng cũng chẳng thèm đυ.ng đến. Diễm Nguyệt mỉm cười ma mị cầm lấy bỏ vào túi rồi quay trở ra:

– Mặc Thiên, đừng trách tôi, có trách là trách anh tự dâng cho tôi.

1 em siêu xe Ferrari 812 Superfast màu đỏ lao đi giữa lòng đường người qua lại khiến ai cũng phải ngoái nhìn. Ai mà không biết con xe này là bản nâng cấp của chiếc F12 Berlinetta và là mẫu siêu xe thương mại nhanh và mạnh nhất của Ferrari cho đến thời điểm hiện tại. Nữ nhân ngồi trong xe cũng quyến rũ và thu hút không kém. Diễm Nguyệt bước xuốnv xe trong sự ngưỡng mộ của mọi người, Nhã An và Gia Mẫn thấy vậy sững sờ há hốc mồm:

– Diễm Nguyệt, Mặc Thiên có biết cậu ăn mặc như thế này không?

– Đừng nhắc đến hắn nữa, đi nào!

---------